Dưới Đầu Ngón Tay FULL


Nguyên Thỉnh Trình bị bịt kín mắt, chỉ nhìn thấy một mảng tối đen, không thể biết được Kiều Niên đang ở đâu, không phân biệt nổi đang đi hướng nào.
Kiều Niên gọi cậu đến.

Cậu không biết Kiều Niên đang ở trên giường bên kia.

Cậu đi chậm lại một chút, cả khứu giác, xúc giác và thính giác đều được vận dụng một cách tối đa nhất để cảm nhận được chính xác nhất.

Hình như cậu ngửi thấy mùi của Kiều Niên.

Mùi này khác với hương thơm của hoa.

Mùi hương của Kiều Niên là một loại mùi có chút mát lạnh, ẩm ướt, bí ẩn chờ người đến khám phá.

Mà mùi thơm của hoa lại nồng đậm hơn, nở rộ ra rực rỡ khoe sắc.
Mùi hương ấy như là một sợi dây vô hình.

Cứ từng bước, từng bước dẫn cậu đến chỗ Kiều Niên.
Cậu không nhìn được gì nên không cẩn thận mà chạm vào mắt cá chân của Kiều Niên, liền đưa chân để lên bờ vai vững chắc của mình, lòng bàn tay vuốt ve làn da mịn màng, còn sờ đến chỗ da thịt mềm mại ở đùi trong.

Vì Kiều Niên phải tập nhảy quanh năm nên đùi không phải là quá gầy, mà là cảm giác rất vừa đủ.

Nguyên Thỉnh Trình khẽ nuốt nước bọt xuống một chút, không biết dương vật giấu trong quần lót đã lớn lên gấp đôi từ bao giờ, làm nơi đũng quần phồng lên vô cùng rõ ràng.

Kiều Niên thấy vậy thì cười một tiếng, khóe môi cong lên.

Cậu vươn chân dài ra, dùng ngón chân chọc chọc vào đũng quần đang dựng đứng kia của Nguyên Thỉnh Trình, nâng phần lòng bàn chân mềm mại hồng hào kia lên, nhẹ nhàng mà cọ qua cọ lại cái thứ đang phồng lên ấy: “Cậu cứng rồi.”
“Xin lỗi cậu… Không phải tôi cố ý đâu…” Một trai tân tinh lực tràn đầy đang vô cùng hưng phấn, choáng váng cả đầu óc.

Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ từng thử qua loại kích thích đến hồn xiêu phách lạc này cả, quả thật là so với dính phải thuốc kích dục thì còn hấp dẫn hơn.

Nguyên Thỉnh Trình nheo mắt lại, hàng mi rậm rạp cũng không thể ngăn nổi ánh mắt tràn đầy tình dục kia, thở dốc nặng nề, tiếng thở nặng nhẹ cứ như ly cà phê đen.

Ngược lại thì dương vật lại ngày càng cứng hơn, không ngừng to lên, cơ ngực của Nguyên Thỉnh Trình nhẹ nhàng phập phồng lên xuống.

Cậu cúi người xuống, hai tai chống lên giường, hơi thở dồn dập phả lên cái trán cũng đã ướt đẫm của Kiều Niên, cầu xin: “Anh à, tôi muốn nhìn cậu, cậu để cho tôi nhìn cậu có được không…”
Bất cứ khi nào một trong hai người mà gọi anh, thì tức là đang phát ra tín hiệu cầu xin tha thứ, chịu thua cuộc.

Đây là sự hiểu ngầm có từ rất lâu của hai người.
Kiều Niên thản nhiên chơi đùa với dương vật dưới váy của mình, từ chối nói: “Không được, đây là thỏa thuận mà.”
Nguyên Thỉnh Trình bĩu môi không nói gì nữa, chỉ mạnh tay mà túm lấy mắt cá chân của cậu kéo về phía mình.

Một tay của Nguyên Thỉnh Trình nắm lấy một chân của Kiều Niên, một tay đè lại eo của cậu, cắn mạnh vào da thịt mềm mại kia, ảo tưởng sẽ cắn chảy được ra thứ nước ngọt ngào nào đấy.


Kiều Niên xấu hổ mà cắn môi dưới, cũng cắn lung tung cả lên.

Nguyên Thỉnh Trình quá thèm khát rồi, vẫn không cam lòng lại nhẹ nhàng liếm láp thịt trong lòng bàn tay của Kiều Niên.

Kiều Niên nhẹ giọng trách móc: “A Trình, sao cậu cứ thích cắn người vậy.”
Nguyên Thỉnh Trình đặt cằm lên cạnh giường, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, mắt bị cà vạt màu đen che kín, hai bên má vì xấu hổ mà vẫn đỏ bừng như máu, cứ quanh co lòng vòng: “Niên Niên, tôi, phía trên của tôi rất lạnh, phải làm sao bây giờ…”
Hắt xì…
Cậu giả vờ hắt xì một cái, lừa mình dối người mà nói: “Bị cảm mất rồi…”
“Vậy thì cậu lên trên giường ôm tôi đi.” Kiều Niên nhìn ra được mấy cái trò mèo của cậu.
Vừa mới lên giường, Nguyên Thỉnh Trình đã bộc lộ bản chất, dựa vào sức mạnh của mình mà vênh mặt hất hàm bắt nạt bé trúc mã của mình.

Lập tức, chiếc giường mềm mại rung lên cứ như có động đất, ván giường như muốn gãy luôn, cậu cười ngây ngốc, còn cọ cọ vào mặt của Kiều Niên
Ha.

Kiều Niên cũng không còn sức lực nữa, cả người đều không buồn nhúc nhích.
Nguyên Thỉnh Trình đè lên cơ thể ấm áp lại thơm tho của Kiều Niên, cậu thực sự đã cảm nhận được sâu sắc rằng dưới thân mình là một người con trai, thấp hơn cậu một chút.

Cơ thể trần trụ của trúc mã cùng lớn lên đã ở ngay trước mắt, cũng có thể cảm nhận được luật động nhịp tim cùng với Nguyên Thỉnh Trình.

Trán của Nguyên Thỉnh Trình đã đẫm mồ hôi, dương vật của Kiều Niên cũng cương mức cứng đến xuyên thủng cả chiếc váy nhỏ, nhẹ chạm vào nơi nhô cao kia của đũng quần cậu.

Cậu đang sốt ruột mà không biết làm thế nào mới có thể cởi được thắt áo của Kiều Niên, đành trực tiếp xé rách chiếc áo ấy ra, để chiêm ngưỡng cảnh xuân dưới lớp áo mỏng, còn mấy cái cúc nữa cũng bị giật bung ra, rơi lả tả xuống mặt đất.

Cậu vươn tay vào sờ loạn cả lên, theo bản năng mà bóp vài cái, trống trơn.

Đây chỉ là ngực rắn chắc và bụng bằng phẳng của một người con trai, Nguyên Thỉnh Trình mò tay dần lên núm vú của Kiều Niên, không đợi sự đồng ý của Kiều Niên đã thô bạo xé cái miếng dán núm vú kia ra, làm lộ ra nơi riêng tư ấy.
Đầu vú màu hồng hồng vì động dục mà sắp nghẹn hỏng đến nơi, vừa xé ra đã từ từ nhô lên, lập tức trở nên cứng nhắc, lại mềm mại ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay của Nguyên Thỉnh Trình.

Nguyên Thỉnh Trình kẹp đầu vú nhỏ vào giữa hai ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa nắn.

Vì bị bịt mắt không nhìn thấy gì, cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác: “Tại sao lại phải dán vào?”
“Bởi vì… Mùa hè sẽ dễ bị lộ ra ngoài, đồ ngốc này…” Hai mắt của Kiều Niên cũng hồng hồng.

Hai đầu vú nhỏ riêng tư của mình lại bị Nguyên Thỉnh Trình nhẹ nhàng chà xát, dùng mắt thường cũng có thể thấy nó đang sưng to thêm.

Cậu đỏ hết cả mặt lên, vô cùng xấu hổ.
Ở tận sâu trong đáy lòng của cậu rất chán ghét cái cơ thể nhạy cảm này, đặc biệt là đầu vú.

Mỗi khi nhảy hoặc vận động mạnh xong thì bị sưng lên rất to.

Trước kia thì chẳng để ý đến nó, mãi cho đến một ngày bị mấy đứa con trai chỉ trỏ rồi nhìn chằm chằm vào, còn trêu chọc vài câu.

Ngoài mặt thì Kiều Niên có vẻ vẫn rất bình tỉnh mà cười đùa lại, nhưng thật ra trong làm cảm thấy rất khó chịu.

Khi đó lúc luyện thi múa, Nguyên Thỉnh Trình cũng không ở bên cạnh, nên trước đó Kiều Niên vẫn có thói quen ỷ lại Nguyên Thỉnh Trình.

Sau này cậu chỉ có thể trốn ở trên giường trong kí túc xá mà xoa loạn đầu vú của mình.

Đột nhiên nhớ lại khát vọng với Nguyên Thỉnh Trình lúc đó của mình, Kiều Niên cũng không nhịn được nữa mà đưa tay ra phía sau, cắm ngón tay vào trong mông của mình mà tự an ủi.

Đó là lần đầu tiên cậu vừa nghĩ đến Nguyên Thỉnh Trình vừa tự an ủi.
Hai người con trai đang bừng bừng sức sống triền miên quấn vào nhau.

Cổ của Kiều Niên như đỏ ửng dần lên, cơ thể không chịu được nữa, muốn phía trước được bắn tinh, phía sau được cắm vào.

Cậu cầm lấy tay của Nguyên Thỉnh Trình vuốt ve phần thân dưới của mình.

Nguyên Thỉnh Trình có một bàn tay khá to và còn có ít vết chai mỏng, nắm lấy dương vậy đang cương cứng kia, hiểu ra cậu muốn làm gì, liền thuận tay mà giúp Kiều Niên vuốt ve, còn sờ nắn cả phần dưới mềm mềm kia.

Kiều Niên cảm thấy thoải mái mà phát ra những âm thanh ư a a, rất nhẹ nhàng.

Nguyên Thỉnh Trình biết rằng Kiều Niên đang hết sức kiềm chế lại, lần đầu tiên cậu nghe được tiếng thở dốc gợi cảm ấy của Kiều Niên, lấy ngón tay mình ngoáy loạn trong nơi hồng nhạt kia của Kiều Niên, như gảy tiếng đàn, gảy rung cả nhịp tim đang đập loạn lên của Nguyên Thỉnh Trình.
Nguyên Thỉnh Trình như một con thú non uống nước, vươn đầu lưỡi liếm láp đầu vú nho nhỏ, sau đó lại cuộn lưỡi vào mút nó.

Núm vú đang lạnh lẽo thì bị liếm mút đến nóng cả lên, nóng đến nỗi có thể tan chảy thành đường dính răng.

Miệng há to ngậm lấy quầng vú, Nguyên Thỉnh Trình còn dùng răng nanh cắn lấy đầu vú, còn dùng sức mà kéo ra một mảng quanh vú bị cắn sưng to lên.

Kiều Niên tức giận: “Cậu lại cắn, a…”
Nguyên Thỉnh Trình không để ý, coi như không nghe thấy mà lại tiếp tục hôn lấy Kiều Niên thật mãnh liệt, thở cũng không ra hơi, cứ thế mà tiến công vào trong khoang miệng của Kiều Niên, quấn quýt với đầu lưỡi mềm mại của cậu, không có kĩ xảo gì cả, chỉ mà hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, vừa thỏa mãn lại vừa kịch liệt.
Nguyên Thỉnh Trình bị bịt mắt lại nên càng bạo hơn, cứ tùy ý mà làm bậy, không nể nang gì cả.

Cậu lại lặp lại câu nói vừa nãy: “Kiều Niên, tôi muốn nhìn cậu mà…”
Kiều Niên chỉ có thể ưm a kêu rên, lộ ra đôi mắt bất lực.

Lúc Nguyên Thỉnh Trình vừa mở miệng ra, đầu lưỡi mềm mại màu hồng nhạt của Kiều Niên đã ướt át vô cùng.

Lúc này miệng của cậu cứ như vừa bị dương vật làm qua vậy, sưng đỏ đến kì lạ, trong khoang miệng còn đầy nước bọt nóng hổi như nước sôi, không biết là của ai nữa.

Cậu vừa khẽ nhếch miệng một cái thì đã vội rụt lại.

Bé sạch sẽ này bỗng thấy chua xót ở mũi, mắt cũng có một tầng nước mắt mỏng.
Thủ phạm gây ra Nguyên Thỉnh Trình thấy vậy cũng không hiểu lắm, miệng dường như vẫn tiếng tục cấy mạ, không hề có dấu hiệu nào là mệt mỏi cả, còn kéo cao áo sơ mi của Kiều Niên lên, hỗn loạn khắp cả người, rải rác mỗi chỗ một ít.
Kiều Niên khép hờ mắt lại, trong mắt cứ lấp la lấp lánh hơi nước.


Cậu muốn được bàn tay to kia chạm vào cơ thể của mình, nước dâm trong lỗ nhỏ bắt đầu trào ra: “A Trình, tay của cậu ướt quá.”
Trong tay của Nguyên Thỉnh Trình vẫn đang nắm lấy cái đó, cậu cảm thấy hóa ra mình không thấy chán ghét một chút nào.

Vì cậu bị bịt mắt nên cũng chỉ đành dùng trí nhớ để hình dung cơ thể của Kiều Niên.

Trong đầu của cậu lại hiện lên hình ảnh lúc tắm hồi kì nghỉ hè năm hai trung học.

Từ lần đó trở đi, để tránh hiểu lầm khó xử nên bọn họ đã không còn để lộ quá nhiều da thịt trước mặt nhau nữa.

Cậu đã từng nhìn thấy dương vật của Kiều Niên lúc ở trạng thái nửa cương rồi, hồng hồng rồi lại còn rất thanh tú, nước từ vòi hoa sen chạy xuống làm cho dương vật như được tỏa sáng, hay như được bọc trong một lớp mật ong vậy, còn có cặp mông đầy đặn ở phía dưới kia nữa.

Nguyên Thỉnh Trình còn có thể thấy rõ lớp lông thưa thớt ở phía dưới của Kiều Niên, không thô như của đàn ông bình thường.

Nhưng khi ấy cậu vẫn chưa có nghĩ nhiều làm gì.
Mà bây giờ, một khi đã nhớ về lại sự quyến rũ ấy của Kiều Niên, khiến cho Nguyên Thỉnh Trình không khỏi đỏ mặt rồi tim đập nhanh.

Tưởng tượng đẹp đẽ đến như vậy, Kiều Niên lại còn ở gần ngay trước mắt, nhưng cậu lại không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm kia của Kiều Niên.
Tính cách phản kháng lại dục vọng của cậu như bị nhấn công tắc mở, cơ bắp như căng hết ra, sau lưng dần dần nóng dần, mồ hôi dọc theo sống lưng mà chậm rãi trượt xuống.

Cậu gầm nhẹ một tiếng, vuốt dương vật của đối phương lên xuống liên tục.

Bỗng nhiên Kiều Niên lớn tiếng thở hổn hển.

Cái đó bị người khác nắm trong tay, lại còn bị chơi đùa như vậy khiến cho cậu không chịu nổi.

Kiều Niên không biết để tay ở đâu, bèn vô thức ôm lấy tấm lưng dày của Nguyên Thỉnh Trình, dường như sợ hãi trước cơn sóng lớn của tình dục ập đến.

Eo của cậu cũng không kiềm chế được mà đong đưa, tinh dịch từ từ chảy ra từ quy đầu.

Kiều Niên nỉ non: “A, sắp bắn rồi…”
Sau đó, Nguyên Thỉnh Trình trộm gãi thịt mềm phía đùi trong của Kiều Niên.

Kiều Niên kêu a a, đùi run rẩy, tịch dịch màu trắng địc cứ thể mà bắn ra.
Nguyên Thỉnh Trình cảm nhận được một luồng nhiệt mạnh mẽ bắn lên trên cơ bụng của mình, sau đó lại cảm nhận được sự ẩm ướt mềm mại của đầu lưỡi bao phủ trên làn da, liếm láp cậu đến ngứa ngáy.
“Ưm… Xin lỗi cậu, A Trình.” Kiều Niên vừa tỉnh táo lại đã xin lỗi Nguyên Thỉnh Trình.

Đối với cậu, làm bẩn người khác là việc vô cùng bất lịch sự.

Kiều Niên quỳ xuống, lỗ nhỏ hồng trên mông trắng nõn như tuyết lặng lẽ mở ra.

Cậu cảm thấy vô cùng sung sướng, như mất đi sự tỉnh táo, ánh mắt đắm đuối nhìn, coi đầu lưỡi như là giấy ăn, vụng về vừa mút vừa liếm lên cơ bụng của Nguyên Thỉnh Trình, mà thứ kia to lớn của Nguyên Thỉnh Trình cũng muốn xé rách quần lót để chui ra ngoài.

Cậu kéo Kiều Niên ngồi lên đùi của mình, để Kiều Niên ôm lấy cổ của cậu.

Nguyên Thỉnh Trình mò vào làn váy của Kiều Niên, hai tay nắm lấy bờ mông tròn đầy thịt, còn không ôm hết tay được, vừa bóp một cái, thịt đã tràn qua khe hở giữa các ngón tay.

Nguyên Thỉnh Trình nâng mông cong tròn của cậu lên, mở hai cánh hoa ra, lỗ nhỏ vẫn như một nụ hoa e ấp đang chảy nước, bị lộ ra ẩm ướt trong không khí, nhẹ nhàng co rút.
“Buông tôi ra.” Kiều Niên cong gối, bỗng nhiên bị một lực vô cùng mạnh của người con trai phía sau nâng lên, cảm giác như bị hẫng, giọng điệu nghiêm túc.
“Tôi muốn cắm vào…”
“Không được.” Kiều Niên nói chắc nịch: “Đây là trừng phạt cậu.”

“Nhưng cậu cũng cứng rồi mà…” Nguyên Thỉnh Trình tỏ ra tội nghiệp mà hạ thấp khóe miệng xuống, giọng nói như sắp khóc đến nơi: “Niên Niên à, vậy cho tôi cọ cọ vào mông cậu được không?”
Kiều Niên chạm vào mắt của Nguyên Thỉnh Trình, cà vạt cũng hơi ướt rồi.
Không phải là khóc thật đấy chứ.

Kiều Niên lại mềm lòng.
“Ừ… Được.” Cậu không nỡ để Nguyên Thỉnh Trình buồn được, liền lập tức thấp giọng đồng ý.
Nguyên Thỉnh Trình vừa mới cởi quần lót của mình xuống đã khiến cho Kiều Niên bị sốc luôn rồi.

Vì adrenaline bị kích thích mà nó vẫn cứ to ra, cả người ra đang trôi nổi trong biển hoa hồng, dương vật lại ngẩng cao lên, còn bắt đầu rỉ nước.

Trước kia cậu đã từng thường mong mùa hè sẽ đến thật nhanh bởi vì muốn được nhìn thấy cơ thể của Nguyên Thỉnh Trình.

Nhưng khi côn thịt màu đỏ tía kia thực sự lộ ra, nó vừa thô lại vừa dài, mạnh mẽ tỏa ra hơi nóng, từng mạch máu nổi lên, mang theo mùi đặc trưng, lông phía dưới chưa từng được để ý nên vừa đen vừa lộn xộn, tràn ngập hơi thở hoang dã của giống đực, khiến cho mặt Kiều Niên đỏ bừng như máu, lỗ nhỏ cũng vội co rút, khép chặt lại.
Nguyên Thỉnh Trình đè Kiều Niên xuống, ngón tay xoa xoa lỗ nhỏ hồng hồng của Kiều Niên, quy đầu lặng lẽ đặt trước lỗ nhỏ, còn một chút nữa là cắm vào luôn rồi.
Kiều Niên dọa cậu: “Đừng, đừng như vậy mà…”
Nguyên Thỉnh Trình cười xấu xa: “Tôi chỉ muốn trêu cậu chút thôi.

Niên Niên à, mông của cậu ướt hết rồi này.”
Nói xong, Nguyên Thỉnh Trình giữ chặt lấy mông của Kiều Niên, dùng sức cọ xát dương vật cứng nóng của mình lên, chạm từ đáy chậu của Kiều Niên, cứ hướng đến nơi lỗ nhỏ đói khát kia mà cọ vào.

Hai chân Kiều Niên dang rộng ra, hai tay cố gắng chống vào cơ ngực của Nguyên Thỉnh Trình, mông cong đã sớm bị hành hạ đến mềm nhũn cả ra, đáy chậu bị phần lông thô ráp của Nguyên Thỉnh Trình cọ liên tục muốn hỏng cả da.

Nơi riêng tư kia bị va chạm liên tục khiến cho nó chuyển thành một màu đỏ nóng mắt.
“Không được… A Trình à, không được cắm vào.” Kiều Niên bị người con trai kia hành hạ, trêu đùa khiến cậu muốn điên.

Hai chân của cậu vẫn cứng đờ mà mở ra, cả thân trên không có một chút sức lực nào nữa, nằm ngửa về phía sau, quay ra túm lấy cái gối che đi khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của mình mà khóc thầm, góc giường bị lộ ra một chút.

Bắp đùi của cậu lại run rẩy, bắn ra tinh dịch.

Nguyên Thỉnh Trình cũng bắn tinh, lượng tinh dịch bắn ra nhiều đến bất ngờ, tất cả đều bắn lên phần thân dưới của Kiều Niên.
“Được rồi, cậu cũng bắn ra rồi… Xong rồi đấy.” Kiều Niên mệt mỏi, dùng ngón tay móc lấy sợi dây đỏ của Nguyên Thỉnh Trình, lười biếng nói: “Anh à, tôi chơi đủ rồi…”
“Vậy Niên Niên, giúp tôi tháo cái này ra đi.”
“Được.

Cúi đầu xuống đi.” Nguyên Thỉnh Trình cúi đầu xuống.

Kiều Niên chủ động mở miệng ra hôn môi với cậu, vừa giúp cậu cởi cà vạt, vừa nhẹ nhàng như một anh trai lớn đang dỗ dành bạn nhỏ nhà mình: “Hôn cậu, là thưởng vì cậu đã nghe lời như vậy…”
Nguyên Thỉnh Trình từ từ mở mắt ra, còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng, lông mi dài quét qua gò má ướt át của Kiều Niên, nhưng miệng hai người vẫn còn đang quấn quýt vào nhau, không ai chịu thả ra cả.
Lúc thích nghi được với ánh sáng, Nguyên Thỉnh Trình nhìn chằm chằm vào Kiều Niên.

Áo sơ mi của cậu còn chưa mặc cho hẳn hoi, một nửa nó vẫn ở trên vai, một nửa lại rơi xuống tận ngực, lộ ra những dấu hôn đáng sợ, cứ như con mèo nhỏ bị người bắt nạt mềm nhũn ra nằm ở trên giường vậy, không còn chút sức lực nào cả.

Kiều Niên lén kéo làn váy xuống, nhưng hành động nhỏ này đã để cho Nguyên Thỉnh Trình nhìn thấy được.

Cậu trực tiếp xốc váy lên, Kiều Niên a một tiếng, ngón chân cũng cuộn cả lại.
Cậu nhìn đến cái mông trắng tròn xinh đẹp như chiếc bánh ngọt mềm mại của trúc mã mình, trên đó dính đầy chất lỏng màu trắng đục như kem trắng, lỗ nhỏ tham lam kia trông giống một quả anh đào, hồng hồng đến đáng yêu.
“A, cậu đừng nhìn nữa mà…” Kiều Niên đứng dậy, vẻ mặt hốt hoảng, hai tay giơ lên che mắt của cậu lại.
Nguyên Thỉnh Trình bình tĩnh mỉm cười, ngồi xếp bằng lại, ôm người lại vào trong lồng ngực của mình, còn xoa xoa cái mông kia, dùng một ngón tay cố cắm vào trong lỗ nhỏ ẩm ướt kia: “Niên Niên, cậu chơi đủ rồi, nhưng tôi còn chưa chơi đủ đâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận