Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhưng không lâu sau nàng liền hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội có không gian riêng tư với Riftan. Nàng liên tục quay đầu lại với vẻ mặt tức giận. Cuối cùng, nàng nhìn lại phía trước lối vào của tòa nhà. Tuy nhiên, không thấy Riftan đâu cả.
"Người vẫn thích Riftan?"
Sejour Aren hỏi, nghiêng người về phía nàng một cách thân thiện. Max tỏ vẻ nghiêm nghị khi nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ của anh ta lấp lánh vẻ tinh nghịch.
“Tôi đoán là ngài đang thấy vui vẻ vì hai chúng tôi.”
"Nếu tôi có thái độ thô lỗ, xin hãy lượng thứ cho tôi.”
Trông anh ta như đang hối hận.
"Người bạn đó lúc nào cũng thể hiện cảm xúc của con người theo cách đó, vì vậy tôi cứ liên tục trêu chọc mà không nhận ra điều đó."
Max tò mò ngước lên nhìn anh ta. Nàng thấy hơi lạ khi Riftan cư xử thô lỗ như vậy mà anh ta lại tỏ ra ưu ái, nàng hỏi một cách thận trọng.
“Riftan và... ngài có thân thiết không?”
"Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không chắc cậu ta sẽ đồng ý."
Một nụ cười yếu ớt nở trên môi anh ta.
“Tôi gặp cậu ta lần đầu tiên tại một cuộc thi kiếm thuật phương Tây vào 10 năm trước. Lúc đó Riftan là đội phó của đội Hiệp sĩ Remdragon. Ban đầu, tôi chỉ nói chuyện với anh chàng đã giành được Thanh kiếm Hiệp sĩ ở Thánh đường để xem cậu ta là người như thế nào, nhưng có lúc, tôi đã có một cuộc cãi vã đẫm máu với cậu ta.”
Max mở to mắt trước những lời bất ngờ. Anh ta nói thêm với một nụ cười.
“Vào thời điểm đó, tôi khá thô bạo. Do lớn lên được nuông chiều nên tôi không có tính nhẫn nại, và tôi tự hào về danh hiệu hiệp sĩ của mình. Nhưng tôi đã rất khó chịu sau khi bị cậu ta ngó lơ. Vì vậy, tôi đã bắt đầu một cuộc tranh cãi trẻ con.”
Max cau mày chỉ trích. Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Sejour bẽn lẽn gãi gò má.
"Bây giờ tôi rất xấu hổ về hành động của mình."
“Tôi không nghĩ hai người có ấn tượng tốt về nhau lúc ban đầu. Tại sao ngài lại tốt với Riftan như vậy?”
"Có nhiều chuyện xảy ra kể từ đó."
Khoé mắt anh ta nhẹ nhăn lại. Đó là một biểu cảm hơi lạ, vừa giống như cau mày, vừa giống nụ cười.
“Tại đại hội, người bạn đó đã hoàn toàn đè bẹp niềm kiêu hãnh của tôi. Đó là bước lùi đầu tiên trong đời tôi.”
Bây giờ họ đang vào tòa nhà doanh trại và leo lên cầu thang. Ánh nắng bàng bạc tràn vào qua ô cửa sổ hình vòm rộng trên bức tường đá xám, và cơn gió lạnh mùa đông thỉnh thoảng thổi vào. Anh ta đứng bên cửa sổ, chắn cơn gió và tiếp tục nói.
“Nhưng sự việc đó đã trở thành một liều thuốc cho tôi. Chỉ khi tôi nhận ra rằng mình không phải là người giỏi nhất, tôi mới có thể học cách khiêm tốn. Và không lâu sau, tôi đã thành lập liên minh với người bạn đó. Sau khi thừa nhận thất bại, tôi cảm thấy khâm phục khả năng của Riftan. Cậu ta là một người đàn ông có nhiều phẩm chất đáng ngưỡng mộ.”
Anh ta dừng lại trước cánh cửa gỗ và quay lại nhìn nàng. Và anh ta nói đùa thêm.
"Tất nhiên, tôi không thể thực sự đối xử tốt với người như khi tôi đối xử với tên hung dữ đó."
Max không thể phủ nhận điều đó, và chỉ bật ra một tiếng cười ngượng nghịu. Anh ta mở cửa và cúi đầu một cách hài hước.
“Đã đến, thưa phu nhân. Cảm ơn người đã cho phép tôi đi cùng.”
“Cám ơn ngài... vì đã hướng dẫn. Và…”
Nàng xấu hổ nở nụ cười.
“Câu chuyện rất thú vị.”
"Niềm vui của người cũng là niềm vui của tôi."
Anh ta hôn lên mu bàn tay nàng, rồi quay người đi xuống cầu thang. Sau một lúc nhìn bóng lưng anh ta, nàng quay đầu lại thì thấy Ruth đang nằm quấn chăn đứng trước lò sưởi đối diện cửa. Anh ta mở to mắt nói.
"Hai người trông rất đẹp đôi đấy."
“... Whoa, cậu muốn nói gì?"
Ruth cau mày trước câu trả lời gay gắt của nàng, sau đó nhún vai như thể điều đó không sao, và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, anh ta kéo một chiếc ghế đến trước chiếc bàn tròn lớn và nói.
“Phu nhân đến đây làm gì?"
Max trả lời khi nàng ngồi xuống chiếc ghế mà anh ta đã đưa.
“Các pháp sư bảo ta dẫn Ruth đến vì họ có điều muốn hỏi.”
Khuôn mặt của Ruth hiện lên vẻ kinh tởm. Anh ta co vai như một con mèo cảnh giác và nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.
"Các pháp sư của Tháp Thế giới muốn hỏi tôi điều gì chứ?”
“Bởi vì Ruth đã tham dự các cuộc họp của các hiệp sĩ… Có lẽ cậu biết chính xác họ thảo luận về việc gì. Tôi nghĩ họ muốn nghe về điều đó.”
“Tôi là cái gì chứ…”
Anh ta thả lỏng vai.
“Dù sao thì các pháp sư sẽ sớm tham dự cuộc họp chiến lược, có cần thiết phải nghe từ tôi không? Các vấn đề duy nhất mà chúng tôi đang thảo luận lúc này là về quân đội và nguồn cung cấp.”
“Đó là điều họ muốn biết. Mọi người đều muốn biết công tác chuẩn bị cho chiến tranh đã đến mức nào.”
Max tò mò nhìn xung quanh tấm bản đồ lớn trải trên bàn tròn và những người lính thu nhỏ. Những ký hiệu trông giống như quân mã được viết trên bản đồ, và những binh lính bằng gỗ hình quân cờ được xếp thành hàng. Nàng nhặt một trong số chúng lên và xem xét, rồi nàng nghe thấy giọng thở dài của Ruth.
"Tôi hiểu ý người rồi. Họ sẽ xem xét tình hình và quyết định có tham gia Lực lượng Đồng minh hay không.”
Anh ta xoa gáy và nhặt áo khoác.
“Công tác chuẩn bị cho chiến tranh đã gần như hoàn tất rồi. Chúng tôi dự định xuất kích ngay sau khi quân đội tập trung. Và nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, chúng ta sẽ có thể rời đi trong hai hay ba tuần nữa là nhiều nhất.”
Max ngạc nhiên nhìn anh ta. Mọi người cho rằng sẽ mất ít nhất một tháng hoặc hơn để thành lập một lực lượng đồng minh. Nàng hỏi với giọng run rẩy.
“Sao mọi thứ có thể diễn ra nhanh như vậy? Chỉ việc di chuyển quân thôi đã mất rất nhiều thời gian rồi.”
“Họ đã chuẩn bị xong mọi thứ ở Osyria. Những vật tư cần thiết cho cuộc chiến đã được vận chuyển trước đến khu vực phía Bắc, và dường như mọi biện pháp đã được thực hiện để quân đội có thể tập kết ngay lập tức. Ngoài ra, bữa tiệc được tổ chức tại Thánh đường và lễ nhậm chức của tân giáo hoàng trùng nhau, vì vậy các hoàng tộc và những người có ảnh hưởng của Bảy Vương quốc đều đang được quy tụ lại. Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.”
Ruth nói.
“Vị Giáo hoàng tiền nhiệm hẳn là một người rất thông minh và thấu đáo.”
"Vậy, có nghĩa là Hội nghị Bảy Vương quốc đã được tiến hành?"
“Có lẽ vậy. Ngay sau khi các Thánh Kỵ sĩ đến, họ đã gửi một bức điện cho Hội thánh. Cho đến nay, Quốc hội vẫn còn mở. Có thể quân đội đã trên đường đi rồi.”
Anh ta vò đầu bứt tai như thể đã chán ngấy.
“Tôi đã hy vọng cuộc xuất kích sẽ diễn ra sau mùa nghỉ, nhưng mong ước khiêm tốn của tôi đã tan thành mây khói.”
“Tất nhiên… Remdragon sẽ tham gia, phải không?"
Ruth nhướng mày như thể đó thật là một câu hỏi.
"Đương nhiên. Ngay cả khi Ngài Calypse không có ý định tham gia vào cuộc chiến, hoàng tộc cũng sẽ ra lệnh để rời đi.”
Nàng cắn môi. Ruth nhìn vào khuôn mặt trầm ngâm như thể đang xem xét của nàng, thốt ra một câu hỏi.
"Phu nhân định làm gì?”
Nàng ngước đôi mắt khó hiểu nhìn anh ta. Ruth nói thêm, khoanh tay.
"Ngài Calypse dường như muốn đưa phu nhân trở lại Anatol.”
Max đanh mặt lại.
“Ai, ai muốn chứ? Chàng thậm chí không thảo luận nó với ta…!”
"Đó là điều ngài ấy muốn, nhưng vẫn chưa thực hiện."
Ruth đưa một tay lên như để trấn an.
“Tôi nghe nói rằng Ngài Calypse cũng đang vò đầu bứt tóc và suy nghĩ về điều đó. Con đường trở về không an toàn trong hoàn cảnh hiện tại, và tôi không biết phu nhân sẽ hành động đột ngột như thế nào…”
Max cố gắng phản bác lại với vẻ mặt giận dữ, nhưng nàng xấu hổ ngậm miệng lại khi nhớ lại những hành động của mình trong thời gian qua. Ruth hít sâu.
"Có vẻ như người sẽ tham gia chiến tranh."
"Ta, ta sẽ nói chuyện với Riftan trước."
Nàng thì thầm với vẻ không hài lòng. Ruth lắc đầu khi mặc áo khoác vào.
"Không phải phản ứng của Ngài Calypse đã quá rõ ràng sao?”
"Dù vậy… bọn ta vẫn phải nói chuyện.”
Anh ta nhìn lên trần nhà với vẻ mặt hoài nghi, rồi thở dài một cái nữa và đi về phía cửa ra vào.
“Chiến tranh sẽ lại bắt đầu. Trong lúc này, tôi phải tránh Ngài Calypse.”
Max đảo mắt về phía anh ta, và nhận ra rằng anh ta không hề phóng đại chút nào, và rũ vai xuống một cách bất lực.
(chúng ta đều biết “chiến tranh” giữa ai rồi đó
)
***
Như Ruth đã nói, việc chuẩn bị cho chiến tranh được tiến hành ngay lập tức. Vài ngày sau, Quân đội Hoàng gia Livadon tiến vào Lâu đài Ethylene, và ngày kế tiếp, những người lính khác từ Osyria cũng có mặt. Khi nhìn thấy những binh lính đông đúc trong lâu đài, nàng nhận ra rằng chiến tranh đã đến gần. Max lo lắng giậm chân. Nàng muốn có một cuộc trò chuyện yên tĩnh với Riftan, nhưng nàng không thể bắt được cơ hội.
Riftan dường như đã ở lại từ bình minh đến tối muộn để chuẩn bị cho chiến tranh, và nàng cũng phải trải qua những ngày của mình chìm trong đống tư liệu do pháp sư hắc ám để lại như thường lệ.
Khi tình trạng này tiếp tục diễn ra, có vẻ như nàng không phải là người duy nhất cảm thấy thất vọng. Max đi ra khỏi thư viện với một chồng sách với hy vọng rằng nó có thể hữu ích cho việc giải mã ngôn ngữ cổ đại, nàng bắt gặp Riftan đứng trước cửa và mỉm cười hài lòng.
“Riftan! Có, có chuyện gì vậy?"
“Ta muốn nói chuyện với nàng.”
Chàng nói một cách thẳng thừng và cầm lấy đống sách trong tay nàng. Max trông rất vui.
“Em cũng muốn nói chuyện với Riftan. Thực ra, em đã đến phòng chàng vài lần, nhưng em không thể đánh thức chàng vì chàng ngủ rất say…”
“Ta định gửi một số Hiệp sĩ Remdragon trở lại Anatol. Vì vậy ta muốn nàng đi cùng họ.”
Chàng cắt ngang lời nàng. Max ngước lên với vẻ mặt đông cứng. Nụ cười trên khuôn mặt nàng vụt tắt ngay lập tức. Nàng nhìn chàng với ánh mắt lạnh lùng.
“Em nghe nói rằng khả năng cao sẽ xuất kích trong vài tuần nữa. Chàng định… phân tán lực lượng bây giờ sao?”
“Trong vài ngày nữa, Hoàng gia Whedon sẽ đến Lâu đài Ethylene. Nhân lực đã đủ. Vì vậy, nàng phải trở về Anatol cùng với các hiệp sĩ.”
Chàng nói với một giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến nàng khó chịu. Max nghiến răng và nói nhẹ nhàng.
"Đó là… một mệnh lệnh? Hay một yêu cầu?”
Riftan cau mày trước giọng điệu dịu dàng của nàng. Chàng dừng lại một chút như thể suy ngẫm, rồi nói.
“Hãy xem như đó là một thỉnh cầu.”