Dưới Đầu Ngón Tay FULL


“Vậy cậu có thích tôi không?” Nguyên Thỉnh Trình cẩn thận hỏi lại.
Trong khoảnh khắc đó Kiều Niên mãi vẫn không có câu trả lời.
Sau đó cậu chậm rãi mở miệng, cố ý làm Nguyên Thỉnh Trình khó chịu: “Không thích.”
Không khí bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.

Con ếch đang kêu ộp ộp bên hồ cũng nhảy vào trong nước, không kêu nữa.
Vậy là thổ lộ thất bại sao.

Đúng không nhỉ, Trương Châu! Cậu nói với tôi chỉ cần nói những lời này nhất định có thể thành công mà.
Nguyên Thỉnh Trình ấm ức nhưng không nói gì.
Trái tim như quả dưa hấu đỏ tươi ngọt ngào của cậu, bình bịch…vỡ nát chia năm xẻ bảy rồi.
Nguyên Thỉnh Trình tiêu sái phóng khoáng của dĩ văng đã một đi không trở lại, không còn một chút kiêu ngạo nào, bám riết không ngừng, quấn quít không bỏ: “Thật sao? Tôi thích cậu.

Có phải cậu nghe không rõ không, Niên Niên, I like you!”
“Cậu dám hôn miệng tôi không?”
Kiều Niên hỏi thẳng.
Cậu không biết sự yêu thích của Nguyên Thỉnh Trình xuất phát từ ham muốn chiếm hữu trong tình bạn hay là thích theo kiểu đồng tính luyến ái.

Cậu muốn thăm dò một chút.
Hơn nữa, Nguyên Thỉnh Trình sao lại tự mình thông suốt được chuyện này vậy? Kiều Niên cực kỳ thắc mắc.
Câu này đã hỏi tới đúng trọng điểm của Nguyên Thỉnh Trình.

Khuôn mặt này của Kiều Niên từ nhỏ đến lớn ngày nào cậu cũng ngắm nhìn.

Bỏ qua chuyện hai người quen biết từ nhỏ, dù cho là hai người xa lạ, dù có là nam, cậu cũng vẫn thích khuôn mặt này, vừa gặp đã thương.
Cậu còn nhớ Lý Hâm từng nói, cái loại mặt mày non nớt của em Kiều chỉ có mấy cô gái nhỏ mới đặc biệt thích thôi.

Ngoài mặt thì Nguyên Thỉnh Trình gật đầu, cực kỳ đồng ý cách nói của cậu ta, thật ra trong lòng lại oán thầm, tôi cũng thích, nói gì đến cô gái nhỏ chứ.
Đơn giản là cậu thấy dễ nhìn, rất đẹp, như một bức tranh thuỷ mặc, trong tranh chú nai con cuộn mình ngủ êm đềm, hoa oải hương màu tím phủ đầy trên nền tuyết đầu mùa.
Cậu thầm nghĩ muốn ngắm nhiều hơn, treo trong nhà thưởng thức, không muốn để người đời thèm muốn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Nguyên Thỉnh Trình mặt già đỏ ửng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cánh môi khẽ nhếch của Kiều Niên ngẩn ngơ một hồi lâu, cậu chỉ lo liếm môi dưới, liều mạng thở gấp, cố làm dịu sự khẩn trương.
Không biết phải hạ miệng thế nào, hôn môi cũng quá khó đi.

Cậu còn chưa có học được.

Làm sao bây giờ.

Cứu mạng.

Cậu nghĩ muốn phỏng vấn cái miệng đang run rẩy của chính mình, vì sao mi ngu xuẩn vậy.
Bộ dạng rối rắm của Nguyên Thỉnh Trình trông cứ như con gái nhà lành bị bắt làm thiếp vậy.

Kiều Niên nghĩ trong lòng.
Nếu không thì mút dưới môi trên của cậu ấy trước đi.

Sau đó lại hôn đầu lưỡi? Nguyên Thỉnh Trình phân tích trong óc, coi hôn môi như đề toán học để giải.

Chờ đợi hồi lâu Kiều Niên đã hơi nhăn mày, mí mắt khẽ khép lại, biểu cảm đã lộ rõ vẻ không vui, cậu sinh ra hờn dỗi, khuôn mặt trắng phấn có thể so với socola vị dâu, lạnh lùng cứng ngắc nhưng nhìn vào lại làm cho người ta thương tiếc.
“Này…”
“Cậu đừng buồn! Tôi đến đây.” Nguyên Thỉnh Trình nhắm mắt, dẩu môi lên bắt đầu tiến công, như tráng sĩ anh dũng hy sinh trước chiến trường lửa đạn.
Kiều Niên đang mất hứng giơ tay ngăn cậu lại, quay mặt đi: “Không cần đâu, tôi đi đây.”
“Ưm? Ưm ưm…” Nguyên Thỉnh Trình bị che miệng nói không ra lời.
Kiều Niên buông tay đẩy chú chó ngốc nghếch trước mặt ra, rồi đứng lên vỗ bụi dưới mông.

Cậu lại cúi đầu nhìn tay áo lông nhạt màu đã bẩn hết, thật là đau lòng quá đi, áo cậu vừa mới mua, vải dệt mềm mại dính phải mấy cọng cỏ nhỏ vừa đen vừa cứng trông như bị mốc, bị đạp hỏng rồi.

Cậu vừa gạt từng cọng cỏ ra vừa nhanh chóng bỏ đi mất.
“Niên Niên.”
Nguyên Thỉnh Trình giơ ra cánh tay Nhĩ Khang* giữ người không nổi, nhưng kết quả vẫn vô dụng, người đã đi xa rồi.
(*Cánh tay Nhĩ Khang: phim Hoàn Châu Cách Cách có cảnh Nhĩ Khang giơ tay níu kéo, về sau được dùng để chỉ tư thế muốn níu kéo ai đó và được chế làm meme)
Cậu đành phải dựa vào đôi cẳng chân dài rộng sải bước đuổi theo, hai tay vòng lại đột ngột ôm lấy thắt lưng Kiều Niên từ phía sau, nhưng cậu cực kỳ thức thời không dám sờ soạng lung tung.

Bởi vì cậu đã hiểu rõ rồi, nếu Kiều Niên tức giận thì nhất định không thể làm ra hành động gì quá đáng, bằng không thì núi sụp đất lở, sấm chớp đùng đùng, tội cậu lại nặng thêm.
Miệng cậu tiến sát đến bên tai Kiều Niên, như vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hứa hẹn một cách ngu ngơ: “Niên Niên, tôi sẽ đi học cách hôn môi ngay, sẽ không để cậu thất vọng đâu.

Cậu chờ tôi, tôi muốn theo đuổi cậu.”
Hai người đều không nhìn thấy biểu cảm của đối phương.
Kiều Niên trầm mặc, cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng cùi chỏ húc mạnh ra sau, thiếu chút nữa đã húc ra một lỗ thủng trên cơ bụng cứng rắn của Nguyên Thỉnh Trình, khiến cậu không thể không lùi lại mấy bước.
Sức lực cũng khỏe lắm, Nguyên Thỉnh Trình nghĩ thầm.
Sau đó Kiều Niên vọt lên phía trước cả trăm mét, nhanh như chớp cậu đã chạy đi mất.

Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương cơ thể Kiều Niên, nhẹ nhàng trêu chọc Nguyên Thỉnh Trình đang trong giai đoạn thoát xác, thông suốt về tình dục.
“Nhớ phải chờ tôi đó, Niên Niên!”
Nguyên Thỉnh Trình hô to vẫy tay với bóng lưng cậu, dùng tay giả bộ ra hiệu bắn một phát súng: “Vẫn đáng yêu quá cơ.”
Kiều Niên này da mặt dày mà không lẽ cũng thẹn thùng sao.

Nguyên Thỉnh Trình bẽn lẽn suy bụng ta ra bụng người, cũng đã học được cách pha trò với người khác.
Tôi thấy Thanh Sơn thật duyên dáng, đoán rằng Thanh Sơn nhìn tôi cũng thấy vậy chăng.
Nguyên Thỉnh Trình huýt sáo, vui mừng hớn hở vứt sạch tâm trạng chó con lang thang, bây giờ tâm tình cậu thật tốt.
Mấy ngày qua Nguyên Thỉnh Trình cực kỳ chăm chỉ học hỏi cách hôn môi, có thể nói là khổ tâm nghiên cứu.

Không biết từ lúc vào đã đến đầu tháng tư, chuẩn bị đến mùa giải bóng rổ của trường.
Nghỉ đông cậu thường luyện tập với Trương Châu, việc này vừa tốt cho thân thể của mình lại làm vẻ vang cho khoa.

Hai người buổi tối hưng phấn không ngủ được, lại tiếp tục xem liền mấy trận bóng rổ của NBA.
Ở phòng ngủ bên kia, Kiều Niên mặc xong đồng phục chơi bóng rồi đi ra, quần đùi áo ngắn tay màu lam, cậu đang đeo vào bao đầu gối màu đen, thở dài: “Nên đến tổng hội rồi.”
Lão Nhị vừa luyện nhảy trở về, bước vào cửa cậu liền hỏi: “Kiều Niên, hôm nay thi đấu bóng rổ à? Lúc đó quay số còn quay đến ai nữa.”
“Ở ban khác, tôi không quen lắm, có đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới đều là tự nguyện báo danh, chỉ có tôi là bị quay vào.”
Kiều Niên khụt khịt mũi cực kỳ đáng thương.
Phần lớn con trai khoa múa căn bản không hề quan tâm đến thi đấu thể thao, chơi bóng đâu có thú vị như nhảy múa? Khẩu hiệu vận động là dũng cảm vượt qua trở ngại, nặng ở tham dự thôi!
“Không sao, người khác đi ba bước lên rổ, chúng ta nhảy vài bước lớn lên rổ.”
Cậu ta vừa nói vừa cười lạnh.

Kiều Niên miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Tôi còn chưa biết sẽ đấu với khoa nào.”

“Tôi xem diễn đàn của lớp rồi, vừa mới đưa lên, là mấy chuyên ngành dễ bị hói đầu đó.”
Kiều Niên túm tóc lên, lấy dây cao su buộc lại, bộ dạng chỉnh tề khoan khoái: “Thiết kế?”
“Hình như là dân IT .”
“A?” Kiều Niên giương mắt nhìn.
Không lẽ lại đụng phải Nguyên Thỉnh Trình.
“Cậu cảm thấy cái đinh tán nào đeo lên tai trông có vẻ không dễ chọc, cực kỳ hung hãn?” Kiều Niên hỏi Lão Nhị.
Lão Nhị chọn tới chọn lui, rồi chỉ một cái: “Cái tròn bằng bạc này đi, rất giống dân xã hội, cậu đeo vào khẳng định trông cực kỳ khí thế.”
Kiều Niên ngoan ngoãn nghe lời, đeo lên tai trái.
Một người đang vui vẻ ăn cơm miệng hút mì chùn chụt quay đầu cười nói: “Niên à, cậu đi thi đấu hay đi catwalk vậy.”
Lão Nhị thay Kiều Niên đá lại một câu: “Chuyện của người đẹp trai cậu bớt quản đi! Ê, cho tôi ăn ké miếng mỳ.”
Trận đấu diễn ra lúc 1:45 chiều.
Trận này khoa múa và khoa công nghệ thông tin đấu với nhau.

Người xem chưa tới thì tuyển thủ các đội đã đến sân trước tiên để làm nóng người.
Giữa trưa mặt trời nóng đỏ rừng rực, ánh nắng mặt trời tươi đẹp rất thích hợp để vận động.

Phóng tầm mắt nhìn ra, ở cửa sổ phòng ngủ dưới tầng trệt ký túc xá từng dãy sào quần áo treo đầy chăn bông xanh xanh đỏ đỏ.

Tia sáng mặt trời rất độc, Kiều Niên rất thích làm biếng, không muốn làm nóng thân, không muốn bị phơi nắng, chán ghét bị lăn lộn thành bộ dạng thối hoắc.

Cậu vừa oải vừa lười nên chui trong phòng nghỉ của sân thể dục, tránh trong một bóng râm ngồi ôm đầu gối, nghe nhạc của PinkFloyd mà cậu thích nhất, tỏ vẻ thế gian đều tỉnh mình ta say.
Tay Diệp Âu cầm một bình nước đứng cạnh cậu, mở hộ cậu nắp bình: “Cho cậu này, muốn uống nước không?”
“Cám ơn.” Kiều Niên uống một ngụm.
“Trận đấu lần trước thật sự rất cảm ơn cậu, buổi tối có rảnh không, tôi mời cậu ăn một bữa cơm.”
Kiều Niên còn chưa trả lời thì Nguyên Thỉnh Trình đã hùng hổ đi đến gần phòng nghỉ, gọi tên Kiều Niên, vừa cười vừa nói: “Lại còn tránh ở trong này.

Tìm cậu cả nửa ngày rồi đấy.”
Nhìn thấy Diệp Âu cậu lập tức đi qua, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên, ai không biết còn tưởng rằng cậu đang chơi trò tranh ghế của trẻ con.
Nguyên Thỉnh Trình chân trước vừa hạ xuống thì chân sau đã xuất hiện một anh chàng đầu nhím đẹp trai đứng ở cửa, anh ta dùng giọng phương Bắc cực kỳ đúng tiêu chuẩn kêu to: “Diệp Âu, được lắm, cố gắng lên các anh em, toàn những kẻ suốt ngày phong lưu thành tính, không được đứa nào nghiêm chỉnh cả.”
“Chào đàn anh ạ.” Kiều Niên lễ phép nói.

Đầu nhím cũng là một thành viên đội bóng rổ.

Vừa nhìn qua thì trông anh ta rõ là giống một vị kiện tướng thể dục thể thao mà không ngờ lại học ba-lê.
“Chào cậu.” Đầu nhím nói: “Lát nữa thi đấu cố lên nhé.”
Diệp Âu bất đắc dĩ lắc chiếc điện thoại trong tay: “Wechat lại có người gọi rồi.” Rồi theo đầu nhím đi mất.
Biết được Diệp Âu phải đi Nguyên Thỉnh Trình vui mừng nhướng mày, trong lòng cậu còn muốn khua chiêng gõ trống, bắn pháo tiễn đi.
“Không ngờ khoa cậu và khoa tôi lại đấu với nhau, cậu có muốn đánh cuộc với tôi không.”
“Không dám.”
“Tôi biết ngay tên quỷ nhát gan như cậu không dám mà.

Tốt xấu gì cậu cũng cùng họ với Jordan*.

Sao lại sợ hãi quá vậy.”

(*Michael Jordan: cầu thủ bóng rổ NBA Mỹ nổi tiếng.

Jordan phiên âm tiếng Trung là “乔丹”, họ của Kiều Niên là “乔”)
Rõ là đang dùng phép khích tướng.
“Jordan cũng chẳng phải họ Kiều, cậu nói đi, đánh cuộc gì?” Kiều Niên mắc câu.
“Ai thua thì phải làm theo một yêu cầu của bên thắng.”
“Được thôi.

Tôi chẳng có gì phải sợ.” Kiều Niên tức khắc phấn chấn tinh thần.
Nguyên Thỉnh Trình đứng dậy, quang minh chính đại tiện miệng uống bình nước Kiều Niên đã uống qua: “Gặp nhau trong trận đấu không phải vì thích cậu là tôi sẽ nương tay đâu nhé.”
Nguyên Thỉnh Trình cố ý cắn răng nhấn mạnh vào hai chữ “thích cậu” như là hận không thể nhét mấy chữ này vào miệng Kiều Niên như bón cơm.
Kiều Niên không nói lại câu nào.
Tới gần thời gian trận đấu khán đài cơ bản đã ngồi đầy người.

Thời gian vừa đến, trận đấu liền bắt đầu.

Trọng tài tuýt một tiếng còi, ném bóng rổ lên cao, Nguyên Thỉnh Trình có lực bật nhảy tốt hơn đã cướp được quả bóng đầu tiên, cậu móc bóng chạy vài bước, khéo léo chuyển cho Trương Châu.
Hai đội bắt đầu tranh nhau tiến công.

Khoa múa cũng không hề thua kém, họ ra sức đột phá phòng thủ.

Nguyên Thỉnh Trình thường xuyên ném bóng gần Kiều Niên gây sự, trước mặt công chúng, trong vòng quy tắc, mà cậu vẫn cố ý thực hiện mưu đồ chòng ghẹo làm cho trận đấu có vẻ hết sức căng thẳng.
Kiều Niên là người góp mặt cho đủ số phải khó khăn lắm cướp được bóng, trong lúc khống chế bóng lại bị Nguyên Thỉnh Trình cố ý cọ qua vai, mới chỉ thấy một bóng dáng vút qua thì bóng đã ở trong tay Nguyên Thỉnh Trình.

Kiều Niên không chịu thua, cậu tới gần Nguyên Thỉnh Trình đang đập bóng, bày thế phòng thủ vững chắc, không ngờ Nguyên Thỉnh Trình lại nhìn cậu cười cười, thuận tay làm động tác giả, cố ý đập nghiêng trái bóng, rồi truyền cho tiên phong.

Cậu đang mang bóng khó tránh khỏi phải tiếp xúc thân thể, họ va chạm ma sát trong thời gian ngắn, đội đối thủ thực hiện chiến thuật áđánh vòng làm cho Kiều Niên đầu váng mắt hoa.
Thời gian nghỉ ngơi sau vòng thứ nhất Kiều Niên há to miệng uống liền vài hớp nước.

Vòng thứ hai vừa bắt đầu không lâu Kiều Niên đã bị đối thủ không cẩn thận đụng phải, lòng bàn chân trượt đi, ngã nhào xuống đất trọng tài liền thổi còi tạm dừng trận đấu.
Nguyên Thỉnh Trình ném bóng đi, vội vàng xông qua còn nhanh hơn cả đội hậu cần, nâng Kiều Niên dậy: “Trẹo chân rồi à?”
Kiều Niên nhịn đau, cười an ủi: “Tôi còn đi được.”
Có người hoang mang, sao mà đối thủ lại qua hỗ trợ trước tiên vậy.
Nguyên Thỉnh Trình cực kỳ sốt ruột, cực kỳ lo lắng, trong lòng cậu vẫn cảm thấy dù cho Kiều Niên bao nhiêu tuổi thì cũng luôn mong manh dễ vỡ.

Cậu không nói hai lời, ngồi xổm người xuống, một mực phủ định: “Không đi được nữa đâu, tôi cõng cậu.”
Hành vi của Nguyên Thỉnh Trình phát sinh hoàn toàn tự nhiên, trong tiềm thức đã tự động sinh ra phản xạ có điều kiện, cậu căn bản không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt tò mò đang nhìn qua đây.

Kiều Niên bị thương, cậu chỉ quan tâm được đến Kiều Niên của cậu.

Vẫn luôn là như thế.

Là chuyện tất nhiên nên làm.
Kiều Niên hoảng hốt nhớ tới năm học lớp 8, lúc đó cũng là Nguyên Thỉnh Trình cõng cậu bị hôn mê do cảm nắng chạy suốt một đoạn đường.

Tầm mắt cậu mơ hồ, hồi ức ngược dòng về phong cảnh quê hương như con sông đang chầm chậm trôi, cậu thật sự cho rằng mình đã lên thiên đường rồi, nghĩ mãi vẫn không muốn nói ra khỏi miệng ước vọng của mình, kiếp sau liền làm một đóa hoa đi, hay cái gì cũng được, chỉ cần có thể rơi vào trên lưng Nguyên Thỉnh Trình thôi.
Cách nghĩ đạo đức giả này thật là tục tằn không chịu nổi.
Tấm lưng của Nguyên Thỉnh Trình khiến cậu không thể duy trì được sự thành thật của mình.

Cậu ghé vào tấm lưng ấy, thấu hiểu được ý nghĩa của câu nói vạn vật trong vũ trụ cùng nguồn gốc cùng được sinh ra, bọn họ vốn là từ một thể mà ra.
Đến phòng nghỉ, Nguyên Thỉnh Trình buông Kiều Niên xuống, bình tĩnh hỏi hậu cần: “Chân cậu ấy khả năng nửa giờ nữa sẽ bị sưng to, có túi chườm nước đá không?”
Hậu cần lắc đầu.
“Tôi đi mua.”
Kiều Niên nhăn mày hỏi: “A Trình, chẳng lẽ cậu không thi đấu nữa à?”

Hậu cần ngăn lại: “Anh trai này, đừng nóng vội, tôi sẽ đi mua ngay bây giờ, cậu yên tâm ra thi đấu đi.”
“Vậy cậu nhanh một chút.”
Hậu cần đi rồi Nguyên Thỉnh Trình liền ngồi xổm xuống, cầm lên mắt cá chân được buộc sợi dây đỏ nhẹ nhàng xoa bóp, mát xa cho Kiều Niên.
“A Trình… Tôi thật sự không có việc gì, đừng nghĩ tôi quá yếu ớt như vậy, cậu đi thi đấu tiếp đi, chắc là mọi người vẫn còn đang chờ cậu đấy.” Kiều Niên ngồi trên ghế, nhìn thấy trên trán Nguyên Thỉnh Trình toàn mồ hôi, cậu dịu dàng dùng mu bàn tay lau đi.
“Thôi đi, từ nhỏ cậu đã là đồ yếu ớt rồi.” Nguyên Thỉnh Trình khinh thường nói.
“Cậu mới là đồ yếu ớt, tôi đã là một người trưởng thành có thể tự mình gánh vác trách nhiệm rồi.”
“Được được được, là tôi, tôi mới là đồ yếu ớt.” Nguyên Thỉnh Trình nói cho có lệ, tỏ vẻ thông cảm cho người bị bệnh.
Nguyên Thỉnh Trình ngẩng đầu nhìn Kiều Niên, cậu gập eo xuống thắt lưng, đầu lưỡi chuẩn xác liếm đi giọt mồ hôi đang chậm rãi chảy xuống lông mi làm đôi mắt cay xè của Nguyên Thỉnh Trình.
“Cậu, cậu quyến rũ tôi!” Nguyên Thỉnh Trình xù lông.
“Làm sao mà cậu ẻo lả thế?” Kiều Niên ăn miếng trả miếng, phẩy tay liền bỏ của chạy lấy người: “Lui ra, đi thi đấu tiếp đi.”
Nguyên Thỉnh Trình đứng dậy, có vẻ mất tự nhiên: “Bớt giả bộ đi nha, tôi đi đây.”
Sau đó cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn lại.
Mấy túi chườm nước đá được đưa tới, Kiều Niên ngồi một mình trên ghế, co chân dẫm trên mặt ghế, lấy một túi chườm lên chỗ mắt cá chân bị sưng đỏ, chắc là sẽ không khỏi sớm được, trong lòng cậu lo lắng sẽ lỡ bài học nhảy.
Thời gian từ từ trôi, đã liên tiếp hai ba túi nước tan chảy hết, Kiều Niên cũng ngồi ngẩn người thật lâu.
Trận đấu kết thúc, Nguyên Thỉnh Trình trước tiên đi vào phòng nghỉ, biểu cảm mất mát.
Kiều Niên trực tiếp chém ra một đao: “Cậu thua rồi?”
“Đúng vậy.” Nguyên Thỉnh Trình nhún vai, cũng bổ lại một đao: “Chỉ còn thiếu có một điểm, không có cậu bọn họ lợi hại hơn nhiều.”
Nói xong cậu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kiều Niên, một tay đoạt lấy túi chườm nước đá giúp Kiều Niên xoa mắt cá chân, một tay kia nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Kiều Niên ủ nóng giúp cậu.

Một loạt động tác lưu loát nhanh nhẹn, không hề khách khí chút nào.

Cậu tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cánh tay hai người đan vào nhau, làn da cũng dính sát nhau.
Kiều Niên vừa quay mặt thì mặt Nguyên Thỉnh Trình liền sát ngay cạnh cậu, thái dương cậu ướt, sau gáy chỗ cái ót cũng có một lớp mồ hôi mỏng rất gợi cảm.

Nguyên Thỉnh Trình mở mắt ra, khóe mắt liếc thấy Kiều Niên đang nhìn mình, cậu cũng quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Nguyên Thỉnh Trình nhìn trước ngó sau, tiếp theo cậu không do dự hôn lên gương mặt nghiêng của Kiều Niên.
Kiều Niên cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng một nụ hôn ấm áp lên khóe miệng đối phương, lại hôn thêm một cái ở bên còn lại.
Ánh mắt ẩm ướt mơ hồ, tiếng tim đập thình thịch, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tiếng thở dốc vô cớ gia tăng, không khí hết sức ngượng ngùng.
“Cậu có thể đi đường không?” Giọng Nguyên Thỉnh Trình khàn khàn.
“Cần có người đỡ, tạm thời không tự mình đi được.”
Nguyên Thỉnh Trình tới gần Kiều Niên, thừa dịp bây giờ cậu ấy không thể đi đường, không thể trốn chạy, hai tay cậu nâng mông Kiều Niên lên ôm lấy người, hai chân Kiều Niên treo lơ lửng ở thắt lưng Nguyên Thỉnh Trình, rồi đột ngột bị áp lên tường, cái chân nhỏ nhẹ nhàng lay động.
Quỷ kế được thực hiện.
“Thả tôi xuống.” Kiều Niên sợ tái mặt.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên sườn mặt Kiều Niên, sau đó lại có một khuôn mặt khác bao phủ lên, che bớt ánh sáng.

Cậu có thể cảm giác được hơi thở nóng bỏng của đối phương đang phả lên cổ mình.
“Cậu có thể thích tôi không? Không thích liền hôn nha.” Nguyên Thỉnh Trình dứt khoát gọn gàng, ép mua ép bán.
“Thích.

Được rồi, mau thả tôi, ưm…”
Nguyên Thỉnh Trình cười du côn, đặt lên môi cậu một nụ hôn ẩm ướt, nóng hổi.
Kiều Niên bị hôn không hề phản kháng, cậu còn đặc biệt chiếu cố người ta, đảo khách thành chủ, cục bột ẩm ướt mềm mại khiêu khích kẻ lỗ mãng Nguyên Thỉnh Trình, đầu lưỡi không nhẹ không nặng quyến rũ cậu, khuấy đảo khoang miệng, đảo nhuyễn nước bọt, từng bước một đùa bỡn tên trúc mã ngốc nghếch của cậu, trong lúc ngừng lại để thở cậu còn phối hợp thở ra hơi thở yếu ớt, cố ý giả bộ biểu hiện mình bị Nguyên Thỉnh Trình hôn đến mức mềm nhũn.

Mang lại cho cậu cảm giác thắng lợi bằng phương thức dịu dàng.
Quả nhiên đã dỗ được Nguyên Thỉnh Trình vui vẻ: “Niên Niên, cậu không được nha.”
“Ừ…” Điểm nhỏ dưới môi trên Kiều Niên bị mút đỏ rực lên.
“Thế nào.”
Nguyên Thỉnh Trình lộ ra bộ dáng mãnh liệt yêu cầu được khen ngợi trình độ hôn cấp năm sao của mình.
“Không thể hôn nữa.” Kiều Niên giả vờ yếu ớt nói.
Nguyên Thỉnh Trình ngoài cười nhưng trong không cười, vừa dũng cảm bước ra được bước đầu tiên quả thực vẫn còn chưa tận hứng, cậu cụng trán vào trán đối phương: “Vậy lần sau lại hôn tiếp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận