Diệp Khúc Đào thấy Chu Canh Minh không trả lời lại, nghĩ rằng lúc này anh đang cảm thấy rất xấu hổ.
Cô nghĩ đến hình ảnh kia thì đã muốn bật cười, còn cố ý tìm chuyện khác hỏi anh: [Chồng, anh có cứng không?]
Chu Canh Minh đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt cười trộm của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Ông xã, bây giờ cứng rồi có phải không thể giải quyết được hay không? Chắc anh vẫn còn đang ăn cơm đúng không? Anh giấu thứ kia của mình đi, đừng để người khác nhìn thấy, anh cương lên như vậy, nếu bị nhìn thấy thì thiệt thòi cho anh!]
Chu Canh Minh: "..."
Nhìn Chu Canh Minh vẫn không trả lời tin nhắn, Diệp Khúc Đào tiếp tục nói: [Ông xã, có phải rất hưng phấn hay không, còn muốn tiếp tục xem sao?]
Tuy rằng Chu Canh Minh bị lửa tình thiêu đốt toàn thân, nhưng ở thời điểm này anh thực sự đang rất xấu hổ, thế nhưng, nhìn thấy Diệp Khúc Đào hỏi có muốn xem hay không.
Anh vẫn thành thật nói: [Muốn! Tiếp tục đi!]
Diệp Khúc Đào bị anh làm cho bật cười.
Đúng là tên đàn ông thối nát!
Bị làm cho xấu hổ như vậy, thế nhưng còn muốn tiếp tục xem.
Diệp Khúc Đào gửi cho anh một cái bao lì xì.
[Nếu còn cần, trả 200 tệ để mua, đây là hệ thống thành viên, phải gia hạn phí.]
Chu Canh Minh thấy vậy, không ngần ngại chuyển cho cô 200 phong bì màu đỏ.
Xoay qua.
Diệp Khúc Đào gửi cho anh một video mới.
Chu Canh Minh bật mức im lặng, để làm theo video trước đó, kết quả... Đó là video của em bé rối Teletubbie.
Em bé rối Teletubbie.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bắt đầu chính là mấy em bé rối Teletubbie xoay vòng vòng.
Chu Canh Minh bị làm cho bật cười: [Trả lại tiền đây, lộn hàng rồi!]
Diệp Khúc Đào: [Em nói xem video, không nói là xem video gì.]
Chu Canh Minh: [...]
...
Tay Chu Canh Minh lại không cẩn thận mở ra một đoạn video cuối cùng của Diệp Khúc Đào, bởi vì đang ăn cơm bên ngoài, anh không dám tiếp tục mở ra xem.
Sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mà, trong lòng lại ngứa ngáy, muốn tiếp tục xem.
Video rất dài và anh vẫn chưa xem xong.
Không nghĩ tới vừa nhìn thấy hình ảnh này, anh vẫn có chút không kiềm chế được.
Chu Canh Minh là người rất sĩ diện, chưa từng được kích thích đến như vậy.
Anh uống một ly nước đá, vẫn cảm thấy thân thể đang rất nóng.
Anh muốn trở về, tiếp tục xem, anh cảm thấy mình sắp nổ tung, nhịn rất khó chịu.
"Xin lỗi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi trở về nghỉ ngơi trước, mọi người cứ ăn từ từ nha, bữa cơm này coi như tôi mời.”
Anh muốn đi, nhưng lãnh đạo phòng bên cạnh lại không cho đi, nhìn anh chuẩn bị đi, lập tức đè anh lại: "Chu Canh Minh, anh làm gì vậy? Nói như vậy là không được, không say không về! Còn chưa dùng bữa xong, anh đi về làm gì? Bây giờ mới có mấy giờ mà đòi về rồi? Vợ anh lại không có ở đây, anh đi về làm cái gì? Về cũng chỉ nằm một mình trong phòng, chúng ta cùng nhau dùng bữa vẫn tốt hơn!”
Chu Canh Minh: "..."
Chu Canh Minh vẫn chịu không nổi, anh rất muốn đi, anh sợ mình bị nghẹn chết.
Nhưng lãnh đạo bên kia cũng túm lấy anh, không cho anh về: "Chu Canh Minh, đang dùng bữa mà, rượu còn chưa uống hết, anh về làm gì? Cùng nhau ăn đi, anh mới vừa ngồi xuống không bao lâu, bây giờ lại muốn đi, không được đi, tiếp tục ăn, ăn xong rồi đi.”
Chu Canh Minh: "..."
Anh đang rất khó chịu nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể ngồi xuống ăn cơm.
Chu Canh Minh định bụng rằng sau khi ăn xong sẽ trở về xem.
Nhưng không nghĩ tới bữa cơm này lại ăn đến mười hai giờ đêm, anh uống có chút say khướt mới có thể trở về.
Mọi người đều say đến mức không thể đứng vững.
Anh cảm thấy rất buồn ngủ và mệt mỏi, anh nằm trên giường, nhìn thời gian, đã rất muộn.
Diệp Khúc Đào đã ngủ.
Chu Canh Minh muốn mở video Diệp Khúc Đào gửi cho anh xem.
Kết quả vừa mở ra, anh lập tức bị làm cho tỉnh lại, cho rằng anh nhìn lầm.
Anh chăm chú nhìn, anh không nhìn lầm, đích thật là, đã bị che.
Không thu được gì, bởi vì là thứ thô tục, nên được tự động che đi.
Chu Canh Minh bất đắc dĩ cười khổ, cố ý giữ lại xem, kết quả lại bị che mất.
...
Sáng hôm sau Diệp Khúc Đào thức dậy trước tiên lấy điện thoại di động ra xem Chu Canh Minh có gửi tin nhắn cho cô không?
Có tin tức, chẳng qua tin nhắn này, lại khiến cô bật cười.
Cười chết cô.
Còn có chức năng này sao? Thế nhưng lại bị che đi.
Chu Canh Minh gửi ảnh chụp màn hình cho cô, nói bị che, hỏi có sao lưu không, gửi lại cho anh một bản.
Diệp Khúc Đào trả lời anh: [Có bản sao lưu, nhưng không có gì miễn phí, gửi em 200 tệ, em sẽ gửi cho anh.]
Chu Canh Minh vô cùng hào phóng, anh rời giường cũng rất sớm, thấy được tin nhắn, anh gửi cho cô 200 tệ.
Diệp Khúc Đào gửi video cho anh, Chu Canh Minh chăm chú nhìn.
Nhìn kìa.
“Cừu vui vẻ và sói xám.”
Chu Canh Minh: [...]
Chu Canh Minh rửa mặt, nhìn thấy video này, sắc mặt cũng trầm xuống.
[App chống lừa đảo cũng không phòng được em?]
Diệp Khúc Đào đã tưởng tượng ra hình ảnh sắc mặt đen sì của anh.
Cô tiếp tục cám dỗ anh nói: [Chất lượng của 200 tệ thì cũng chỉ có vậy, nếu anh muốn xem thứ tốt hơn, thì hãy gửi em 400 tệ, sẽ gấp đôi niềm vui đó.]
Chu Canh Minh: [Không được, trở về rồi muốn xem gì thì xem. Anh kiếm được tiền để nuôi vợ con, kiếm tiền không phải là dễ dàng. Nếu anh bị em lừa nữa, tiền dưỡng lão cũng sẽ bị bay hết.]
Diệp Khúc Đào: [...]
...
Lịch đi công tác của Chu Canh Minh rất bất ổn, có thể là nửa tháng, có thể là một tháng.
Kết quả tồi tệ nhất là một tháng.
Kết quả chính là thứ tồi nhất, anh đi công tác một tháng mới có thể trở về.
Lúc đầu Diệp Khúc Đào có thể có chút không quen, nhưng nửa tháng trôi qua, cô đã thích ứng.
Lúc đầu Chu Canh Minh trở về một lần, sau này cũng không trở về, vì anh quá bận rộn, nên không thể trở về thăm cô được.
Sau này nói một tháng sau mới có thể trở về, Diệp Khúc Đào cũng đã quen dần.
Dù sao cũng gọi điện thoại mỗi ngày.
Một tháng sau, khi anh trở về, lấy số hiệu chuyến bay gửi cho Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào nói đi đón anh.
Lúc không trở về không muốn anh, nhưng vẫn rất nhớ anh, khẩn cấp muốn nhanh chóng nhìn thấy mặt anh.
Một tháng không gặp, không biết anh như thế nào, một tháng này, bụng cô ngược lại lớn hơn rất nhiều.
Đứa trẻ thực sự phát triển rất nhanh chóng, bụng cũng lớn rất nhiều rồi.
Bây giờ đã nhô lên rõ rệt, mặc quần áo có thể nhìn rất rõ ràng.
Sáng mai Chu Canh Minh trở về, Diệp Khúc Đào chuẩn bị lái xe đi đón anh, kết quả bí thư Cảnh đi ra.
Nói với cô: "Tôi lái xe đến đón anh ấy cho, Chu Canh Minh gọi cho tôi, lo lắng rằng phụ nữ mang thai như cô lái xe sẽ gặp chuyện gì đó. Thôi để tôi lái xe đến đón, cô đi lên đi, thuận tiện tôi đến đón cháu trai lớn của tôi, không biết cháu trai lớn của tôi bây giờ trông như thế nào."
Diệp Khúc Đào cảm thấy cũng được, dù sao cũng có người lao động miễn phí.
Cô không cần tự làm, có người làm giúp cô.
Diệp Khúc Đào lên xe nói rõ với Chu Canh Minh rằng bí thư Cảnh sẽ đưa cô đi, Cảnh Duy ở phía trước nói với cô: "Không biết lần này Chu Canh Minh trở về có rám nắng hay không? Một tháng chứ đâu phải ít, chắc anh ấy bị rám nắng không sót chỗ nào, lúc về chắc chỉ có thể nhìn thấy hàm răng trắng. Lần này anh ấy công tác ở một nơi vùng cao, nhưng tia cực tím rất mạnh, nhất định sẽ bị rám nắng. Giống như lần công tác trước của tôi, tôi từng đi Tây Tạng một chuyến, phơi nắng trở về. Chu Canh Minh chắc chắn cũng giống như tôi. Trợ lý Diệp, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ông xã đẹp trai của cô sắp biến thành ông xã xấu xí!”
Diệp Khúc Đào: "..."
Cô muốn đánh anh ấy.
...
Trên đường đi Diệp Khúc Đào mua cho Chu Canh Minh một bó hoa, sau khi mua xong cô mang lên sân bay chờ anh.
Chuyến bay của anh đã đến lúc hạ cánh.
Diệp Khúc Đào từ xa xa thấy anh đang đi ra, vừa định chào hỏi, bí thư Cảnh bên cạnh tức giận nói năng lộn xộn: “Sao anh ấy không bị rám nắng? Sao lại trắng như vậy? Không công bằng! Sao tia cực tím của ánh mặt trời chỉ chiếu vào mỗi tôi?”
Diệp Khúc Đào: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...