Diệp Khúc Đào vừa mới phản ứng lại thì Chu Canh Minh đã xông vào.
Hai người đối mặt nhìn nhau, đều bị dọa rồi.
Diệp Khúc Đào mải hóng chuyện mà quên mất mình nên ngồi ở trên giường chờ anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh đi vào thì thấy cô ghé vào cửa để hóng chuyện.
Anh cầm hoa trên tay, nhìn Diệp Khúc Đào, không biết làm gì tiếp theo.
Lộn rồi, Diệp Khúc Đào đẩy anh ra: “Làm lại đi.”
Chu Canh Minh bị đuổi ra ngoài, đóng cửa lại rồi mở cửa ra lần nữa đi vào.
Diệp Khúc Đào ngồi ở trên giường chờ anh.
Chu Canh Minh bước vào, nhóm phù rể cũng theo sau.
Mấy màn phía trước đều đã thông qua, chỉ còn màn cuối cùng là tìm giày cô dâu, phải tìm được thì cô dâu mới đi theo anh.
Nhóm phù dâu nói: “Phó giám đốc sở Chu, anh chỉ có một phút, tìm được thì mới được dẫn Khúc Đào đi, tìm không thấy thì hết cách rồi”.
Chu Canh Minh nghe thấy lời này thì vén chăn sau lưng Diệp Khúc Đào lên, ngay lập tức tìm được giày cưới màu đỏ của cô.
Anh mang vào cho Diệp Khúc Đào.
Nhóm phù dâu: “…”
Phản đồ.
Đúng là phản đồ.
Quả nhiên là đoán không sai, Diệp Khúc Đào đúng thật là phản đồ. Cô đã lén nói trước cho chồng mình biết.
Nếu không thì cho dù anh có sáu con mắt thì trong nháy mắt cũng không biết nó ở nơi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh mang giày vào cho Diệp Khúc Đào, bế cô lên rời đi.
Chu Canh Minh bế cô lên xe, chào hỏi xong thì đóng cửa xe lại, Diệp Khúc Đào nhanh chóng lấy ra một quả quýt giấu trong túi.
Lúc nãy còn chưa ăn no.
Chu Canh Minh lột quả quýt cho cô.
Diệp Khúc Đào kiểm tra túi của anh một chút, hỏi anh: “Bao lì xì phát xong hết rồi hả?”
Chu Canh Minh thành thật gật đầu: “Phát xong rồi”.
Diệp Khúc Đào nghĩ đến bộ dáng lúc anh hát vừa rồi, không nhịn được cười: “Anh hát khó nghe thật. Lúc trước anh nói anh hát không hay, em tưởng anh không muốn hát, bây giờ mới biết, về sau anh đừng hát nữa được không?”
Chu Canh Minh: “…”
...
Do Diệp Khúc Đào đang mang thai nên không thể đứng lâu được, cũng dễ bị đói, Chu Canh Minh để cô vào trong ăn cơm, còn anh đón khách ở bên ngoài.
Bởi vì là tiệc nhà nên không có nhiều quy tắc, mọi người đều là họ hàng thân thiết.
Diệp Khúc Đào đang gặm móng giò ở bên trong, thật sự rất ngon.
Biết cô thích ăn móng giò nên Chu Canh Minh để món chính là móng giò.
Chu Cảnh Minh đứng ngoài đón khách.
Nhưng mà họ hàng đều rất vừa ý anh, ai cũng đến chạm anh hai lần.
Đánh giá anh.
Họ đều biết anh đang làm công việc gì, nhịn không được mà cảm thán tuổi trẻ thành đạt.
Tuổi quá trẻ, vẫn là lần đầu tiên thấy một người trẻ như vậy.
Chu Canh Minh ngoan ngoãn đứng đón khách.
Chờ đến khi khách tới đủ, anh mới bước vào kính rượu cùng Diệp Khúc Đào.
Ly của Chu Canh Minh là rượu vang, còn ly của Diệp Khúc Đào là sữa bò Vượng Tử.
Bởi vì là sữa bò Vượng Tử nên Diệp Khúc Đào kính rượu tới cuối cùng, còn nấc một cái, toàn là mùi vị của sữa bò Vượng Tử.
Hôn lễ kết thúc vào buổi chiều, Chu Canh Minh không ăn cơm mà chỉ ăn lót dạ một chút đã đi kính rượu.
Uống xong, mặt anh hơi đỏ lên.
Họ hàng không thương xót anh chút nào, không ngừng rót rượu cho anh, toàn là rượu trắng, Chu Canh Minh uống bên này, uống bên kia, không say ngất mới lạ.
Bố mẹ Diệp Khúc Đào thấy anh uống say như vậy, nói với Diệp Khúc Đào: “Đào Đào, dẫn chồng con về đi, nơi này để ba mẹ giải quyết cho.”
Diệp Khúc Đào cũng lo anh uống say thì khó đưa về, bây giờ anh vẫn còn chút tỉnh táo thì nên đưa về trước.
Tìm một phù rể không uống rượu chở Chu Canh Minh về.
Thời gian có hơi lâu.
Lúc ra ngoài vẫn chưa có say, giờ về đến nhà thì Chu Canh Minh đã hoàn toàn say.
Còn phải để phụ nữ mang thai như cô dìu lên.
Cô đặt anh ở trên sofa, không còn sức để đi vào.
Diệp Khúc Đào chuẩn bị cởi quần áo của anh, cả người đầy mùi rượu.
Nhưng vừa mới cởi áo sơ mi đã bị anh cản lại, anh bắt được tay cô, trợn mắt nhìn cô.
“Em làm gì?”
Diệp Khúc Đào: “Cởi quần áo cho anh, em còn làm gì được.”
“Không được.”
Diệp Khúc Đào: “... Tại sao lại không được.”
Chu Cảnh Minh: “Chưa đưa tiền”.
Diệp Khúc Đào: “…”
Anh uống say rồi nghĩ ra cái gì thế.
Diệp Khúc Đào: “Bao nhiêu tiền mới có thể cởi được quần áo anh?”
Chu Canh Minh: “Anh rất quý giá, em không xứng.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Diệp Khúc Đào nhìn anh thành thật như vậy, không phải là sau khi uống say xong thì sự cho mình là trai bao bước ra từ hộp đêm đấy chứ.
Diệp Khúc Đào thấy vô cùng thú vị, lấy ví của Chu Canh Minh qua, dùng tiền của anh để bao anh.
Cô lấy ra mấy trăm tệ, đút vào túi quần anh, nhét vào bên trong quần lót: “Như này đã đủ chưa?”
“Không đủ.”
“Anh đắt tiền thế, không giảm giá được sao? Coi như khách quen đi, nếu làm tốt thì về sau còn tới tìm anh.”
Chu Canh Minh vẫn từ chối, say đến mơ màng: “Không được, tôi là hàng cực phẩm, giá không thể đổi.”
Được rồi, dù sao cũng là tiền của anh, cô lại móc ra một xấp tiền mặt, nhét vào bên kia quần lót: “Như này đã đủ chưa?”
Chu Canh Minh nhìn cô, dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn cô, gật đầu: “Được rồi.”
Diệp Khúc Đào còn muốn nhìn thử xem anh làm gì tiếp nữa, kết quả Chu Canh Minh lại ngủ mất.
Cứ như vậy mà ngủ luôn.
Diệp Khúc Đào: “…”
Chu Canh Minh mới là kẻ vô công rồi nghề, vào thời điểm quan trọng như vậy mà ngủ quên, chẳng cần làm gì cả.
Diệp Khúc Đào cởi áo sơ mi giúp anh, còn quần thì vẫn mặc, phải để cho anh tự thấy hình ảnh tuyệt vời như này.
...
Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh đã mua vé tàu cao tốc để hôm sau về quê của Chu Canh Minh.
Bọn họ phải ở lại vài ngày.
Buổi sáng Chu Canh Minh dậy, đầu đau như búa bổ, Diệp Khúc Đào bị đói tỉnh, cô rời giường ra ngoài tìm thức ăn, Chu Canh Minh cũng đã dậy.
Anh mở to mắt nhìn cô.
Cảm thấy có gì đó ở chỗ bụng.
Chu Canh Minh cúi đầu nhìn thử, hai bên quần kẹp hai xấp tiền.
Diệp Khúc Đào nhìn vẻ mặt nghi ngờ của anh, đi qua vỗ vai anh: “Không cẩn cảm ơn, đó là tiền chị đây thưởng cho cậu.”
Chu Canh Minh: “…”
Bị Diệp Khúc Đào nhắc nhở như vậy, anh thực sự nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Có hơi mất mặt.
Anh còn chưa từng xấu mặt như vậy sau khi uống say.
Ngày hôm qua lại còn tự ảo tưởng bản thân mình là Ngưu Lang.
Anh nghĩ không ra tại sao mình lại có ý tưởng này.
...
Sau khi Chu Canh Minh rửa mặt xong thì ăn cơm hộp với Diệp Khúc Đào, thấy đã giữa trưa thì thu dọn đồ đạc đi đến ga tàu.
Chu Canh Minh xách vali chuẩn bị đi thì nhìn thấy dây giày của Diệp Khúc Đào bị bung ra, anh ngồi xuống, buộc lại dây giày cho Diệp Khúc Đào.
Đúng lúc này, có một đứa trẻ đi ngang qua cầm một món đồ chơi trên tay, món đồ chơi rất dài, đụng phải mặt Chu Canh Minh.
Không phải đồ nhọn, nhưng vẫn đụng vào.
Chu Canh Minh cột chắc dây giày rồi đứng lên. Diệp Khúc Đào nhìn mặt anh, kiểm tra rồi nói: “Không sao chứ?”
Chu Canh Minh: “Không sao.”
Diệp Khúc Đào: “Không sao là tốt rồi, mặt của hạng nhất bị thương thì sao còn có thể đứng hạng nhất được nữa, phải giảm giá, không thể lấy giá cao được nữa, quá thảm.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào cảm nhận được cảm giác không nói nên lời của Chu Canh Minh.
Khó trách Chu Canh Minh thích làm người ta á khẩu như vậy, cảm giác này quả thực không tồi.
Cô cảm nhận được.
...
Diệp Khúc Đào lấy sổ ghi chép ra để phân họ hàng trong nhà của Chu Canh Minh.
Lúc trước đã gặp qua anh trai với chị dâu, cảm thấy hai người đều không có cảm tình gì với nhau lắm.
Họ đều bận rộn với công việc của mình, vô cùng lạnh nhạt.
Hai người không ở chung nhà, lúc gặp mặt không có chút cảm giác thân mật nào, không giống như cô và Chu Canh Minh.
Lúc cô ở cùng với Chu Canh Minh, lúc nào cũng muốn nắm tay anh rồi dính chặt lấy nhau.
Anh trai với chị dâu lại không có tương tác gì với nhau.
Không giống như có tình cảm, cũng không giống như vợ chồng già.
Mặc dù đã kết hôn sinh con, nhưng bọn họ đều kết hôn sinh con sớm.
Anh trai Chu Canh Minh lớn hơn anh không bao nhiêu, hình như chỉ lớn hơn một tuổi.
Cũng còn rất trẻ.
Nhưng nói hai người họ không có tình cảm thì sao lại có tới hai đứa con với nhau chứ.
Nếu người phụ nữ không thích người đàn ông thì rất ít khi có thể sinh tới hai đứa con.
Hơn nữa, chị dâu là hình mẫu điển hình của mẫu người phụ nữ sự nghiệp, bây giờ còn đang quản lý khách sạn trong nhà.
Chị ấy rất chú trọng sự nghiệp, chỉ có phụ nữ mới hiểu việc sinh con sẽ chậm trễ biết bao thời gian.
Cô tò mò hỏi Chu Canh Minh: “Anh trai với chị dâu quen nhau như thế nào vậy? Sao mà em cảm thấy hai người họ không có tình cảm gì với nhau hết vậy?”
“Liên hôn thương nghiệp, khách sạn của nhà chị dâu trước đó xảy ra chuyện, cưới anh của anh để góp vốn, cho nên cứ vậy mà kết hôn.”
Diệp Khúc Đào còn không nghĩ tới cốt truyện tiểu thuyết như vậy.
“Vậy hai bọn họ có tình cảm với nhau không?”
Chu Canh Minh: “Khó nói được, bây giờ cũng khá tốt, nhưng mà hai người đều quá bận, anh của anh là người cuồng sự nghiệp, chị dâu cũng như vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...