Trong lòng Diệp Khúc Đào không vui nhưng cô lại không thể nói ra được, dù sao vất vả lắm cô mới tìm được cơ hội này để chế nhạo Chu Canh Minh.
Diệp Khúc Đào cố ý bày tỏ nét mặt ghét bỏ nhìn anh: “Anh thật lưu manh, anh thật biến thái, sớm như vậy đã có cảm giác với em rồi.”
Chu Canh Minh: “... Đấy không phải điều em muốn nghe hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào: “Sau khi nghe xong em mới phát hiện ra anh lưu manh, biến thái như vậy. Hình tượng của anh trong lòng em đã bị hủy hoại rồi, anh không còn là vị cán bộ kỳ cựu đứng đắn kia nữa. Anh không đứng đắn, anh quá hạ lưu.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào nói xong, quay lưng lại với anh, không để ý tới anh nữa.
Chu Canh Minh thấy thế, ôm lấy cô từ phía sau, nhốt chặt cô vào lòng.
Diệp Khúc Đào: “Làm gì đấy?”
Chu Canh Minh: “Đùa giỡn lưu manh đấy. Không phải em nói anh là lưu manh đấy sao, vậy thì anh phải tiếp tục duy trì hình tượng đó, đến đây đi, hôn hai cái nào.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào bị anh hôn lên mặt, sến súa thân mật.
Khuôn mặt bị hôn đến phồng lên.
Chờ tới khi Chu Canh Minh không hôn nữa, Diệp Khúc Đào lại tò mò hỏi một câu: “Lần đó anh chỉ tắm nước lạnh thôi à, không tự động tay giải quyết sao?”
Chu Canh Minh nhắm mắt lại, lựa chọn không trả lời: “Ngủ đi.”
Diệp Khúc Đào: “Chột dạ? Không phải có thật rồi đấy chứ?”
Chu Canh Minh không trả lời, chỉ ôm cô ngủ, sức của anh lớn, Diệp Khúc Đào không thể nào giãy giụa.
Diệp Khúc Đào không nhúc nhích được, cũng không thể thẩm vấn anh được nữa.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng hôm sau, Diệp Khúc Đào tỉnh dậy do bị đói, Chu Canh Minh còn đang ngủ, cô tự mình xuống tầng dưới ăn bữa sáng trước.
Sau khi mang thai khẩu phần ăn lớn hơn, mỗi sáng sớm cô đều bị cơn đói gọi tỉnh.
Xuống dưới tầng vừa hay bắt gặp chị dâu đang ăn cháo, Tề Mãn Nguyệt trông thấy cô đi xuống, lên tiếng chào hỏi: “Em dâu đấy à, đêm qua ngủ ngon không?”
Diệp Khúc Đào trông thấy chị dâu là lại nghĩ đến chuyện nghe lén đêm hôm qua, cảm thấy rất ngượng ngùng.
Cô gật gật đầu: “Rất tốt ạ, chị dâu, còn chị thì thế nào?”
Tề Mãn Nguyệt nghe cô hỏi vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy gật đầu: “Chị cũng tốt.”
Diệp Khúc Đào ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống bên cạnh chị dâu.
Chị dâu đã ăn cháo xong, hiện giờ đang uống cà phê xem điện thoại di động.
Diệp Khúc Đào hỏi một câu: “Anh cả đâu rồi ạ? Còn cả Đại Bảo, Tiểu Bảo nữa?”
“Anh ấy đưa bọn nhỏ đi học.”
Diệp Khúc Đào gật đầu, không nói gì thêm.
Chị dâu đưa cho cô một cốc sữa: “Uống đi.”
Diệp Khúc Đào uống vào một ngụm, sau đó đi tới phòng bếp múc một bát cháo đi ra.
Là món cháo trứng muối thịt nạc.
Diệp Khúc Đào vừa nhìn thấy chị dâu, đầu óc đã nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cô không nhịn được hỏi một câu: “Chị dâu...”
Tề Mãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô: “Hả?”
Diệp Khúc Đào: “Chị dâu, em tò mò... chị và anh cả, có sinh hoạt vợ chồng không vậy?”
Chủ yếu bởi cô không nghĩ ra, nếu bình thường hai vợ chồng anh cả và chị dâu luôn lạnh lùng như vậy, thì chuyện sinh hoạt vợ chồng không phải có rất ít đó chứ.
Hôm qua họ nhiệt tình như vậy chẳng qua là dịp hiếm hoi, lại bị cô bắt gặp.
Tề Mãn Nguyệt không ngờ cô hỏi đến chuyện này, cô ấy thành thật trả lời: “Rất ít.”
Quả nhiên, rất ít.
Diệp Khúc Đào nghe nói như thế, cô nghĩ chắc hẳn mỗi năm chỉ được vài lần, thế thì rất ít thật.
Nhưng không ngờ, câu nói tiếp theo của chị dâu lại là: “Một tuần cũng tầm khoảng ba lần thôi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cái đó mà gọi là... rất ít ấy ạ?
Hai vợ chồng chưa có con có lẽ một tuần cũng chưa làm tới con số này, thế mà anh chị ấy đã kết hôn đến vài năm, còn đã sinh ra đứa con thứ hai, thế mà vẫn có thể duy trì con số này, rõ ràng đang chứng tỏ việc sinh hoạt tình dục của họ rất hài hòa.
Tề Mãn Nguyệt nhìn biểu cảm của cô không đúng, khó hiểu: “Sao thế?”
“Thế là rất ít ạ?”
Tề Mãn Nguyệt khó hiểu: “Không ít? Chị nghĩ những cặp vợ chồng bình thường ít ra cũng phải năm lần một tuần.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào không dám nói tiếp nữa, cầm cốc sữa uống.
Tuy rằng Tề Mãn Nguyệt và Chu Hy kết hôn không dựa trên bất cứ cơ sở tình cảm nào, họ kết hôn với nhau vì mục đích thương mại, nhưng hai người vẫn đau khổ duy trì mối quan hệ hôn nhân.
Bởi vì, ngay từ đầu khi kết hôn, hai người họ đã thương lượng xong xuôi, sinh hoạt vợ chồng là trọng tâm của vấn đề duy trì mối quan hệ hôn nhân, nên cho dù không có tình cảm thì cái đó cũng không thể thiếu.
Vì vậy, một tuần họ quan hệ tầm bốn năm lần.
Lúc đó, cô ấy còn chưa quay trở về làm việc ở trong khách sạn, vẫn ở nhà nên có thể thỏa mãn.
Nhưng sau đó cô ấy trở về khách sạn, hai vợ chồng ở riêng, họ quá bận rộn, một tuần chỉ có thể làm ba lần.
Ba lần này, hoặc là ngày cuối tuần cô ấy đến, hoặc là Chu Hy sang.
Nhất định phải làm cho đầy đủ, nhưng do công việc quá mệt mỏi, cứ một khoảng thời gian họ lại phải tìm ra một khoảng trống, bổ sung cho đủ ba lần.
Hôm qua cô ấy trở về, nói muốn làm trước cho con số của tuần này, sau đó lại làm thêm hai lần thì nhiệm vụ tuần này sẽ hoàn tất.
Tề Mãn Nguyệt ăn xong thì đi lên tầng, để lại một mình Diệp Khúc Đào ở lại tầng dưới.
Không bao lâu sau Chu Canh Minh đi xuống.
Diệp Khúc Đào thấy anh đi xuống, cô vào trong phòng bếp múc cho anh một bát cháo.
Chu Canh Minh vừa mới ngồi xuống, Diệp Khúc Đào đã tám chuyện: “Em cảm thấy tình cảm của anh cả và chị dâu rất tốt. Em đã xác nhận được rồi.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh sờ sờ tóc cô, bảo cô đừng nghĩ đến những thứ này nữa.
Hai người họ ăn cơm xong chuẩn bị ra ngoài gặp người thân, tiếp đó đến khu tổ chức hôn lễ để diễn tập một chút.
Nhà bên Chu Canh Minh có nhiều người thân, bàn tiếp khách nhiều hơn bên nhà cô rất nhiều, khách sạn cũng xa hoa hơn, khu vực tổ chức cũng lớn.
Diệp Khúc Đào kết hôn ở bên này chắc chắn không được thoải mái như bữa tiệc xuất giá ở nhà mình, cô mới trông thấy người thân của Chu Canh Minh đã sợ hãi.
Cô hơi sợ hãi nên cứ dính sát vào Chu Canh Minh, đứng bên cạnh anh, tươi cười cứng đờ chào hỏi, ngoan ngoãn khó tả.
Người thân lúc trước còn cảm thấy Diệp Khúc Đào quá nhỏ tuổi, sợ rằng cô không biết chăm lo cho người khác, nhưng hiện nay người ta đã kết hôn, họ không thể nói gì, mà thật ra người cũng rất đáng yêu.
Gương mặt Diệp Khúc Đào hiện giờ đã tròn trịa hơn, mang theo chút dáng vẻ của người có phúc.
Sau khi tham quan diễn tập bên khách sạn một lần, gặp gỡ người thân xong, hai người họ trở về nhà.
Diệp Khúc Đào mệt mỏi nằm trên giường.
Chu Canh Minh cũng nằm xuống.
Diệp Khúc Đào thở dài: “Còn chưa kết hôn đã mệt như vậy, ngày mai hôn lễ bắt đầu không phải sẽ càng mệt hay sao?”
Chu Canh Minh nghe cô nói vậy, xoa xoa chân cho cô: “Ừ, vất vả cho em rồi, vợ.”
Diệp Khúc Đào nghe anh nói, không nhịn được cười, che miệng cười rộ.
Cô không hề cố ý, chỉ là cô cảm thấy khi Chu Canh Minh nói chữ vợ, trái tim cô cũng hơi tê ngứa.
Chu Canh Minh nhìn ngắm cô, chuẩn bị hôn một cái, kết quả đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra.
Cháu trai của anh mở cửa đi vào, hào hứng gọi: “Thím!”
Chu Canh Minh: “...”
Ý định muốn hôn bị cắt đứt.
Hai đứa bé mới vừa tan học, còn đang mặc đồng phục mẫu giáo đội mũ vàng nhỏ, đeo cặp sách.
Đại Bảo chạy vào, nét mặt vô tội nhìn Diệp Khúc Đào nói: “Thím ơi, giáo viên mỹ thuật giao bài về nhà cho chúng cháu, muốn chúng cháu vẽ một người phụ nữ xinh đẹp, cháu có thể vẽ thím được không ạ?’
Trẻ em thời nay miệng ngọt ngào quá.
Diệp Khúc Đào đứng lên từ trên giường, vuốt má Đại Bảo: “Tại sao cháu không vẽ mẹ?”
Đại Bảo: “Cháu đã vẽ mẹ rồi, cháu muốn vẽ cả thím nữa, trong mắt cháu, thím là người xinh đẹp nhất.”
Sau khi nói xong, Đại Bảo nhìn Chu Canh Minh, tủi thân nói: “Mà thôi thím ạ, cháu cảm thấy chú sẽ không đồng ý đâu. Cháu sẽ không vẽ thím nữa, cháu không muốn chú không vui. Con người chú của cháu hẹp hòi lắm.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào bị lời của bé chọc cười.
Cô đồng ý: “Đương nhiên là được rồi, để thím làm người mẫu cho cháu nhé, thím tới phòng cháu cho cháu vẽ nha.”
Đại Bảo nghe cô nói thế, vui vẻ kéo tay Diệp Khúc Đào đi: “Vâng, cháu cảm ơn thím.”
Tiểu Bảo đứng ở phía sau, ăn kem ốc quế.
Người đi rồi, cô bé liếm chiếc kem, nhìn chú Chu Canh Minh đáng thương.
Đôi mắt to ngập nước, vô cùng đáng yêu.
Cô bé vừa ăn vừa hỏi Chu Canh Minh: “Chú ơi, chú ăn kem không?”
Chu Canh Minh lắc đầu.
Tiểu Bảo yên tâm gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, Tiểu Bảo không có cây kem nào khác. Bố cháu đã nói đồ ăn con gái đã ăn thì không được chia sẻ với những người khác nữa, người nhà cũng không được.”
Chu Canh Minh: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...