Sau sự cố móng lợn, Chu Canh Minh biết rằng cô không nghiêm túc.
Cô muốn ăn gì, thì sẽ khiến cho tên gọi của bé con là như vậy, có chút sơ sài.
Cuối cùng đứa bé tên là gì, dường như phụ thuộc vào đồ ăn cuối cùng mà cô thích ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy đôi mắt Diệp Khúc Đào lấp lánh và vẻ mặt tràn đầy mong đợi, Chu Canh Minh kẹp một miếng khoan phấn(2) cho cô rồi nói: "Khi sinh rồi mà em vẫn còn thích ăn món này, thì sẽ đặt tên này."
Nếu không, lần sau thích ăn mì ăn liền thì đứa bé sẽ tên là “Mì Ăn Liền” mất.
Diệp Khúc Đào cảm thấy không được.
Bây giờ cô muốn tương tác với em bé trong bụng và làm tốt công việc giáo dục trước khi sinh.
Nó phải được gọi bằng một cái tên, một biệt danh dễ thương như vậy, cô tự gọi thôi cũng cảm thấy thích nữa.
"Đã đặt tên là Khoan Phấn rồi, sau này khi tương tác với bé con, sẽ gọi là Khoan Phấn."
Chu Canh Minh: "..."
Em bé của người khác được đặt tên là Dâu Tây, Táo, Cherry, Anh Đào rất nhiều tên đáng yêu.
Nhà bọn họ phong cách lại khác biệt thế này, Chu Canh Minh nhìn trái cây miễn phí trên bàn ăn, anh đi lấy đĩa và lấy đủ loại trái cây.
Quay về ngồi xuống, đưa táo cho cô: "Muốn ăn táo không?"
Diệp Khúc Đào lắc đầu.
Chu Canh Minh lại đưa anh đào cho cô: "Ăn cherry không?"
Diệp Khúc Đào: "... Không ăn."
Chu Canh Minh vẫn không bỏ cuộc, đưa quả dứa cho cô: "Còn không thì muốn ăn dứa không?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Sáng hôm sau Diệp Khúc Đào thức dậy lại nôn mửa, mỗi sáng đều đúng giờ.
Cô nôn đến chết.
Nôn không ra, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Cảm giác này quá khó chịu.
Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy Chu Canh Minh thật vô dụng.
Chỉ biết đứng bên cạnh, còn cô thì khó chịu muốn chết.
Cô cảm thấy rất tủi thân, cô không nôn được, chuẩn bị xong xuôi, rửa mặt, nhìn Chu Canh Minh, cô lại muốn nổi giận, không nhịn được muốn mắng anh là tên đàn ông thúi.
Nhưng Chu Canh Minh đã đoán trước được việc cô sẽ mắng anh.
Khi Diệp Khúc Đào định mở miệng mắng, anh chỉ vào người mình và nói: "Tên đàn ông thối tên đàn ông thối tên đàn ông thối, anh chính là tên đàn ông thối."
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh mắng xong rồi thì cô mắng gì nữa.
Diệp Khúc Đào thấy anh càng ngày càng khó chịu, cô lập tức đẩy anh ra: "Em khó chịu quá, lúc mang thai em đã khó chịu rồi, không muốn gặp anh nữa."
Chu Canh Minh: "..."
...
Sau khi Chu Canh Minh rửa mặt xong rồi đi ra ngoài sau thì Diệp Khúc Đào đang thay quần áo.
Thấy tâm tình cô không tốt, Chu Canh Minh đi tới lấy lòng hỏi: "Muốn mua thêm quần áo không? Tối nay tan làm cùng em đi mua sắm nha? Không phải nói quần áo không thích hợp sao? Mua thêm mấy bộ quần áo mang thai có thể mặc được nha?"
Diệp Khúc Đào thấy dáng vẻ anh thực sự muốn lấy lòng mình, nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Mặc kệ anh.
Chu Canh Minh cũng thay quần áo xong, khi ra ngoài lập tức ngồi xổm xuống xỏ giày cho cô.
Sau khi mang thai, cô không đi giày cao gót được mà luôn đi giày vải phải thắt dây giày.
Không thể tự buộc nó, vì vậy mỗi ngày đều phải dựa vào Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô, lại hỏi cô: "Có muốn mua thêm mấy đôi không? Anh thấy giày của em rất ít, nên mua mấy đôi để thay đổi đi?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Cột xong, Chu Canh Minh đứng dậy, xách túi cô lên vai.
Lại nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Nếu không thì mua thêm mấy cái túi đi? Anh thấy có rất nhiều túi."
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào bị anh chọc cho cười.
Dáng vẻ liếm cẩu (3) của Chu Canh Minh như thế này rất đáng yêu.
Diệp Khúc Đào đã chọn: "Mua quần áo đi."
Chu Canh Minh cài khuy váy cho cô, trầm ngâm nói: "Được, anh mua quần áo cho em, ngày mai em không được gọi anh là tên đàn ông thối."
Diệp Khúc Đào: "..."
...
Kể từ khi Diệp Khúc Đào mang thai, Chu Canh Minh vẫn luôn không đi công tác, dạo gần đây cũng không phải là thời gian để đi công tác.
Nhưng hôm nay anh mới vừa đi làm đã bị triệu tập đi họp, tạm thời cử đi công tác.
Nghe nói đi công tác cũng phải nửa tháng, sớm nhất là phòng làm việc, nếu như công việc còn chưa xong, có lẽ cũng phải ước chừng một tháng.
Sáng sớm ngày mai đã phải khởi hành sớm.
Anh đột nhiên bị gọi đi họp, Diệp Khúc Đào đã cảm thấy chắc chắn anh phải đi công tác.
Dù sao trước đây cũng là như vậy, chỉ đi công tác khi có việc khẩn cấp.
Khi anh quay về, Diệp Khúc Đào nhìn anh, anh cũng nhìn cô, Diệp Khúc Đào lập tức biết rằng, giống như cô nghĩ, đi công tác.
Tuy nhiên, trước kia đi công tác hết một tuần, Diệp Khúc Đào vẫn có thể chịu đựng được.
Nhưng buổi chiều khi cô tan làm, Chu Canh Minh thắt dây an toàn cho cô rồi nói: "Buổi sáng ngày mai đi công tác, có thể mất khoảng nửa tháng, sớm nhất là như thế, cũng có thể muộn nhất là một tháng."
Trước đây Diệp Khúc Đào chưa có thai nên cô không cảm thấy có gì to tác đối với chuyện anh đi công tác, công việc mới là quan trọng.
Anh không phải sẽ không trở lại.
Nhưng bây giờ, cô đang mang thai, nghe tin anh đi công tác lâu như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu.
Phụ nữ mang thai ở nhà không có người ở cùng, tuy có thể tự lo cho mình nhưng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
Chu Canh Minh đưa cô đi mua quần áo, đồng ý đi cùng cô mua quần áo sau khi tan làm.
Tìm một trung tâm mua sắm để ăn tối trước.
Hỏi cô muốn ăn cái gì.
Diệp Khúc Đào có khẩu vị rất đặc biệt, khi cô muốn ăn thứ gì đó, cô cơ bản là có thể ăn món đó hàng ngày.
"Ăn lẩu."
Chu Canh Minh đồng ý rồi tìm một nhà hàng lẩu nổi tiếng trên mạng.
Diệp Khúc Đào ngồi xuống quét mã để gọi món liền chọn khoan phấn.
Cô gọi ba phần khoan phấn.
Chu Canh Minh thấy vẻ mặt âm trầm của cô, lo lắng hỏi cô: "Anh mời một dì giúp việc đến nhà nấu cơm cho em, dọn dẹp vệ sinh nha, em mang thai không tiện, dì giúp việc sẽ dọn dẹp nhà cửa, em thấy như thế nào?"
Diệp Khúc Đào đồng ý: "Có thể, tìm một sinh viên tốt nghiệp trường Giáo dục thể chất, có cơ bụng tám múi, cao một mét tám và không thích mặc đồ khi đi làm việc. Điều kiện cứ như vậy đi."
Chu Canh Minh: "... Khúc Đào, anh đang nói nghiêm túc."
Diệp Khúc Đào: "Em cũng đang nói nghiêm túc mà."
Chu Canh Minh: "..."
Anh đưa nước dừa cho cô với thái độ kiên quyết: "Đừng nghĩ đến nữa."
Diệp Khúc Đào: "..."
Khi hai người vừa mới bước vào, chỉ biết rằng đây là một nhà hàng lẩu nổi tiếng trên mạng, cũng không biết nhà hàng lẩu nổi tiếng trên mạng này nổi tiếng với dịch vụ gì.
Khi người phục vụ bưng đồ ăn đến, xem như đã biết, mắt Diệp Khúc Đào trừng to.
Cái này, cô có thể ngắm sao?
Những người phục vụ đều là đàn ông, đều là người có cơ bắp cuồn cuộn, không mặc áo lộ phần thân trên vạm vỡ, chỉ đeo mỗi cái tạp dề.
Diệp Khúc Đào vừa rồi vẫn còn chán nản, Chu Canh Minh đi công tác lâu như vậy, khi cô nhìn thấy mấy người đàn ông vạm vỡ đang phục vụ các món ăn, cô lập tức quên mất chuyện vừa xảy ra.
Này cũng quá mãnh liệt rồi, khó trách nhà hàng này đắt khách đến vậy.
Với tính cách là một cán bộ lâu năm của Chu Canh Minh, anh đương nhiên không thể chịu nổi cách tiếp thị như vậy của nhà hàng, anh tức giận hỏi: "Sao mấy người không mặc quần áo?"
Người phục vụ lễ phép nói: "Nhà hàng chúng tôi là tiệm lẩu mãnh nam, đặc biệt ở chỗ chính là không mặc quần áo."
Chu Canh Minh: "..."
Mắt của Diệp Khúc Đào vẫn nhìn chằm chằm vào mãnh nam người ta.
Chu Canh Minh vẻ mặt khó chịu, lạnh giọng cảnh cáo cô: "Còn xem nữa sao?"
Khi người phục vụ khác đang bưng đồ ăn, nói với Diệp Khúc Đào: "Cô ơi, ở đây chúng tôi có những lợi ích khi nạp thẻ VIP. Chỉ cần nạp trên hai ngàn liền có thể tận hưởng dịch vụ VIP. Nhân viên của cửa hàng chúng tôi có thể tự mình cho cô ăn."
Diệp Khúc Đào vừa định nói với Chu Canh Minh có thể nạp, nói cho cùng chính là ăn lẩu, về sau có thể thường xuyên tới đây, nhưng Chu Canh Minh đã trả lời rất to: "Tôi đây hai mươi tệ, cho tôi hai mươi tệ, tôi cho anh ăn."
Chu Canh Minh: "..."
Chu Canh Minh, có chút không đáng tiền nha.
(1) Là một từ lóng của Trung Quốc chỉ người đàn ông vạm vỡ và dũng mãnh.
(2) Là loại bún có bản rộng từ 0,7 đến 3 cm, thành phần chủ yếu là khoai lang và được sản xuất theo quy trình sản xuất dây chuyền khép kín.
(3) Là một từ lóng trên Internet để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, đôi khi đi xa đến mức muốn theo đuổi một mối quan hệ thân mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...