Từ sau khi Diệp Khúc Đào mang thai, bí thư Cảnh không dám giao việc cho cô, chỉ giao cho cô làm những việc bình thường, vừa tan làm đã không thấy người đâu.
Bí thư Cảnh cũng rất biết cách làm người, anh ấy đã đắc tội với Chu Canh Minh không ít lần, nếu đứa nhỏ này xảy ra vấn đề gì, có lẽ Chu Canh Minh sẽ giết chết anh ấy mất.
Vậy nên có chuyện gì cũng tự mình làm chứ không dám kêu Diệp Khúc Đào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất thoải mái, nhưng Chu Canh Minh thì rất thảm, mệt không chịu được.
Diệp Khúc Đào thấy đau lòng cho anh, nhưng lại không có cách nào để chia sẻ công việc với anh.
Sau khi Diệp Khúc Đào thay váy cưới xong đi ra ngoài, cô sợ ảnh hưởng tới em bé trong bụng, nên không dám mặc cái nào quá bó sát để tôn lên đường cong cơ thể, mà mặc một cái hơi rộng một chút.
Cô thay xong, xách váy cưới đi ra, Chu Canh Minh cũng không chú ý là cô đã ra, cô còn phải ho khan hai tiếng, nhắc nhở anh chú ý.
Chu Canh Minh nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhìn thấy cô mặc váy cưới, hai mắt lập tức sáng rực lên. Cô đã trang điểm, làm tóc gọn gàng, dáng vẻ rất xinh đẹp.
Trước kia Chu Minh Canh thấy cô mặc đồ phù dâu đã khá đẹp rồi, bây giờ vừa thấy cô mặc váy cưới, lại càng làm cho anh thấy ngạc nhiên.
Ban nãy lúc vừa ra tới Diệp Khúc Đào còn lo lắng có khi nào anh không thích hay không, nhưng bây giờ cô chỉ cần nhìn phản ứng của anh thì đã biết anh rất thích.
Chu Canh Minh bỏ điện thoại xuống, Diệp Khúc Đào đi qua, hỏi anh: “Đẹp không?”
Chu Canh Minh thành thật gật đầu: “Đẹp lắm!”
Diệp Khúc Đào chọn ra năm bộ quần áo, chụp cả ngày hôm nay.
Chu Canh Minh không thích chụp ảnh, ảnh chụp ra khiến anh có cảm giác bản thân có hơi khác lạ. Nhưng anh lớn lên điển trai, cũng rất ăn ảnh, tuy khi chụp có phần nghiêm túc nhưng vẫn rất đẹp.
Hai người rất xứng đôi, nhiếp ảnh gia liên tục khen trai tài gái sắc, hiệu quả chụp rất đẹp.
Diệp Khúc Đào xem thử, hiệu quả đúng là không tệ, chỉ có mấy chỗ cần chỉnh sửa lại một ít.
Chụp liên tục tới buổi chiều mới xong, qua mấy ngày nữa là có thể tới lấy ảnh chụp. Các bức ảnh chụp hiện trường được chỉnh sửa tốt đã gửi qua máy cho Chu Canh Minh. Chu Canh Minh đã để tấm ảnh chụp hai người mặc đồ cưới làm hình nền Wechat.
Lúc anh và Diệp Khúc Đào đi ra, nhân viên cửa hàng vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Chủ yếu là nhìn Chu Canh Minh, ánh mắt là lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh lên xe, hơi khó hiểu, buồn bực hỏi cô: “Em có thấy ánh mắt vừa rồi những nhân viên ở cửa hàng đó nhìn anh có vấn đề không?”
“Hả?”
“Không biết vì sao, ánh mắt bọn họ nhìn anh rất kì lạ.”
Diệp Khúc Đào không khống chế được bật cười: “Bởi vì em nói với bọn họ em mới mười tám tuổi. Còn anh ba mươi tư tuổi, nên bọn họ cảm thấy chúng ta là một đôi chồng già vợ trẻ.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào cũng không ngờ, sau khi mang thai cô càng lúc càng trẻ ra, không biết phải nói sao, nhưng cô cảm thấy vậy.
Ban nãy nhân viên cửa hàng hỏi cô bao nhiêu tuổi, chắc là chỉ định nhiều chuyện một chút.
Cô bảo nhân viên cửa hàng đoán thử.
Nhân viên cửa hàng cũng không khách sáo, nghiêm túc nói: “Trông giống như sinh viên vậy.”
Diệp Khúc Đào nói mình mười tám tuổi, nói Chu Canh Minh ba mươi tư tuổi, tuổi tác chênh lệch như vậy, khó trách vì sao nhân viên cửa hàng lại nhìn Chu Canh Minh với ánh mắt kì quái như vậy.
Có lẽ là họ cảm thấy anh ra tay thật nặng, dù sao người ta cũng chỉ mới là một cô gái nhỏ.
....
Cơm nước xong hai người trở về nhà, Diệp Khúc Đào đi tắm rửa, còn Chu Canh Minh thì làm việc ở văn phòng.
Ngày mai anh xin nghỉ phép, nên công việc hôm nay phải hoàn thành cho xong.
Diệp Khúc Đào chờ anh trong phòng, đợi tới lúc anh xong việc đã hơn mười hai giờ đêm.
Diệp Khúc Đào vẫn chưa ngủ, đợi anh đi vào.
Nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, cô đau lòng vuốt ve mặt anh: “Chồng em thật vất vả!”
Nói rồi hôn anh một cái.
Chu Canh Minh: “Không vất vả, nuôi con gái mệt hơn nhiều.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào bị anh chọc cười, “Anh còn giận à?”
Chu Canh Minh nhéo nhẹ mặt cô, sau đó nằm xuống: “Không có, trưởng bối sao lại đi so đo với tiểu bối.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Giờ anh chỉ cần mở miệng nói chuyện là đã có thể chọc người khác tức chết.
Diệp Khúc Đào không thèm phản ứng lại với anh, cô nằm xuống quay lưng về phía anh, kéo chăn đắp hết lên người cô, không để chừa lại cho Chu Canh Minh chút nào.
Chăn anh đang đắp trên người bị cô dùng sức kéo hết qua , Chu Canh Minh bèn nghiêng người ôm cô vào lòng.
Chu Canh Minh cắn vành tai cô, hỏi: “Chuyện của chúng ta, em nói với ba em chưa?”
Diệp Khúc Đào khó hiểu nhìn về phía anh: “Hả?”
Chu Canh Minh: “Anh và con gái chú ấy ở bên nhau, mà anh cũng thuộc hàng chú, nên anh phải thỉnh tội với chú ấy.”
Diệp Khúc Đào ở bên anh lâu như vậy, lập tức có thể hiểu ra lời này của anh là có ý gì.
Nếu không phải ở bên nhau lâu, cô cũng không biết anh có sở thích biến thái tới vậy.
Cô bị anh chọc cho tức chết rồi, bèn xoay người đẩy anh ra, nói: “Chu Canh Minh, anh nghĩ gì vậy? Em nói chú ở đây là ông chú! Là ông chú trong mấy bộ phim thần tượng, chứ không phải là bạn của ba em, chú Chu!”
Loại ông chú trong phim thần tượng? Trong nháy mắt suy nghĩ của anh bị đánh bại. Thứ Diệp Khúc Đào muốn là cảm giác ông chú trong phim thần tượng Hàn, chứ không phải là cảm giác ông chú bạn của ba.
Chu Canh Minh: “Không có gì khác biệt lắm. Dù sao em cũng kém anh mười sáu tuổi, em cũng có thể là con gái anh!”
Diệp Khúc Đào: “......”
Không biết có phải đàn ông càng già sẽ càng để ý tuổi hay không?
Chu Canh Minh cũng là dạng người như thế.
Mọi cốt truyện lãng mạn cô muốn đều bị anh phá hỏng.
Diệp Khúc Đào tức giận cầm lấy tay anh, cắn lên mu bàn tay anh một cái.
Cô không dám cắn quá mạnh, dù sao cũng là chồng của mình, chỉ cắn một cái xem như là trừng phạt.
Chu Canh Minh nhìn cô cắn xả giận, bèn đổi qua tay còn lại: “Nơi này cũng muốn, anh biết những người trẻ tuổi đều thích lưu lại dấu vết của mình trên người mình yêu, đây là dấu vết em cho anh, phải không?”
Diệp Khúc Đào: “.....”
Diệp Khúc Đào thu hồi cảm giác đau lòng vì anh. Nhìn anh giống mệt chỗ nào? Anh vẫn còn rất bản lĩnh, còn có sức trêu chọc người khác.
Diệp Khúc Đào cắn anh một cái, quyết định không thèm để ý đến anh, quay lưng về phía anh, kéo chăn qua chuẩn bị đi ngủ.
Chu Canh Minh cũng nằm xuống.
Ôm lấy cô, Diệp Khúc Đào thấy anh không có động tĩnh gì, cũng không làm loạn nữa, bèn chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ.
Kết quả tay Chu Canh Minh lại chui vào trong váy cô.
Mặc bộ đồ ngủ này không ổn, dễ dàng bị anh chiếm tiện nghi.
Tay Chu Canh Minh chui vào trong váy cô, vỗ vỗ mông cô.
Sau đó cởi quần lót cô xuống.
Diệp Khúc Đào: “Anh muốn làm gì?… Đã trễ vậy rồi, ngủ đi!”
Bây giờ cô đang mang thai, nhất định là không thể quan hệ vợ chồng, mỗi lần có nhu cầu đều chỉ có thể cọ cọ.
Những lúc như vậy sờ thì có chút thoải mái, nhưng để bắn ra thì không được.
Không có loại cảm giác thoải mái khi hòa hợp với nhau.
Chu Canh Minh cởi quần lót cô ra, vuốt ve mông cô rồi nhéo nhẹ, “Đứa nhóc hư, dám câu dẫn chú.”
Diệp Khúc Đào: “.....”
Anh còn đang chơi.
Chu Canh Minh xem ra rất thích đóng vai nhân vật.
Chu Canh Minh cũng rất khó chịu.
Có thể là do dạo gần đây sờ soạng nhiều quá, nên lần nào anh cũng phải tắm nước lạnh để giải quyết.
Đã tự dùng tay mình thử qua, nhưng có vợ giải quyết khác với không có vợ giải quyết. Sau khi có vợ, anh cảm thấy dù có dùng tay cũng không được, không thoải mái bằng Diệp Khúc Đào làm cho.
Có điều cô đang mang thai, anh không dám để cô làm, mọi chuyện cũng đều do anh tự chuốc lấy.
Nhịn lâu rồi, lại càng nghẹn, bây giờ chỉ cần vuốt ve Diệp Khúc Đào vài cái, nói vài lời cợt nhả, cơ thể anh đã không kiềm được mà có phản ứng.
Vuốt mông cô, cảm giác mềm mại, căng tròn khiến dương vật của anh trướng to.
Diệp Khúc Đào nghiêng người, quay lưng về phía anh, với tư thế này, anh có thể chơi.
Anh để côn thịt nóng bỏng lại gần miệng huyệt cô, quy đầu khẽ chọc một chút thì tiến vào.
Anh đỡ lấy miệng huyệt cô ra sức cọ, nước chảy ra, tẩm ướt côn thịt của anh.
Cảm giác được cây dương vật kia của anh đang không ngừng cọ ở giữa chân mình, cô cảm thấy rất ngứa, cực kì khó chịu.
Diệp Khúc Đào còn định giả vờ như không biết anh đang làm gì, không thèm phản ứng lại, nhưng cô vẫn bị chọc cho nổi lên phản ứng, cô rên rỉ nói: “Ngứa quá!”
Chu Canh Minh nghe cô rên rỉ, bèn chen vào giữa hai chân cô, để cô kẹp lấy.
Vị trí chính giữa, quy đầu ngay sát miệng huyệt của cô, ở giữa kẹp lấy thân gậy to lớn của anh.
Muốn cọ cô để bắn ra.
So với việc anh phải đi tắm nước lạnh thì tốt hơn nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...