Nghe thấy lời giải thích đó, Diệp Khúc Đào phát hiện hóa ra bản thân rất hóng hớt chuyện tình cảm của anh chồng với chị dâu.
Xem ra rất giống với tiểu thuyết ngôn tình.
Chu Canh Minh thấy Diệp Khúc Đào viết về mối quan hệ của người trong gia đình lên sổ ghi chép, ai là một đôi với ai đều viết hết lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gần đây đầu cô hoạt động không tốt nữa rồi, quá mệt, quá buồn ngủ, cô chỉ đành ghi lại rồi sắp xếp.
Chu Canh Minh thấy cô viết xong, lấy bút của cô: “Còn một đôi nữa em quên rồi.”
Diệp Khúc Đào thực sự cho rằng bản thân quên mất, cô nghiêm túc nhìn anh, chờ đợi anh bổ sung.
Kết quả Chu Canh Minh viết trên sổ ghi chép của cô: Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào.
“Còn có đôi này nữa, anh biết rõ đôi này nhất.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào tức giận véo cánh tay anh.
Đừng có vụng trộm, lén lút thế.
Chu Canh Minh thực sự đang chọc ghẹo sau lưng, anh viết cái đó cũng thôi đi, vậy mà ở giữa còn có thêm một trái tim màu đỏ nữa.
Đừng nói chứ cái này thật trêu ngươi mà.
...
Bọn họ đến ga tàu cao tốc cũng đã là buổi tối, vốn dĩ Chu Canh Minh còn muốn đặt xe quay về nhưng chị dâu gọi điện thoại cho anh nói cô ấy cũng quay lại vì để tham gia hôn lễ của bọn họ, cô ấy lái xe quay về, bây giờ có thể đến ga tàu cao tốc đón hai người, còn bảo bọn họ đi ra cửa ga, cô ấy đã đến rồi.
Chu Canh Minh với Diệp Khúc Đào ra ngoài cửa ga, vừa nhìn qua đã thấy xe của chị dâu.
Nghe nói là lúc sinh nhật cô ấy, anh trai mua xe cho, một chiếc xe sang màu đỏ, rất phù hợp với khí chất của chị dâu.
Diệp Khúc Đào nắm lấy tay Chu Canh Minh, dán sát vào anh, thấy chị dâu hạ cửa xe xuống, cô ngoan ngoãn gọi to: “Chị dâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chị dâu gật đầu, bảo hai người họ đặt hành lý lên xe.
Vốn dĩ Chu Canh Minh định ngồi cùng Diệp Khúc Đào ở phía sau nhưng Diệp Khúc Đào lại chạy lên ngồi đằng trước.
Cô lại còn dỗ anh: “Em muốn nói chuyện với chị dâu, em ngồi trước.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào ngồi trên ghế phó lái, thắt chặt dây an toàn.
Chu Canh Minh chỉ có thể ngồi một mình ở ghế sau.
Chị dâu là người có khí chất mạnh mẽ, là một nữ cường tuyệt vời theo như lý giải của cô.
Cả người đều mang theo luồng gió tích cực.
Mặc dù người thì tốt đấy nhưng cái không khí này khiến cho Diệp Khúc Đào ngại không dám mở miệng nói chuyện.
Cô chỉ có thể nhìn trộm cô ấy.
Chị dâu chưa mất bao lâu đã phát hiện ra cô đang nhìn trộm mình, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô: “Em dâu có hứng thú với chị à?”
Diệp Khúc Đào ngẩng mặt lên, cười ngại ngùng: “Vâng ạ, cảm giác chị dâu rất xinh đẹp, cực kỳ đẹp ấy ạ.”
“Em dâu cũng xinh lắm. Đúng rồi, các em ở bên này lâu không, nếu như quay về cùng chị, chị có thể thuận đường đưa hai đứa về luôn.”
“Sau hôn lễ ở thêm một ngày rồi mới về ạ.”
Chị dâu tỏ ý tiếc nuối: “Vậy thì không được rồi, thời gian không khớp, chị chuẩn bị về vào tối kết thúc hôn lễ của hai đứa cơ.”
Diệp Khúc Đào: “Chị không ở lại với anh ạ, cứ yêu xa mãi vậy thôi sao?”
Công ty nhà Chu Canh Minh ở đây, anh trai anh tiếp quản công ty nên cũng ở lại đây luôn.
Khách sạn của chị dâu không ở nơi này nên cứ đến cuối tuần mới quay lại đây.
“Anh ấy lớn thế rồi, có gì mà phải ở cùng chứ.”
Giọng nói của chị dâu lạnh nhạt, Diệp Khúc Đào nghe xong cũng ngại hỏi tiếp, sau đó cô cũng không dám nói nữa.
Lái xe nửa tiếng mới về đến nhà.
Mở cửa xe, cháu trai cháu gái của Chu Canh Minh chạy ra.
Thấy mẹ quay về, bọn nhỏ nhào tới ôm lấy chị dâu.
Cháu trai Chu Canh Minh thích ôm, vừa chạy ra đã ôm lấy Diệp Khúc Đào, giọng nói non nớt: “Chào thím ạ.”
Diệp Khúc Đào ôm cậu nhóc lên, còn chưa kịp chào hỏi, Chu Canh Minh đã lập tức ôm thằng bé lại, không cho nó ôm lấy Diệp Khúc Đào.
“Thím của cháu đang có em bé, cháu nặng lắm, ôm cháu cô ấy dễ bị đau lưng.”
Chu Canh Minh còn đen mặt dạy dỗ đứa cháu trai nhỏ.
Đứa bé là một nhóc con hiểu chuyện, nghe thấy vậy, nó “ồ” một tiếng rồi ôm đùi Diệp Khúc Đào: “Thế cháu chỉ ôm đùi thím như này thôi là được rồi.”
Chu Canh Minh vẫn không muốn, anh kéo thằng nhóc ra: “Không được, thím của cháu đang mang bầu, không thể chạm vào, người đang mang bầu giống búp bê sứ ấy, vừa chạm vào là vỡ ra ngay.”
Đứa cháu nhỏ: “... Chú ơi, cháu sáu tuổi rồi! Không phải bạn nhỏ mới ba tuổi, chú đừng hòng lừa cháu.”
Chu Canh Minh còn lý lẽ hùng hồn: “Sáu tuổi không thể lừa sao? Cháu sáu mươi tuổi chú cũng có thể lừa cháu như thế.”
Đứa nhỏ nghe xong nghi hoặc: “Nhưng mà cháu sáu mươi tuổi chú đã thành người chết rồi, chú không lừa được cháu nữa.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào còn cảm thấy khá buồn cười, chẳng trách Chu Canh Minh vẫn luôn nói đừng đẻ con trai, sinh con gái ấy.
Đứa cháu trai này của anh là gen di truyền của nhà họ Chu các anh, có thể chọc tức người ta, anh sợ con trai anh cũng sẽ như thế.
Ngày nào cũng tức giận như này có lẽ sẽ sống ít đi mấy năm.
Có điều Diệp Khúc Đào khá thích đứa cháu trai này, cực kỳ hoạt bát lanh lợi.
Lúc này anh trai cũng chạy ra đón, thấy bọn họ về rồi, anh tiến lại gần, vừa nhìn thấy chị dâu, biểu cảm của anh ấy bình tĩnh lại, anh ấy hỏi: “Về rồi đấy à?”
Chị dâu thay giày, cũng lạnh nhạt mà trả lời: “Ừm.”
Anh trai không nói thêm nữa.
Dắt theo hai đứa trẻ vào trong, anh ấy nói với Chu Canh Minh: “Phòng của hai đứa đã dọn dẹp xong rồi, bố mẹ đi xem khách sạn tổ chức đám cưới, dì giúp việc cũng đã nấu cơm xong, mọi người đói rồi thì đi ăn thôi.”
Chu Canh Minh: “Vâng ạ.”
Chị dâu dắt theo hai đứa bé lên lầu, anh trai Chu Canh Minh nói: “Công ty còn có việc, anh đi trước đây.”
Anh trai sắp xếp xong tất cả thì thay giày rồi đi.
Sau khi anh ấy đi rồi, Diệp Khúc Đào còn mải nhìn theo bóng lưng anh ấy, cô cảm thấy tất cả có hơi... Có hơi...
Quá lạnh nhạt rồi.
Trước đó sao cô lại cảm thấy Chu Canh Minh rất lạnh nhạt nhỉ!!
Rõ ràng anh trai anh còn lạnh nhạt hơn nhiều.
Đã có đến hai đứa con rồi mà vừa rồi vẫn là cái dáng vẻ đó sao?
Chỉ có như vậy thôi á?
Đây là thái độ với vợ à?
Đây thực sự là giống như chẳng có bất cứ tình cảm nào, còn đang đau khổ duy trì mối quan hệ vợ chồng thì có ấy.
Mắt Diệp Khúc Đào vẫn cứ nhìn theo bóng lưng anh trai, cô bị Chu Canh Minh quay đầu lại: “Vẫn còn nhìn, anh trai đã đi rồi, tròng mắt còn cứ dán chặt lên người anh ấy, em có suy nghĩ đến cảm nhận của chồng em không thế.”
Diệp Khúc Đào thấy anh có chút chuyện như vậy mà cũng ghen, cô sáp lại nắm lấy tay anh: “Không phải, em chỉ cảm thấy chẳng trách anh lại lạnh lùng như thế! Anh trai anh còn lạnh lùng hơn cả anh! Dọa người quá đi mất!”
May mà chị dâu cũng lạnh lùng.
Hai người chính là hai tảng băng ở cạnh nhau, sao có thể ở bên nhau được nhỉ.
Diệp Khúc Đào hiếu kỳ nhất là hai người họ có sinh hoạt vợ chồng không...
Không phải có truyền thuyết kiểu như sinh con rồi, không có tình cảm thì một năm làm không quá năm lần, mỗi lần đều vội vàng kết thúc sao?
...
Diệp Khúc Đào với Chu Canh Minh ăn cơm xong thì lên lầu, tắm rửa xong xuôi cô có hơi khát nên xuống lầu lấy nước.
Xuống thì phát hiện anh trai về rồi.
Sau khi anh trai về thì lên lầu, cô cũng vội vàng đi lên.
Cô thực sự không có ý nghe trộm.
Phòng của cô với Chu Canh Minh ở bên cạnh phòng của anh trai và chị dâu, lúc đi qua phòng của hai người họ, cô phát hiện cửa chưa đóng chặt.
Bên trong truyền ra cuộc đối thoại.
Tề Mãn Nguyệt vừa tắm rửa xong, chị ấy ra ngoài thì thấy anh ấy đã quay về rồi, Chu Hy cởi âu phục ra, rồi tháo nút áo sơ mi, anh ấy hỏi: “Con ngủ hết rồi à?”
Tề Mãn Nguyệt thấy anh cởi áo cũng biết anh muốn làm gì, cô ấy nằm trên giường: “Nhanh lên, em buồn ngủ rồi.”
Chu Hy thấy cô ấy nằm trên giường rồi cũng lên giường, anh ấy kéo Tề Mãn Nguyệt vào lòng, vùi vào hạ thể cô ấy, ngửi mùi hương tỏa ra giữa hai đùi.
Hôn lên đùi cô ấy.
Chu Hy cởi váy ngủ của cô ấy ra, bên trong trống không, không mặc quần lót.
Có lẽ cô ấy cũng nghĩ đến tối nay chắc chắn sẽ làm nên dứt khoát không mặc luôn.
Tay Chu Hy sờ đùi trong của Tề Mãn Nguyệt: “Vội vàng vậy sao, em ướt chậm lắm, không làm dạo đầu cẩn thận rất khó cắm vào.”
Tề Mãn Nguyệt nghe xong, hai chân gác lên bả vai anh: “Nhỏ tiếng chút, em trai với em dâu về rồi, ở ngay bên cạnh đó. Anh không cần mặt mũi nhưng em cần, anh nhanh lên, em thực sự buồn ngủ lắm rồi. Mặc kệ ướt hay không ướt, trực tiếp cắm vào đi.”
Chu Hy không muốn vậy, sau khi Tề Mãn Nguyệt sinh hai đứa nhỏ, thân thể ướt rất chậm nhưng dục vọng lại không ít đi, anh ấy phải làm thật chậm rãi.
“Lại liếm chỗ đó, Chu Hy... Đừng liếm mà, ngứa... Đầu lưỡi sao biết làm thế, nhẹ thôi...”
Vốn dĩ Diệp Khúc Đào chỉ đi ngang qua thôi nhưng nghe xong đoạn đối thoại đó cô cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cái này quá... Kích thích rồi.
Diệp Khúc Đào không nhịn được nghe trộm nhưng đột nhiên có hai bàn tay bịt tai cô lại.
Chu Canh Minh bịt tai cô xong kéo cô về phòng: “Còn nghe tiếp sau này xem em làm sao đối mặt với hai người họ.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...