Dưới giường không quen

Diệp Khúc Đào cũng đã đăng lên vòng bạn bè.
Cô không biết phải đăng cái gì, nên đã đăng một cái icon che miệng cười.
Cô đăng lên vòng bạn bè, không ngờ đến người đầu tiên thích lại là Cảnh Duy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy đang đi công tác, không ngờ vậy mà lại cập nhập tin tức nhanh đến thế, chỉ trong vài giây đã thả like.
Còn bình luận:【 Toàn thế giới đang vui sướng, trừ hai người các người. 】
Diệp Khúc Đào bị lời này của anh ấy chọc cười, cô tò mò nhắn tin riêng với Cảnh Duy, hỏi:【 Bí thư Cảnh, anh đang làm gì vậy? Đến nơi chưa? 】
Cảnh Duy chụp một bức ảnh anh ấy đang đào khoai tây.
Trả lời một cách đầy đau khổ.
【 Đến rồi, đang đào khoai tây. 】
Khó trách còn có thời gian rảnh rỗi.
Năng lực giao tiếp của Diệp Khúc Đào rất tốt, cô có toàn bộ WeChat của các đồng nghiệp trong văn phòng, vòng bạn bè cũng có rất nhiều người.
Sau khi cô đăng lên vòng bạn bè thì có rất nhiều lượt thích.
Xem ra sáng nay có khá nhiều thời gian rảnh rỗi, tuy nhiên thời gian đi làm mà không rảnh thì khi nào mới rảnh?
Nhưng mà hai người bọn họ cũng là rảnh quá đi, thời gian đi làm không nghiêm túc làm việc, vậy nên mới ra ngoài đăng ký giấy kết hôn.
Diệp Khúc Đào lướt qua vòng bạn bè, luôn có những dấu chấm đỏ.
Tất cả đều là lượt thích của mọi người, và cả bình luận của ngày hôm nay đều tràn ngập lời chúc mừng.
Họ có một nhóm chính quyền quận, tất cả nhân viên đều ở trong đó.

Nhưng bình thường không ai lên tiếng, trừ mấy người lãnh đạo phát thông báo quan trọng hoặc đi nghỉ dưỡng thì bình thường không có ai dám lên tiếng trong đó cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nhóm rất yên tĩnh.
Diệp Khúc Đào trò chuyện với một số đồng nghiệp quen thuộc trong nhóm riêng tư, cũng có cả nhóm của các bộ phận.
Cuộc trò chuyện trong nhóm rất sôi nổi.
Họ đều cố gửi tin nhắn, hỏi khi nào cô và Chu Canh Minh sẽ tổ chức đám cưới.
Gia đình Chu Canh Minh không có ở đây, nếu hôn lễ tổ chức ở nhà anh nhất định không thể mời đồng nghiệp, nhưng xét đến thân phận của Chu Canh Minh và tránh bị hối lộ bằng tiền, anh cũng không thể mời cấp dưới và người quen của mình trong hôn lễ.
Tuy nhiên có thể phát kẹo mừng.
Ai cũng biết là không cần dự đám cưới nên cũng chỉ hỏi về thời gian một chút.
Diệp Khúc Đào trả lời rằng là tháng sau, hôm qua hai bên bố mẹ đã nói là cuối tháng sau.
...
Diệp Khúc Đào nhìn điện thoại rất lâu, cảm thấy hơi mỏi mắt.
Cô cảm thấy quá mệt mỏi, tại sao kết hôn thôi lại mệt mỏi như vậy.
Còn phải tổ chức hai đám cưới, váy cưới và trang phục hôn lễ đều không giống nhau, cô còn muốn tìm thợ chụp ảnh, còn muốn chọn kẹo mừng và thiệp mời nữa.
Khách sạn tổ chức tiệc cưới và họ hàng là do bố mẹ hai bên phụ trách, còn lại đều do hai người phụ trách.
Công việc của Chu Canh Minh rất nặng, vì muốn kết hôn, anh thậm chí còn phải hoàn thành công việc trước thời hạn, đảm bảo có thể rảnh rỗi trong vài ngày.
Người lãnh đạo của cô đã đi rồi, nói là đi đào khoai tây nhưng thật chất là đi chơi thì có, sau một thời gian, cảm thấy rất mệt mỏi.
Chu Canh Minh lái xe đi làm, tháo dây an toàn cho cô, nói: "Yên tâm đi, dù sao lãnh đạo của em cũng không có ở đây, cứ thong thả đi."

Cô được cử đến ở với Chu Canh Minh một tuần, nhưng Chu Canh Minh không có việc gì để giao cho cô, nên cô có thể rảnh rỗi trong một tuần là chuyện đương nhiên.
Người duy nhất chịu khổ chắc có lẽ là bí thư Cảnh đang đào khoai tây.
Diệp Khúc Đào trở lại văn phòng, đồng nghiệp của cô thấy hai người họ cùng đi vào, Chu Canh Minh ở đó nên khó nói gì, sau khi Chu Canh Minh rời đi, có vài người xông lên, vây quanh lấy Diệp Khúc Đào mà hỏi: "A a a trợ lý Diệp, hai người kết hôn nhanh thật, không có động tĩnh gì luôn, đột nhiên đi lấy giấy chứng nhận, phó giám đốc sở Chu đã cầu hôn cô sao?"
Diệp Khúc Đào gật đầu, mặc dù vài ngày trước anh đã hỏi cô kết hôn có được không, có chút sơ sài.
Nhưng nói đến chuyện cầu hôn, anh thật sự đã cầu hôn, lần đầu tiên cầu hôn còn tự mình quỳ xuống.
Lần đó trang trọng đến mức cũng coi như là cầu hôn, hơn nữa nhẫn cũng đã bị lấy đi.
"Trợ lý Diệp, cô không phải đang mang thai chứ, vội vàng kết hôn như vậy chắc là có thai rồi sao?"
Diệp Khúc Đào đi tới bịt miệng cô ấy lại, còn chưa trả lời có phải hay không, nhưng động tác này rất rõ ràng.
"Còn chưa tới ba tháng, không thể nói."
Sau khi nghe thấy vậy, mọi người đều đã rõ ràng.
Chẳng trách dạo này trợ lý Diệp lại thích ăn móng heo đến như vậy.
...
Diệp Khúc Đào nhìn kẹo cưới đủ các loại mất hết cả một buổi sáng, Chu Canh Minh, một lão cán bộ, chắc chắn không biết cái nào tốt hơn.
Cô chọn một vài loại kẹo và bảo cửa hàng nhanh chóng gửi về đến nhà.
Sau khi lựa chọn xong, cô giật mình khi thấy đồng nghiệp của mình đột nhiên hét lên.
Còn tưởng rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra, nên cô ấy mới đột nhiên hét to lên như vậy.
Đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở cô: "Khúc Đào, nhanh lên, nhanh nhìn nhóm chung của chúng ta, phó giám đốc sở Chu phát lì xì kìa! Nói là có chuyện vui nên mới phát lì xì, nãy giờ vẫn luôn phát lì xì, giành lẹ đi."

Khi Diệp Khúc Đào nghe thấy vậy, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem, Chu Canh Minh vẫn còn đang phát lì xì.
Bởi vì trong một bao lì xì có tận chín ngàn, anh đã phát mấy cái rồi.
Diệp Khúc Đào xem đến trợn mắt, há hốc mồm.
Ngay lập tức đi giành.
Mỗi người đều có phần.
Mọi người đều nói lời chúc mừng, một tràng lời chúc mừng.
Thật bất ngờ khi Chu Canh Minh đã chọn phát lì xì vào lúc mười hai giờ trưa.
Vốn dĩ mọi người đều không biết khi anh kết hôn có vui không, nhưng gửi nhiều lì xì như vậy chắc chắn là rất vui rồi.
Không vui thì sao có thể chi nhiều "máu" để phát lì xì nhiều đến vậy. 
Tuy nhiên thời gian phát bao lì xì lại là mười hai giờ trưa, đây là thời gian tan tầm mà.
Chu Canh Minh, cái con người này, bạn nói anh nghiêm túc với công việc, công tư phân minh, cũng công tư phân minh lắm, phát lì xì cũng phải chọn giờ tan tầm lúc mười hai giờ trưa mới phát.
Bạn nói anh làm việc chăm chỉ, trong giờ làm việc vẫn có thể đi lấy giấy đăng ký kết hôn được.
...
Diệp Khúc Đào giật được mấy bao lì xì, cảm thấy rất hài lòng, thấy không tiếp tục phát bao lì xì nữa nên đi đến nhà ăn ăn cơm.
Diệp Khúc Đào nghĩ mình đã lâu lắm rồi không ăn móng heo, hôm nay nói gì đi nữa cô cũng sẽ không ăn móng heo, nhưng khi đến lúc ăn, cô không biết nên ăn cái gì, chỉ muốn ăn móng heo, đầu óc cô đều là móng heo.
Trong đầu toàn suy nghĩ đến móng heo.
Cô không muốn ăn ở nhà ăn.
Chu Canh Minh ra ngoài một chuyến, khi trở về cầm theo một chiếc hộp trên tay.
Nhưng đó không phải là hộp cách nhiệt từ khách sạn ngày hôm qua, nó là hộp được sử dụng trong nhà.
Anh đặt hộp đó trước mặt Diệp Khúc Đào, Diệp Khúc Đào nghi ngờ.
"Mẹ anh hầm cho em, hôm qua anh đã nói với bà ấy, sau khi mang thai em rất thích ăn móng heo, bà ấy nói hôm nay sẽ làm móng heo cho em, vừa rồi nhắn tin cho anh, nói đã làm xong, mang đến cho em nếm thử."

Diệp Khúc Đào còn đang do dự có nên ăn móng heo không, nhưng bây giờ móng heo đã ở trước mặt cô, không ăn thì tiếc quá, khi cô mở hộp cơm ra, móng heo thơm phức.
Dinh dưỡng được cân bằng, không chỉ có móng heo mà có cả rau dưa với cơm nữa.
Diệp Khúc Đào cảm nhận được tình yêu của mẹ chồng.
...
Buổi tối khi về đến nhà, trên cửa đã treo kẹo mừng của cửa hàng.
Cô thấy bao bì khá tinh xảo, cửa hàng kẹo này có hơn hai mươi loại kẹo hương vị khác nhau, có loại mềm có loại cứng, có khoảng mười loại để lựa chọn.
Diệp Khúc Đào mang cất vào trong nhà, đi tắm trước, tắm xong mới ra ngoài ăn từ từ.
Cô tắm rửa xong thì đi ra ngoài, nhường chỗ cho Chu Canh Minh tắm.
Cô ngồi trên chiếc đệm nhỏ dưới đất, chậm rãi ăn.
Đánh giá cửa hàng này là tốt, đường ăn cũng ngon, tuy giá hơi đắt nhưng quả thực rất đáng đồng tiền bát gạo.
Kẹo không ngọt lắm, có vị ngọt thanh nhưng khá thoải mái.
Còn có socola, ăn rất ngon, cô ăn mấy cái cũng không thấy ngán, còn muốn ăn thêm nữa.
Khi Chu Canh Minh đi ra, cô đưa kẹo cho anh và nói: "Em đang chọn kẹo cưới để phát cho mọi người. Em chuẩn bị chọn mười loại, ở đây có hai mươi loại. Anh xem một chút coi nên chọn loại nào."
Chu Canh Minh không thích ăn đồ ngọt cho lắm, đặc biệt là kẹo, có gì khác biệt đâu? Ấn tượng duy nhất chỉ thấy ngọt.
"Em cảm thấy loại nào ngon thì nó ngon, em thích ăn loại nào thì chọn loại đó."
Diệp Khúc Đào sau khi nghe anh trả lời cho có lệ như vậy thì có chút tức giận nói: "Người xưa có câu rất đúng, đàn ông mà đáng tin cậy thì heo nái đã có thể leo cây. Đàn ông đều không đáng tin cậy mà."
Chu Canh Minh: "..."
Nghe cô nói vậy, Chu Canh Minh bế cô từ dưới đất ngồi lên đùi anh, sờ đùi trơn bóng của cô mà nói: "Em chắc chứ? Mẹ Móng Heo, đây là em bắt anh chọn, em đừng hối hận."
Diệp Khúc Đào: "?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui