Diệp Khúc Đào vẫn không có ý định muốn quan tâm tới anh, Chu Canh Minh vừa hay lái xe đến dưới nhà, trông thấy dáng vẻ không vui của cô thì nâng tay trêu chọc cô, véo cằm cô hỏi: “Mẹ của Móng Giò giận đấy à?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cái tên gọi này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào cảm thấy là lạ, gọi một cái tên Móng Giò còn có thể chấp nhận được, gọi cô thành mẹ của Móng Giò cứ kì lạ sao ấy.
Chu Canh Minh biết cô cảm thấy kỳ quặc mà vẫn một mực gọi cô: “Không phải do em thích gọi thế hả? Mẹ Móng Giò ơi, mẹ Móng Giò à, mẹ Heo.”
Diệp Khúc Đào: “...”
...
Sau khi Cảnh Duy rời đi, Diệp Khúc Đào đã trở thành trợ lý của Chu Canh Minh. Cho nên khi hai người đi đăng ký kết hôn, Chu Canh Minh sử dụng luôn lý do hai người ra ngoài làm việc.
Buổi chiều mới phải đi làm, Diệp Khúc Đào muốn ngủ đến mười giờ mới dậy, chỉ cần đến cục dân chính trước giờ tan tầm buổi trưa là được.
Nhưng Chu Canh Minh cảm thấy không được, lúc đó quá muộn, anh lo người xếp hàng đông, bảy giờ sáng đã đánh thức cô dậy.
Một mực lẩm bẩm bên tai cô: “Mẹ Móng Giò, mẹ Móng Giò.”
Diệp Khúc Đào tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn anh.
Cái tên này quả nhiên có tác dụng, vừa gọi cô đã tỉnh ngay.
Chu Canh Minh thấy cô đã tỉnh, dỗ dành bảo: “Rời giường trang điểm đi, không phải em nói em muốn trang điểm à.”
Diệp Khúc Đào còn tưởng mình dậy muộn, cô nhìn vào đồng hồ báo thức.
Vậy mà mới có hơn bảy giờ.
Bình thường đi làm tám giờ cô mới dậy, kết quả hôm nay mới bảy giờ đã bị đánh thức.
Cô suy sụp véo Chu Canh Minh: “Anh gọi em sớm thế làm gì, em đi làm cũng không dậy sớm như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh: “Anh lo đông người phải chờ lâu, chúng ta vẫn nên đi sớm một chút cho chắc, em còn phải trang điểm nữa đúng không?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Thế thì cũng không đến nỗi phải sớm thế này!
Diệp Khúc Đào bị anh gọi tỉnh rồi không thể ngủ lại, rời giường đánh răng rửa mặt trang điểm, mặc áo sơ mi trắng để chụp ảnh giống như anh.
Diệp Khúc Đào mệt mỏi quá, ngủ thêm một giấc ở trên xe.
Chờ khi đến nơi, Chu Canh Minh gọi: “Mẹ Móng Giò ơi.”
Diệp Khúc Đào nghe anh gọi thế lập tức mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt mang theo sát khí: “Sao anh cứ gọi em như thế mãi vậy?”
Chu Canh Minh mỉm cười: “Không phải do em thích cái tên đó hả? Em cảm thấy gọi con như vậy đáng yêu, tương lai con mình tên Móng Giò, vậy chẳng phải em sẽ biến thành mẹ của Móng Giò sao?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào giận dữ véo vành tai anh: "Gọi con là Móng Giò không có nghĩa em sẽ thành mẹ Móng Giò, em không muốn bị gọi như thế, anh còn ép em, em sẽ gọi anh là bố của Móng Giò đó."
Chu Canh Minh tháo dây an toàn cho cô: “Rất đáng yêu, anh rất thích, sau này em cứ gọi anh là bố Móng Giò đi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
...
Trình tự đăng ký kết hôn không phức tạp, họ đến sớm nhưng trước đó đã có người, hai người họ được sắp xếp ở vị trí thứ hai.
Diệp Khúc Đào ngồi ở đại sảnh nghịch điện thoại, ấn mở Tiểu X Thư, phát hiện ra toàn bộ bài viết được đẩy lên đều là giấy chứng nhận kết hôn.
Cô cảm thấy kỳ lạ.
Cô chưa bao giờ tìm kiếm thứ này, chẳng lẽ chức năng nghe lén đáng sợ đến vậy, chỉ nói một chút đã có thể đẩy nhiều bài lên như thế.
Cô khó hiểu, nhấn vào trong khung tìm kiếm, phát hiện ra một lịch sử tìm kiếm.
[Quá trình đăng ký kết hôn ở cục dân chính.]
Cô ngờ vực.
Tuy rằng người ta nói mang thai một lần ngốc đến ba năm nhưng cô đâu thể ngốc đến mức như thế, ngay cả thứ mình vừa tìm kiếm hôm qua cũng đã quên mất.
Cô không hề còn chút ấn tượng nào, không nhớ ra mình đã tìm kiếm.
Tuy nhiên, phong cách hành văn tìm kiếm kiểu này rất quen thuộc.
Vừa nhìn đã biết người tìm kiếm là Chu Canh Minh.
Cô cầm điện thoại di động hỏi anh: “Anh tìm kiếm hả?”
Chu Canh Minh lại rất thẳng thắn: “Ừ, hôm qua anh có lên tìm.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười, cô không ngờ tới Chu Canh Minh còn có thể đi tra cứu những thứ này.
“Sao anh lại tra cứu chuyện này? Sợ chúng mình nhầm trình tự à?”
Chu Canh Minh: “Lần đầu kết hôn không có kinh nghiệm, anh cũng chưa từng tới cục dân chính bao giờ, vẫn nên tìm kiếm chút thì an toàn hơn. Phải xem quy trình gồm những bước gì, hiểu rõ sớm một chút.”
Diệp Khúc Đào: “Vậy sao anh không dùng điện thoại của mình mà lấy điện thoại di động của em tìm kiếm vậy?”
Chu Canh Minh: “Máy anh không có phần mềm này, dùng của em tiện hơn.”
Bình thường Diệp Khúc Đào luôn tìm kiếm đủ thứ trên phần mềm này, cho nên Chu Canh Minh nhìn thấy nhiều cũng học được. Diệp Khúc Đào thật không ngờ tới, Chu Canh Minh lại lo lắng đến nhường này, còn căng thẳng đến vậy.
Đêm hôm khuya khoắt lén lút mở xem.
Nghĩ đến dáng vẻ vụng trộm tìm kiếm của anh, cô còn cảm thấy rất buồn cười.
Đến lượt bọn họ, Chu Canh Minh hơi căng thẳng, lúc đứng lên, Diệp Khúc Đào nắm tay anh, phát hiện ra lòng bàn tay anh đã toát mồ hôi.
“Anh lo lắng thế cơ à?”
Chu Canh Minh cố chấp không thừa nhận: “Không, do thời tiết nóng đấy, thể chất của anh dễ đổ mồ hôi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào thấy rõ anh đang căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi mà còn không chịu thừa nhận, nhưng mà anh không thừa nhận thì Diệp Khúc Đào cũng không muốn ép anh.
Hai người họ chụp ảnh ở bên ngoài sau đó mới đi vào trong đóng dấu tuyên thệ.
Chu Canh Minh đã tìm hiểu quá trình từ trước đó nên họ qua lại cũng nhanh, chẳng bao lâu sau giấy chứng nhận đăng ký kết hôn đã ra tới.
Diệp Khúc Đào từng nhìn thấy người khác có nhưng đây lại là lần đầu tiên cô có được, trong khoảnh khắc nhận cuốn sổ đỏ kia, tâm trạng của cô vẫn rất kích động.
Có cảm giác không thể nói nên lời, có lẽ do thân phận cô đã thay đổi, hiện giờ cô là người đã kết hôn.
Phụ nữ đã lập gia đình, cảm giác không còn giống xưa.
Chứng nhận kết hôn nằm trên tay Diệp Khúc Đào, Chu Canh Minh không xem được, thế nhưng anh cao hơn nên liếc mắt qua chỗ tay cô mấy lần cũng đã thấy được chứng nhận kết hôn.
Anh cũng đang rất vui vẻ, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên.
Diệp Khúc Đào muốn chụp tấm ảnh thông báo kết hôn lên vòng bạn bè, dù sao thì cũng nên công bố một chút theo đúng quy trình.
Cô tìm góc độ ở bầu trời bên ngoài chụp một tấm, cho đến tận khi chụp được tấm ảnh vừa ý mới bắt đầu chuẩn bị photoshop một chút.
Chu Canh Minh đi lấy xe, lái tới cửa đón cô.
Diệp Khúc Đào đang cầm điện thoại di động, chuẩn bị điều chỉnh một bộ lọc đẹp mắt.
Chu Canh Minh không nhúc nhích, không lái xe, chỉ nhìn cô.
Diệp Khúc Đào thấy Chu Canh Minh mãi không lái xe đi, tò mò ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái: “Sao anh không lái xe?”
Chu Canh Minh: “Không phải em còn đang photoshop đó sao, anh chờ em photoshop xong gửi ảnh cho anh, anh sẽ đăng hình em chỉnh sửa lên vòng bạn bè.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh còn có ý định đăng lên vòng bạn bè cơ đấy.
Chu Canh Minh không mấy khi đăng bài lên vòng bạn bè, quanh năm suốt tháng khó lắm mới có một cái thì chắc chắn do cấp trên yêu cầu, là nội dung công việc nhất định phải đăng thì anh mới chịu đăng.
Đây là lần đầu tiên anh nói với cô anh muốn đăng ảnh chụp lên vòng bạn bè.
Diệp Khúc Đào gửi tới cho anh một tấm ảnh chưa chỉnh sửa.
Chu Canh Minh nhìn một chút, anh là một người đàn ông thẳng tắp, chắc chắn không thể nhìn ra sự khác biệt. Thế nhưng anh vẫn lắm miệng hỏi một câu: “Cái này đã photoshop chưa vậy?”
Diệp Khúc Đào: “... Chưa, tấm này là tấm ảnh gốc, anh còn muốn để em photoshop nữa cơ à?"
Chu Canh Minh: “Đúng, anh muốn ảnh đã photoshop, không phải em nói photoshop rồi ảnh sẽ đẹp hơn sao? Để ảnh gốc thì không xem được.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Đó là ảnh chụp chung, không phải ảnh chụp chứng nhận kết hôn của bọn họ.
Nhưng mà khi nghĩ đến chuyện Chu Canh Minh sẽ đăng ảnh vào trong vòng bạn bè, cô cũng vội vàng tự photoshop cho mình một chút, chỗ này sửa một chút, chỗ kia không đẹp thì làm mờ một chút.
Đồng nghiệp cùng đơn vị quen biết hai bọn họ, nhưng với chức vụ của anh thì hẳn anh có quen biết rất nhiều người không cùng đơn vị. Nếu để những người đó nhìn thấy chê bai vợ của phó giám đốc sở Chu hóa ra trông như thế này, vậy thì xong đời rồi.
Cô photoshop cho mình xinh đẹp hơn một chút.
Lại gửi ảnh tới cho anh.
Chu Canh Minh nhận được, chăm chú ngắm một hồi: “Cái này đã photoshop rồi đấy hả?”
Diệp Khúc Đào gật gật đầu.
Chu Canh Minh nói được, không dám không xấu hổ mà hỏi ra, anh không nhìn thấy được... có chỗ nào không giống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...