Dưới Ánh Mặt Trời

Đã vài ngày liên tiếp Đỗ Vân Huy không gặp Lý Vân Ca! 

Sau khi thắng kiện, ngay cuối tuần đó, Đỗ Vân Huy mang theo người của công ty đi ăn chơi chè chén, uống hoa tửu a uống hoa tửu, ăn thịt a ăn thịt. 

Sáng sớm hôm thứ hai, theo lẽ thường đến công ty họp hội nghị, thấy Lý Vân Ca ngơ ngác ngồi một góc, không khí xung quanh rất thấp, khiến cho người chung quanh cảm thấy mắt thấy đã qua tháng ba rồi, chẳng lẽ vẫn còn muốn ngắm hoa đào trong tuyết nữa hay sao*? 

*Ý bảo đã hết xuân mà vẫn lạnh lẽo

Đỗ Vân Huy chủ trì hội nghị, phân chia nghiệm vụ, thuận tiên thu tất cả tiền thuê đất và mua đất của tất cả các ngành, chuẩn bị đưa vào phòng sách lần lượt ngự lãm*! 

*trình lên cho hoàng đế xem

Không nghĩ tới, chờ đến khi anh đến gõ cửa phòng Lý Vân Ca, đã thấy thư kí Hoàng Thần mặt mày đau khổ đứng đó: “Đỗ tổng, Lý tổng mời kiểu gì cũng không ra tiếp, tôi đây còn mấy tập tài liệu chờ anh ấy ký đây này!” 

Đỗ Vân Huy bèn gọi điện thoại cho anh ta, điện thoại tắt máy, di động cũng chẳng có ai nghe. 

Mắt thấy giờ đã cuối tháng, phòng tại vụ nhân sự bèn vội vã chạy đi tìm người, thế mà Lý Vân Ca lại hệt như bốc hơi khởi nhân gian, chẳng thấy tung tích đâu. 


Đỗ Vân Huy đành phải ứng phó với những việc có yêu cầu xử lí bức thiết trước đã, đầu tiên là ký sạch tất cả các văn kiện, lưu lại bản sao để sau này tiện điều tra. Đợi đến khi anh xử lý rõ ràng mọi chuyện rồi, càng nghĩ càng cảm thấy nên đến bắt người ra. 

Hỏi thăm bảo vệ Annani của tiểu khu, quả nhiên một tuần trước có thấy Lý Vân Ca lái xe trở về, sau đó hình như không nhìn thấy anh ta ra ngoài lần nào đó. Đỗ Vân Huy thấy nhân viên bảo vệ này hình như rất rõ chuyện của Lý Vân Ca, thuận tiện hỏi thêm vài câu và đi hỏi mấy nhân viên bảo an khác, ai cũng nhất trí rằng, không thấy Lý Vân Ca ra ngoài. 

Đỗ Vân Huy xông lên lầu, đấm cửa ầm ầm. 

Điểm tốt của phòng có giá thành cao chính là ở điểm này, hai hộ một bậc thang, hơn nữa hiệu quả cách âm tuyệt đối tốt! Cho nên Đỗ Vân Huy một chút cũng không lo lắng có hàng xóm bất mãn ! 

Lúc Đỗ Vân Huy thấy Lý Vân Ca mở cửa ra, vốn là cả kinh, sau đó mới nộ khí ngập trời! 

Sặc mặt Lý Vân Ca tát nhợt thành màu tro khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy sợ, hai con mắt nhìn chòng chọc vào người ra, ngoại trừ khóe mắt và hốc mắt màu trắng ra thì còn lại đều thâm xì, tóc tai rối bời, cái cằm đầy râu lôi tha lôi thôi, bờ môi nứt nẻ, xương gò má nhô ra, hai má lõm hẳn vào. 

Đỗ Vân Huy chưa từng nghĩ tới, một người luôn khí khái hào hùng, bừng bừng phấn chấn như vậy sao có thể trở thành như thế này trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy. 

Tuy nhiên, trước đó một đoạn thời gian, Lý Vân Ca cũng tiều tụy đi nhiều lắm, nhưng không hề không có sinh khí như lúc này. 

Sau khi Lý Vân Ca mở cửa ra, anh ta liền đi về phòng ngủ lầm một, nằm ngay đơ trên giường, kéo chăn mềm ra đắp rồi không nhúc nhích nữa. 

Đỗ Vân Huy ngồi bên giường, “Vân Ca, cậu đang tìm đường chết đó sao?” 

Hít sâu một hơi, Đỗ Vân Huy chậm rãi nói tiếp: 

“Nếu cậu thật sự muốn chết, tôi cũng không ngăn cản cậu. Cậu yên tâm, đừng lo lắng chuyện Vu Việt, tôi đã nhận cậu ta là anh em rồi, sau này chuyện của cậu ta cũng sẽ là chuyện của tôi; còn công ty, tôi cũng sẽ dốc hết sức lực phát triển nó, gần một trăm mười nhân viên và gia đình của họ, tôi cũng sẽ không mặc kệ họ đâu; còn chú dì, tôi chắc chắn sẽ phụng dưỡng họ như phụng dưỡng cha mẹ ruột của mình, sau một trăm năm, tôi sẽ thay cậu đóng quan tài cho họ. Tiết Thanh Minh sẽ đốt tiền vàng cho họ, quyết không quên. Còn cậu, cậu mà mơ tưởng tôi sẽ nhớ cậu, mơ tưởng tôi sẽ đến thăm cậu, cho cậu uống rượu tiễn đưa, đốt tiền vàng cho cậu, mơ tưởng Đỗ Vân Huy tôi sẽ nhỏ một giọt nước mắt cho cậu á? Đừng mơ! Cậu hóa thành quỷ đi đã rồi hãng tới tìm tôi!” 

Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hô hấp của Đỗ Vân Huy! 

Người trên giường kia, một tiếng động cũng không có. 

Qua cả buổi, Đỗ Vân Huy xoa xoa mặt mình, đứng dậy: “Ba ngày sau, tôi sẽ báo người đến nhặt xác!” Trong giọng nói hình như còn có thêm cả sự khinh thường. 


Đỗ Vân Huy mới đi đến cửa, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng vải vóc xột xoạt. 

Lý Vân Ca giật chăn mềm lên, khàn khàn nói từ cuống họng, “Vân Huy, cậu ác thế!” 

Đỗ Vân Huy quay đầu lại, thấy Lý Vân Ca đang nằm ngửa trên giường, gian nan nở một nụ cười với anh, Đỗ Vân Huy thoáng cái đã nhào tới, vươn hai tay bóp cổ Lý Vân Ca, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi bóp chết cậu trước cho lành!” 

Lý Vân Ca cười khục khục, “Đỗ ái khanh đây là có mưu phản nghịch hả?” Vừa dứt lời, điện thoại của Lý Vân Ca đã vang lên. 

Đỗ Vân Huy thấy sắc mặt của anh ta thoáng thay đổi, sau đó mới thò tay lấy điện thoại ra bấm từ chối. Ai biết rằng vừa mới buông xuống, điện thoại lại vang lên, Lý Vân Ca do dự một lúc, sau ba tiếng chuông mới bấm từ chối. 

“Vâng…..” Đỗ Vân Huy còn chưa kịp nói xong, điện thoại lại vang lên lần nữa. Đỗ Vân Huy không chờ anh ta động tay nữa, cầm điện thoại lên trước, trên màn hình hiện lên cái tên Lục Y Minh. 

Đỗ Vân Huy chặn cái tay đang duỗi đến của Lý Vân Ca, nhận điện thoại, đầu bên kia vang lên một giọng nữ đầy lo lắng, “Vân Ca, dì đây, mẹ Y Minh đây. Bây giờ cháu có thể tới đây một lát được không?” 

Đỗ Vân Huy liếc Lý Vân Ca một cái, “Có lỗi quá, cháu là bạn của Vân Ca, lúc này anh ấy không tiện.” 

“Ah, thế sao! Bác có thể xin cháu chuyển lời với Vân Ca rằng xin cậu ấy liên hệ với bác, càng nhanh càng tốt được khôn……” Lời còn chưa dứt, Đỗ Vân Huy đã nghe thấy đầu bên kia vang lên một giọng rất bối rối, “Y Minh, Y Minh, con đừng dọa mẹ….Bác sĩ……” Mơ hồ nghe thấy một hồi chuông và tiếng bước chân vội vã, điện thoại tắt. 

Đỗ Vân Huy nhìn thoáng sang Vân Ca, thở dài, quyết định bẩm báo chi tiết, “Là mẹ của Tiểu Lục gọi tới. Tiểu Lục không biết đã xảy ra chuyện gì ấy, hình như là vào viện rồi!” 

Lý Vân Ca phủi đất ngồi xuống giường, vội vội vàng vàng gọi lại, “Dì à, cháu đây, Vân Ca!” 


“Vân Ca, không biết Y Minh xảy ra chuyện gì ấy, đã hôn mê nhiều ngày rồi, hơn nữa một mực bất tình! Buổi sáng hôm nay nó còn một mực hô đại ca, đại ca, dì thấy thế mới gọi đến hỏi cháu xem rốt cục thì nó đã xảy ra chuyện gì!” 

“Ừm, biết rồi, hai giờ sau cháu đến!” 

Lý Vân Ca mau chóng chạy đi thay quần áo, cầm chìa khóa định chạy ra ngoài. 

Đỗ Vân Huy vội vàng chạy đến ôm ngang lấy anh ta chặn lại, “Tổ tông của tôi ơi, muốn ra ngoài thì cậu cũng phải sửa sang lại đã chứ. Bằng không chưa kịp tới bệnh viện thì cậu đã bị giải vào viện tâm thần mất!” 

Lý Vân Ca trừng mắt, sau đó mới đẩy tay anh ra, phi vào phòng vệ sinh. Năm phút sau, Lý Vân Ca đã đi ra. 

Đỗ Vân huy nhìn cái người có hai con mặt sáng rực hệt như mắt sói trước mặt, lắc lắc đầu, “Tôi đưa cậu đi!” 

Đỗ Vân Huy mở cửa lấy xe, nhìn Lý Vân Ca mặt mày bất an ngồi trên ghế sau, lắc lắc ðầu, “Cái dạng này của cậu, chui dýới lòng đất mà Tiểu Lục muốn gặp cậu thì chắc chắn cậu cũng nhảy dựng lên cho mà xem!” 

Lý Vân Ca nhìn vào hai mắt Đỗ Vân Huy trên giương chiếu hậu, “Vâng, chỉ cần em ấy gọi, tôi có mà hóa thành tro, cũng sẽ cố dành dụm sức lực, khôi phục lại hình người đấy!” 

Đỗ Vân Huy muốn cười anh ta, “Văn nghệ!” Hai chữ vừa nói ra, chính hốc mắt anh lại thấy chua xót. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui