Những người còn lại nhìn thấy sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi như vậy, lo lắng trong nhà anh đang xảy ra biến cố gì.
Có người hỏi anh: “Chu Canh Minh, cậu sao vậy, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Tôi nghe nói vợ anh đang mang thai, không phải đứa bé có chuyện gì chứ?”
Lúc nãy vẻ mặt của Chu Canh Minh rất tệ, vừa nghe nói như vậy mới phản ứng lại, sợ bọn họ suy nghĩ nhiều, lắc đầu phủ nhận giải thích: “Không có việc gì cảm ơn đã quan tâm, chỉ là đang nghĩ tới một số chuyện nên mới mất tập trung một chút, không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Diệp Khúc Đào được những người đàn ông cao to cường tráng kia đút cơm, phỏng chừng cũng không nhớ đến người chồng này. Anh có quan tâm cũng không có ích gì, gửi tin nhắn cho cô cũng sẽ không được trả lời lại.
Lúc nãy Chu Canh Minh còn rất đói, nhưng bị tức giận đến no rồi, bây giờ không có khẩu vị gì, chỉ gắp vài miếng ăn cho có, rồi uống thêm chút rượu, sau đó nói mình trở về nhà khách.
…
Diệp Khúc Đào hơi vui vẻ, đây là lần đầu tiên được người đàn ông khác ngoại trừ chồng mình đút cơm cho ăn.
Loại cảm giác này đúng là không tồi, có một ít thẹn thùng xấu hổ, nhưng được trai đẹp đút cho ăn thì vẫn rất có hương vị rất đặc biệt.
Cô rất hài lòng, giống như đang chờ ăn, sau khi ăn xong mọi người đều đi về nhà riêng của mình. Lúc trở về Diệp Khúc Đào còn mua nguyên liệu nấu lẩu và bánh phở, cửa hàng này có bán nguyên liệu nấu lẩu riêng để bán.
Cô cảm thấy rất ngon, cuối tuần không muốn ra ngoài, thì ở nhà nấu lẩu.
Cô đã mua rất nhiều.
Cảnh Duy đưa cô và một đồng nghiệp khác trở về, đầu tiên đi đường xa đưa đồng nghiệp kia trở về, sau đó đưa Diệp Khúc Đào về, bởi vì chỗ ở của hai người cùng một hướng.
Lúc đưa đồng nghiệp kia trở về xong, Cảnh Duy thấy Diệp Khúc Đào vẫn còn có tâm tư thưởng thức phong cảnh bên ngoài nên không gọi điện thoại cho Chu Canh Minh.
Tuy rằng anh ấy cũng rất muốn nhìn Chu Canh Minh tức giận, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng cuộc hôn nhân giữa hai người sẽ có biến.
Nếu sau này trở thành người một nhà thật thì anh ấy cũng là dượng cả của anh.
Có một tầng quan hệ như vậy, tuy rằng có hơi lỗ, nhưng cũng phải giúp người quen của mình một phen.
Cảnh Duy nhắc nhở Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, cả đêm cô chỉ chú tâm đến ăn lẩu, sao lại không xem điện thoại di động, nếu Chu Canh Minh tìm cô thì sao. Trễ như vậy rồi, nhất định Chu Canh Minh sẽ nhắn tin cho cô, sao không thử kiểm tra điện thoại một chút đi? Nếu cô đã về thì gửi cho anh ấy một tin nhắn để thông báo là được.”
Diệp Khúc Đào nghe nói như vậy mới phản ứng lại. Đúng vậy, cô quên trả lời tin nhắn của anh, đêm nay cô chỉ lo ăn, sau khi mang thai cô cảm thấy đầu óc của mình không được ổn định, làm chuyện gì cũng sẽ chậm trễ một chuyện khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, xem WeChat.
Đúng là vậy, Chu Canh Minh gửi tin nhắn cho cô hai tiếng trước hỏi cô đang làm gì, có phải đang ăn cơm hay không, ăn cơm gì, đợi mãi thấy cô vẫn không trả lời, sau đó anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Chắc chắn anh thấy cô quẹt thẻ tiêu tiền nên đã biết cô đang đi ăn lẩu.
Diệp Khúc Đào vội vàng trả lời tin nhắn của anh: [Chồng ơi, em đây!! Em vừa mới ăn lẩu!! Đó là do cục cưng của anh muốn ăn, không phải em! Anh nói không ăn thì nhất định em sẽ không ăn, nhưng em bé của anh thì không thể, em cũng nôn mửa, đây là em bé đang kháng nghị với em, em không ăn thì cục cưng sẽ khiến em nôn mửa, chắc chắn là nó muốn ăn.]
Lúc cô trả tiền, cô cũng định dùng tiền của mình trả, như vậy thần không biết quỷ không hay. Nhưng lại không nghĩ tới cô lại theo bản năng lập tức dùng thẻ của Chu Canh Minh, bởi vì đây là thẻ của anh, khi thanh toán thì hệ thống ngân hàng sẽ gửi tin nhắn về cho anh.
Cô không có cách nào để rút lại.
Cô đã nghĩ ra cái cớ để nói với anh, cái gì cũng đổ hết lên người con mình, nhất định anh sẽ không có cách nào nói lại cô.
Quả nhiên, cách này vô cùng hữu dụng, làm cho Chu Canh Minh không biết nói gì.
[Còn nhớ tới chồng em sao, bà Chu. Em đi ăn cơm với những tên đàn ông kia, cũng không nhớ chồng em họ gì, anh đâu phải là chồng em? Anh là người lạ gần gũi nhất với em.]
Diệp Khúc Đào nhìn thấy hai chữ bà Chu kia, cô hơi thất thần một chút. Dù sao hai người kết hôn suốt một khoảng thời gian, cô cũng không nghe anh nói như vậy, bây giờ anh lại dùng cách này để tuyên bố chủ quyền, nhắc nhở cô là vợ của ai.
Hai chữ bà Chu này còn rất trêu người.
Diệp Khúc Đào tâm tình vui vẻ trả lời: [Không phải, em không ăn cơm với người ta.]
Chu Canh Minh thấy cô còn nói dối.
Gửi hình ảnh Cảnh Duy gửi cho anh, đưa cho Diệp Khúc Đào.
[Chứng cứ cũng đã có ở đây, còn muốn phản bác lại?]
Diệp Khúc Đào mở tấm hình kia ra, vừa nhìn góc độ này, vị trí này vừa nhìn đã biết là do bí thư Cảnh bên cạnh cô chụp lại.
Diệp Khúc Đào càng nhìn bức ảnh này càng tức giận, tìm Cảnh Duy tính sổ: “Bí thư Cảnh, anh thật quá đáng, tại sao anh lại chụp ảnh tôi như vậy?”
Cảnh Duy đang lái xe, nghe nói như vậy thì nghĩ rằng cô đã nổi giận, phó giám đốc sở Chu này thật là, không giấu được chuyện gì cả.
Anh ấy tốt bụng giúp anh mà anh còn bán đứng anh ấy.
Sợ đắc tội Diệp Khúc Đào, anh ấy đành phải xin lỗi: “Xin lỗi, tôi... Tôi không phải cố ý chụp tấm hình như vậy mà gửi đi, là do Chu Canh Minh, cô cũng biết chồng cô là người nhỏ nhen đến mức nào mà, có thù tất báo, anh ấy bảo tôi chụp xem cô đang làm gì? Tôi không thể không gửi qua. Nếu tôi không nghe lời, anh ấy sẽ trả thù tôi thì làm sao bây giờ?”
Diệp Khúc Đào: “Không, tôi muốn nói sao anh lại dùng cam thường? Anh không biết dùng filter sao? Anh xem anh chụp tôi xấu quá đi. Nam thẳng các người thật đáng sợ, góc chụp như vậy mà cũng chụp rồi gửi đi được, anh không thể gửi trước cho tôi xem sao, để tôi xem xong rồi gửi?”
Cảnh Duy: “...”
Diệp Khúc Đào mắng bí thư Cảnh một trận rồi lại đổ hết mọi tội lỗi cho đứa nhỏ.
[Là đứa nhỏ muốn ăn, không phải em!]
Chu Canh Minh bị cô chọc giận đến nỗi bật cười, không biết nói gì.
Bây giờ cái gì cũng đổ lên đầu đứa nhỏ, may mắn rằng đứa nhỏ còn chưa ra ngoài.
Nếu không nó nhìn thấy mẹ mình đổ oan cho mình như vậy trong lòng nó không biết sẽ khó chịu biết bao nhiêu.
Chu Canh Minh hỏi cô: [Còn bây giờ thì sao? Bây giờ em vẫn còn ăn hay đã trở về rồi?]
Diệp Khúc Đào nói thật: [Bây giờ em đang về, còn vài phút nữa là tới nhà, bí thư Cảnh đưa em về.]
Chu Minh Canh nói được.
Lúc này đang có một người ngoài, hai vợ chồng bọn họ muốn nói cái gì cũng không tiện, Chu Canh Minh nói rõ trở về nói cho anh biết, anh sẽ gọi video.
Diệp Khúc Đào nói được.
Bí thư Cảnh đưa người xuống xe, nhìn Diệp Khúc Đào đi vào, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Chu Canh Minh một tin nhắn: [Cháu trai lớn, cháu trai lớn, đã thành công đưa cháu dâu lớn của tôi về nhà.]
Chu Canh Minh: “...”
…
Diệp Khúc Đào về đến nhà, thay quần áo xong, nằm dài trên sô pha, nói cho Chu Canh Minh biết rằng cô đã về đến nhà.
Cuộc gọi video của Chu Canh Minh lập tức gọi tới.
Cô tìm một góc độ thích hợp, góc nằm trên sô pha thật sự là góc chết của cô.
Cô ngồi dậy, Chu Canh Minh nằm trên giường, hơi mệt mỏi.
Trên mặt là bộ dáng mệt mỏi, sáng sớm bắt máy bay đi qua cả ngày, bây giờ còn chờ đợi cô trở về nói chuyện phiếm.
Gọi video chỉ để nhìn nhau một cái.
Trên mặt Chu Canh Minh tuy rằng là bộ dáng mệt mỏi, nhưng vẫn không quên tìm cô tính sổ.
“Lẩu có ngon không?”
Diệp Khúc Đào miệng không đúng với lòng lắc đầu: “Không ngon, rất khó ăn. Chưa bao giờ ăn phải loại lẩu nào khó ăn đến như vậy.”
Chu Canh Minh thấy cô chột dạ nói dối, mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Anh nói với cô: “Ừm, sau này không được phép đến đó ăn.”
Diệp Khúc Đào không muốn, cô do dự nói: “Cũng không phải không thể ăn, chỉ là, đã lỡ nạp tiền rồi, không tận hưởng thì sẽ rất lãng phí.”
Chu Canh Minh: “...”
“Cho anh xem bánh phở đi.”
Diệp Khúc Đào nghe nói như vậy, cảm thấy anh rất siêu phàm, làm sao anh đoán được cô mua bánh phở về nhà?
“Thấy không?”
Diệp Khúc Đào vội vàng mở bánh phở bên trong hộp ra cho anh xem: “Làm sao anh biết em mua bánh phở đóng gói về nhà, bánh phở của nhà bọn họ thật ngon, em chuẩn bị để cuối tuần tự mình ở nhà lẩu.”
Chu Canh Minh: “... Anh muốn xem bánh phở kia trong bụng của em cơ.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...