Nghẹn đã lâu, Diệp Khúc Đào thấy anh đứng yên bất động thì khó chịu ngọ nguậy mông nói: “Lại đâm em đi, khó chịu quá.”
Chu Canh Minh nhìn cô dâm đãng di chuyển mông, hài lòng vịn lấy mông cô đâm vào.
Không dám tiến vào quá sâu, chỉ mới vào được hai phần ba chiều dài đã rút ra rồi lại đâm vào, tuy không sảng khoái như trước kia nhưng vẫn rất thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn chằm chằm chỗ hai người giao hợp, Chu Canh Minh hỏi cô: “Như vậy đã thoải mái chưa?”
Trước kia Diệp Khúc Đào bị anh đâm rất sâu, nên bây giờ có chút đối lập, không thoải mái bằng bị anh đâm đến tận cùng bên trong giống trước nữa, nhưng không sao, cô vẫn thấy rất dễ chịu.
Cô hài lòng gật đầu, yêu kiều rên rỉ: “Ưm, thoải mái quá, tiếp tục chơi em đi.”
Chu Canh Minh nắn bóp mông cô một chút rồi lại vịn chặt lấy mông cô mà đâm rút.
Anh không đâm quá sâu, với tư thế này, anh có thể thấy rõ ràng hình ảnh hoa huyệt cô kẹp chặt lấy côn thịt anh.
Lúc Chu Canh Minh di chuyển, tay còn lần mò lên lưng cô, kéo quần áo cô xuống.
Váy bị kéo xuống, để ở bên hông.
Chu Canh Minh cởi bỏ áo ngực của cô từ phía sau.
Bầu vú tức khắc nảy ra.
Với tư thế này, Diệp Khúc Đào cúi đầu là có thể thấy bầu ngực của mình đang lắc lư.
Không phải là ảo giác, cô thật sự cảm thấy bầu ngực mình đã lớn lên thêm một chút.
Khó trách người ta thường nói sau khi mang thai, ngực sẽ lớn hơn.
Lần gần nhất cô cảm thấy ngực mình có phần trướng căng, nhưng không phải quá lớn, bây giờ nhìn kĩ, thì đã lớn hơn trước kia nhiều.
Cơ thể cô rung lắc, khiến bầu ngực cũng đong đưa theo.
Chu Canh Minh cảm thấy váy của cô rất vướng, nên cởi váy cô ra, ném lên trên mặt đất, áo ngực cũng bị ném đi. Toàn thân cô trần trụi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư thế này quá mệt mỏi, đầu gối có chút mỏi nhừ, cô không muốn tiếp tục nằm bò nữa.
Cô nhìn thoáng qua Chu Canh Minh phía sau nói: “Chân em đau.”
Chu Canh Minh nghe vậy lập tức đi xuống giường, rút côn thịt của anh ra, Diệp Khúc Đào cũng bị anh kéo xuống giường.
Anh cùng cô đi tới trước mặt bàn trang điểm.
Bàn trang điểm này do Bạch Ngọc mua mấy ngày trước.
Trước đây hai người không ở chung nên không mua, bây giờ đã kết hôn rồi, nhất định sau này sẽ phải di chuyển nhiều, vậy nên bà ấy mua cho Diệp Khúc Đào tiện sử dụng.
Còn có màu hồng nhạt, rất đáng yêu.
Diệp Khúc Đào đứng trước bàn trang điểm, nhanh chóng đánh giá cơ thể mình.
Quầng vú hơi thâm một chút, nhưng bầu ngực đúng là đã to ra.
Cô ôm ngực, vui vẻ hỏi Chu Canh Minh: “Ngực của em có phải to ra hay không?”
Chu Canh Minh nhìn chúng dần dần to lớn, có thay đổi hay không chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra, anh vươn tay lên xoa xoa nó: “Ừm, đúng là đã to lên.”
Diệp Khúc Đào hài lòng ôm lấy: “Sau này còn có thể to hơn nữa.”
Chu Canh Minh nhìn cô tự xoa ngực mình, không nhịn được chui đầu vào giữa hai bầu ngực cô.
Gần đây Diệp Khúc Đào không cho anh mút.
Nói quầng vú thâm, anh còn mút nữa sợ là sẽ càng thâm hơn.
Chu Canh Minh vẫn luôn nghe lời, nhưng bây giờ không nhịn được cơn thèm nữa.
Anh không kiềm được ôm lấy eo cô, vùi đầu ngậm lấy bầu ngực.
Mút lấy núm vú cô, Diệp Khúc Đào cũng ngoan ngoãn để anh mút.
Núm vú của cô có chút lớn, anh ăn trông còn rất ngon miệng, liên tục liếm mút.
Sau khi ăn xong bên này lại nhả ra, tiếp chục chuyển qua bên còn lại, tiếp tục mút.
Mặt Diệp Khúc Đào đã đỏ ửng lên.
Trước kia cô không có cảm giác ngại, nhưng bây giờ, khi nghĩ tới việc cho con bú, cô lại thấy xấu hổ, nên mặt mới đỏ ửng lên.
May là bây giờ còn chưa có sữa, nếu không cô thật sự sẽ cho rằng mình đang cho con bú.
Chu Canh Minh thấy mặt cô ửng hồng, lo lắng sờ trán cô: “Làm sao vậy?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu, mặt vẫn không hết đỏ.
Chu Canh Minh không biết là do quá hiểu cô, hay là quá thông minh, vừa thấy mặt cô đỏ như vậy, đã có thể đoán ra cô đang nghĩ gì.
“Em sẽ không nghĩ là đang cho anh uống sữa đó chứ?”
Diệp Khúc Đào: “....”
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì kinh ngạc nhìn anh, làm sao anh có thể… biết được?
Cái này mà cũng đoán được à.
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, không cần nghĩ cũng biết, anh đoán đúng rồi, nếu không cô sẽ không bày ra vẻ mặt này.
Chu Canh Minh xoa xoa mặt cô, hôn lên khóe môi cô: “Bảo bối dâm đãng.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào xấu hổ đẩy anh ra, Chu Canh Minh hôn cô một cái, rồi để cô xoay lưng lại, lần nữa cắm vào.
Diệp Khúc Đào hơi khom lưng, quay lưng về phía anh, để anh đâm vào.
Vẫn chỉ tiến vào có hai phần ba.
Cơ thể hai người nghiêng ngả trước mặt bàn trang điểm, Chu Canh Minh banh cánh mông cô ra, chậm rãi đâm vào.
Chu Canh Minh bắt đầu thẳng lưng di chuyển, Diệp Khúc Đào không ngừng rên rỉ, Chu Canh Minh liếc mắt nhìn lướt ngang qua bàn trang điểm.
Anh vỗ nhẹ mông cô nhắc nhở: “Nhìn kìa.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì liếc mắt qua nhìn bàn trang điểm, cô thấy được hình ảnh cơ thể hai người dán chặt với nhau.
Hình ảnh nghiêng, nhìn rất rõ ràng, hoa huyệt mềm mại của cô đang kẹp chặt côn thịt cứng chắc của anh.
Tư thế cô kẹp chặt lấy anh, còn có chút dâm dục.
Không đâm vào hoàn toàn, mà còn để lộ ra một chút, nên hình ảnh càng trở nên dâm mỹ.
Anh thấy cô nhìn vào gương, bèn thẳng lưng đâm rút vài cái, cô thấy anh đâm rút vài cái nhưng không hoàn toàn đâm hẳn vào.
Cơ thể Diệp Khúc Đào bị anh làm cho ngả về phía trước, lập tức cô thấy được trong góc có một cái túi đựng đồ cưới.
Trong túi có rất nhiều lì xì rơi ra.
Bởi vì bao lì xì quá nhiều, nên tràn hết cả ra ngoài.
Vì họ hàng của Chu Canh Minh nhiều, nên cũng nhận được rất nhiều bao lì xì, chiều nay cô nhận bao lì xì mỏi cả tay.
Bây giờ nhìn thấy nhiều bao lì xì như vậy, cô không nhịn được hỏi Chu Canh Minh: “Tình yêu à, anh cảm thấy có bao nhiêu bao lì xì? Nhiều bao lì xì như vậy, em muốn đếm thử.”
Còn việc gì vui sướng hơn là đếm bao lì xì trong đêm tân hôn chứ!
Chu Canh Minh thấy cô không tập trung, bèn đánh lên mông cô, nhắc nhở cô: “Tập trung chút.”
Diệp Khúc Đào cũng muốn tập trung, nhưng nhìn thấy bao lì xì trong túi nhiều như vậy, cô không kiềm được nhìn chằm chằm vào đó.
Thật dày.
Nhất định là có rất nhiều tiền.
Chu Canh Minh thấy tâm tư cô đều bị bao lì xì hấp dẫn cả rồi, bèn đổi tư thế, chuyển qua đối diện bàn trang điểm, như vậy sẽ không nhìn bao lì xì nữa.
Diệp Khúc Đào bị xoay qua bàn trang điểm, để hai người đối diện chiếc gương.
Chu Canh Minh tiếp tục đâm rút, cô khom lưng, tay vịn chặt lấy bàn trang điểm, nhờ vào nó để ổn định cơ thể.
Lúc Chu Canh Minh di chuyển, bàn trang điểm cũng bị rung theo.
Cô sợ dùng quá sức, phòng cách vách sẽ nghe thấy.
Tuy nhiên hiệu quả cách âm rất tốt.
“Liệu có bị nghe thấy hay không?”
Diệp Khúc Đào vừa sợ hãi vừa đón nhận từng cú thúc của anh.
Chu Canh Minh: “Càng tốt, em đã phải nghe ba mẹ làm rồi, giờ để bọn họ nghe lại một chút.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Chu Canh Minh vừa nói xong thì bên ngoài đã vang lên âm thanh Bạch Ngọc và ba Chu Canh Minh về phòng.
Cách âm của căn nhà này cũng thật kỳ lạ, ở bên trong không nghe được âm thanh của phòng cách vách, nhưng lại nghe được tiếng ở bên ngoài rất rõ ràng.
Tiếng ai đó vừa nói chuyện vừa đi ngang qua, nghe được rất rõ.
Diệp Khúc Đào nghe tiếng ba mẹ chồng nói chuyện, khẽ giật mình một cái rồi đạt được cao trào.
Thật khó khăn.
Côn thịt của Chu Canh Minh bị nước của cô tẩm ướt, một dòng nước bắn ra, anh biết cô đã ra rồi.
Anh kinh ngạc hỏi: “Ra nhanh vậy à?”
Diệp Khúc Đào cũng không ngờ, bây giờ cơ thể cô lại mẫn cảm như vậy, vậy mà lại có thể dễ dàng ra được.
Trên đường về nhà, cô đã bị trứng rung làm cho bắn ra một lần rồi, không ngờ lần thứ hai lại ra nhanh tới vậy.
Cô đã thoải mái.
Chu Canh Minh cũng không dám tiếp tục làm.
Tuy đã thoải mái, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Lần đầu làm ba mẹ, lo lắng sẽ ảnh hưởng tới con.
Chu Canh Minh bèn rút ra, nói: “Anh đi giải quyết một chút.”
Diệp Khúc Đào đi theo anh vào trong, định tắm rửa một chút, dù sao cũng đã có con, nên cũng chẳng câu nệ nữa.
Trên người cô dinh dính nhớp nhớp, rất muốn rửa cho sạch.
Chu Canh Minh tự dùng tay giải quyết, ngồi trên bồn cầu cũng có thể làm được.
Diệp Khúc Đào đi vào phòng tắm rửa, Chu Canh Minh vẫn không giải quyết ra được.
Anh ngồi trên bồn cầu cố gắng vuốt ve, còn tốt hơn so với sự khô cằn phía trước, dù sao Diệp Khúc Đào cũng đang ở trước mặt anh tắm rửa.
Diệp Khúc Đào tắm xong rồi, Chu Canh Minh vẫn còn chưa giải quyết xong, để lại anh ở lại bên trong giải quyết.
Chờ tới khi Chu Canh Minh tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra ngoài, phát hiện Diệp Khúc Đào đang ngồi trên giường cười hì hì đếm bao lì xì.
Quả nhiên, bao lì xì còn quan trọng hơn cả anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...