Sân ga.
Nửa tiếng trước.
"Xuân Thanh, con vào đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Có việc gì gọi điện về gấp cho mẹ!"
Mẹ hết đưa tay vân vê gương mặt con gái lại vuốt ve mái tóc dài đang buộc đuôi ngựa của Xuân Thanh.
Cứ như vậy, trước giờ tàu chạy, mẹ dặn hết chuyện này rồi chuyển sang chuyện khác.
Tâm Xuân Thanh đang đặt vào hướng cổng.
Cô cứ thế gật đầu, trả lời mẹ: "Dạ, con biết rồi mẹ!"
"Ở đó khác quê mình, con nhớ cái gì cũng cẩn thận.
Người xa lạ chớ dễ giao tình, mọi việc tùy thời, tùy người mà quyết định!"
"Mẹ, cả đêm hôm qua và ngày nay, mẹ đã nhắc hàng trăm lần rồi!" Mẹ cứ nói mãi thế này, con không tập trung vào tìm anh ấy được!
Sân ga thành phố trước giờ chuyến tàu Bắc - Nam theo hành trình từ ga chính, sẽ dừng đón khách ở điểm ga quê Xuân Thanh.
Đêm nay, cô sẽ theo chuyến tàu ấy, xuôi vào Nam thắp lên ngọn lửa tương lai cho riêng mình.
Trước giờ tàu chuẩn bị vào ga, dòng người đổ về tấp nập.
Kẻ đi thì ít mà người theo tiễn thì nhiều.
Thành ra, ở cổng ra vào Nhà ga lúc này, người vào ra như mắc cửi.
Thoáng nhìn kim phút trên đồng hồ dần dịch chuyển đến số 6, lòng Xuân Thanh kéo căng như sợi dây đàn.
Tám giờ ba mươi tàu vào ga đón khách.
Đồng hồ trên tay hiện giờ đã tám giờ mười lăm.
Vậy là, chỉ còn mười lăm phút nữa.
Đôi mắt Xuân Thanh treo ngay ở cổng chính.
Cô đang chờ.
Đang đợi.
Đang bận tìm một người.
Người bảy ngày trước đã tặng cô bữa tiệc sinh nhật mười tám lãng mạn trong Nhà hàng Pháp.
Nhưng cũng từ bữa đó đến giờ, Xuân Thanh chưa một lần gặp lại anh.
Xuân Thanh không hiểu vì sao đột nhiên Hoàng Nam lại thay đổi thái độ? Nhiều đêm cô nghĩ: chắc là do câu hỏi cô đã đặt ra hôm nào cho anh không đúng lúc.
Nó rất khó để một người có thể chấp nhận.
Bởi suy cho cùng, tiếng yêu không dễ nói ra với một người mà mình...không yêu.
Cô trách mình vội vàng.
Trách mình tham lam muốn có nhiều hơn một đoạn tình cảm mà cô đã âm thầm vun đắp suốt một năm qua.
Nhưng chung quy lại, vẫn là cô muốn hiểu rõ: Anh có yêu cô như cô đã yêu anh?
Để mai này mỗi người mỗi ngả, vì tiếng yêu trao đi cô sẽ giữ lòng.
Ở chốn phồn hoa đô hội, cô vì người chờ đợi mình ở quê mà đi qua mọi cám dỗ ở đô thành.
Vậy mà kết quả thì sao?
Tâm nguyện không đạt.
Lại kèm theo có nguy cơ mất trắng luôn một tình bạn, tình anh em, nghĩa thầy trò.
Cả một tuần nay.
Sáng nào.
Trưa nào.
Chiều nào.
Cô cũng đợi anh dưới giàn hoa Tigôn đỏ.
Cánh cổng nhà luôn mở như mời như gọi.
Nhưng lạ thay cửa nhà thì luôn đóng kín.
Cô để ý thấy ổ khóa cửa nhà suốt một tuần chưa có dấu hiệu người đã mở.
Vì chiếc lá cô làm dấu trên đó...vẫn nằm yên ở vị trí cũ.
Nguyên ngày hôm qua, dưới giàn hoa Tigôn đỏ này, cô mãi đợi anh.
Vậy mà....chủ nhân căn nhà không một lần quay lại.
Cô cứ ngồi bên bàn đá nhỏ, tay vân vê từng góc bàn nhớ lại những tháng ngày mình cùng anh học tập ở đây.
Trước mắt cô, hình bóng chàng trai phong sương trong chiếc áo Grab.
Chàng trai khoát màu áo thiên thanh ngày hai buổi cùng cô đến trường...vẫn còn vẹn nguyên.
Vậy mà...thức tế thật phũ phàng!
Chín giờ đêm.
Chiếc điện thoại trong tay reo inh ỏi.
Là của mẹ gọi.
Xuân Thanh lê đôi chân nặng trĩu dắt chiếc xe thất thiểu đi trên con phố.
Chân bước đi nhưng đầu luôn ngoảnh lại.
Cô mong sao mình sẽ trông thấy anh trong dòng người qua lại đó.
Nhưng cuối cùng vẫn là một khoảng không trống rỗng.
Bởi người cô mãi trông ngóng kia như cánh chim bay giữa trời chiều muộn.
Nó đã về đâu? Bay về phương nào? Trong bóng đêm Xuân Thanh không nhìn thấy được!
Một đêm mất ngủ.
Cả ngày âm ỉ nóng.
Nằm trên giường, cô mơ mơ màng màng thấy bóng mẹ luôn vào ra.
Xuân Thanh buồn.
Xuân Thanh đau.
Nên Xuân Thanh không muốn rời giường.
Ngày kia đã là hạn chót cho sinh viên mới nhập học.
Dù muốn dù không, cô cũng cần phải vào đó trước một ngày để thu xếp.
Theo lịch trình của vé tàu: Chuyến tàu cô đi sẽ xuất ga đúng chín giờ đêm nay.
Xuân Thanh lại dồn ánh mắt tập trung nhìn về cổng chính Nhà ga.
Bóng người cô chờ...vẫn mịt mù...
Tiếng còi tàu vào ga đã điểm.
"8 giờ 30 phút, xin quí khách có vé đi tàu XXX vào ga, lên đoàn tàu đang đỗ trên đường sắt số 1..".
Tiếng loa ở ga hướng dẫn hành khách lên chuyến tàu đi thành phố A vang lên khắp sân ga.
"Vào đi con!" Mẹ nhắc Xuân Thanh.
Xuân Thanh tay cầm vé tàu.
Nặng nề bước vào trong.
Đoạn đường từ nơi cô đứng vào cổng soát vé chưa đầy mười mét.
Vậy mà...Bước chân Xuân Thanh nặng nề như đã kinh qua vạn dặm đường.
Có mấy lần đầu cô ngoảnh lại dõi về hướng cửa.
Cuối cùng...người cô chờ...vẫn không đến tiễn.
Chiếc bóng cô đơn lặng lẽ kéo chiếc vali đi qua cổng soát vé ra đoàn tàu.
Mà lúc này.
Ở bệnh viện thành phố.
"Hoàng Nam, cậu đi đâu thế?" Vị bác sĩ vừa rút kim truyền dịch ra khỏi tay bệnh nhân đã thấy anh ta ngồi bật dậy, khoát áo có dấu hiệu rời đi, nên hỏi.
"Tớ phải đi tiễn một người!" Hoàng Nam nhìn đồng hồ.
Theo như vé tàu anh đã mua cho mua cho Xuân Thanh, chỉ còn hai mươi phút nữa tàu sẽ rời ga.
"Nhưng cậu mới tỉnh lại chưa đầy ba mươi phút!" Vị bác sĩ thương tình nhắc anh.
"Vinh! Tớ nhất định phải đến đó!" Anh kiên quyết.
Vị bác sĩ tên Vinh kia nhận ra vẻ cố chấp: dù có mất cái mạng tớ cũng phải đi!
Anh cười khổ, nói với đứa bạn thân: "Thôi được để tớ giúp cậu!"
Chiếc ôtô chưa kịp dừng bánh ở sân ga.
Bác sĩ Vinh đã thấy đứa bạn thân kiêm bệnh nhân của mình mở cửa xuống xe.
"Hoàng Nam, cậu chê mạng mình sống quá thọ hả?" Bác sĩ Vinh điên tiết quát.
Kệ! Người bệnh nhân nào kia, người mà hơn nửa tiếng trước vẫn còn nằm im bất động trên giường, đang chạy như bay như chưa hề có cảnh nằm mê mang cả một ngày trước đó.
Sau khi năn nỉ anh nhân viên, Hoàng Nam len qua cổng soát vé, anh đưa mắt tìm đoàn tàu mang số hiệu XXX.
Mất ba phút chạy lòng vòng qua một đuôi tàu khác, anh đã thấy đoàn tàu mình cần tìm đang dừng ở đường ray số 1.
Anh đến thẳng khoang số 4.
Là khoang nằm anh đã yêu cầu khi đặt vé.
"Xuân Thanh!" Qua ô cửa sổ toa tàu đang mở anh đứng bên ngoài gọi với vào trong.
"Anh Hoàng Nam!" Cô gái anh vừa gọi, nghe tiếng anh đã vội chạy ra theo hướng xuống.
Cô cứ thế lao thẳng vào lòng anh.
Ôm riết lấy eo anh như muốn xác thực: đây không phải là mơ.
Cô vùi mặt vào ngực anh.
Nước mắt ấm ức cả tuần nay cuối cùng cũng tuôn chảy.
"Nín đi em! Người ta thấy cười cho!" Hoàng Nam thâm tình dỗ, đưa tay lau hàng nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt Xuân Thanh.
Anh còn chưa kịp nói gì.
Tiếng còi tàu hú lên báo hiệu tàu sắp rời bến vang lên một hồi.
"Em đi mạnh giỏi! Vào đến nơi nhớ đứng tại sân ga sẽ có người đến đón em!" Hoàng Nam ân cần dặn lại lời anh đã nói hôm sinh nhật.
"Em biết rồi! Câu này anh dặn một trăm lần thay cho lời chúc!" Xuân Thanh ở trong lòng anh không quên nói câu ấm ức.
"Bé! Lên tàu đi em!" Tiếng anh nhân viên hối thúc.
Tiễn người trong giờ cuối.
Lời muốn nói thì nhiều mà miệng chẳng thốt lên câu.
Anh kìm nén cơn xúc động để trấn an cho Xuân Thanh: "Lên tàu đi em!"
"Đi mạnh giỏi nha! Đến nơi nhớ điện về nhà biết tin!" Anh đẩy cô ta khỏi lòng mình.
"Anh Hoàng Nam! Em thích anh!"
Giọng Xuân Thanh nhẹ nhàng rơi thẳng vào trái tim anh.
Ánh mắt to đen lên tàu vẫn đau đáu nhìn về hướng anh.
Như chờ.
Như đợi.
Theo tiếng còi tàu vang lên.
Đoàn tàu dần dịch chuyển khỏi nhà ga.
Qua ô cửa sổ, đôi mắt to đen vẫn chưa rời bóng chàng trai đang đứng lặng.
Nhìn theo ánh mắt dần xa, lòng Hoàng Nam đau đến quên thở.
Cuối cùng rồi nước mắt kìm nén cũng đã rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...