Cô giả vờ đi thật chậm, sỏi đá dưới chân lạo xạo nghe rõ mồn một, chân cô dần chạm vào mép nước, nước sông Kim Mã lạnh buốt muốn tê dại, xung quanh là màu đen bao phủ, mực nước gần mép sông cũng chỉ đến đùi, nhưng chảy rất xiết.Bờ bên kia là địa bàn của bọn chúng, Ân Châu rùn mình ớn lạnh vì lạnh và vì ý định cô sắp thực hiện, cô đang chờ thời cơ đến để chạy trốn.Nhân lúc bon người không chú ý đến mình, Ân Châu bất ngờ quay sang người đàn bà, thả nhanh sợ dây đang giả vờ trói trên tay cô xuống, nhanh như cắt Ân Châu cúi người lấy ngay một cục đá gần đó đập thẳng vào đầu người phụ nữ.
Qúa bất ngờ bà ta phản ứng không kịp, nên ngã chúi xuống nước.Ân Châu nhào vào trong đám lau gần bờ sông, tiếng súng nổ súng từ bà ta vang lên “ Đoàng!”.
Rất may cô vừa ngã nhào vào bụi cây nên thoát được viên đạn.Cô hoảng hốt khi chạm phải một vật thể cứng nhưng không giống khúc cây, vật thể động đậy, lập tức một bàn tay ôm miệng cô lại, xoay người đẩy Ân Châu ngã xuống dưới đất.Có mùi thơm bạc hà hòa với mùi cơ thể của đàn ông bay vào mũi cô, cô mở mắt lớn hết cỡ muốn quay đầu lại nhìn nhưng phía trên là thân thể ấm nóng áp sát đè chặt cô gần như không thở nổi, cô nhìn được nửa bên mặt anh ta nhưng trời tối quá, tuy mắt cô đã quen dần với bóng tối nhưng cô không thấy rõ lắm, chỉ chắc chắn một điều là chiếc mũi anh ta rất cao.Bỗng cô nghe một giọng nói trầm ấm của người đàn ông trẻ tuổi trong đó có chín phần điềm tĩnh mười phần ôn nhu.“Nằm yên ở đây! Tôi là bộ đội giải cứu.”Ân Châu gật đầu liên tiếp, thân thể cô cứng đờ, thở hổn hển, cô bị cảnh tượng vừa rồi làm kinh sợ cực độ.Tuy nhiên, khi nghe lời nói của người đàn ông đó, cô bỗng an tâm đến lạ, có một sự tin tưởng tuyệt đối mà cô cũng không thể ngờ bản thân lại nhất loạt nghe theo lời nói ấy.Tiếng súng liên tiếp vang lên ở cự ly gần khiến đầu Ân Châu muốn nổ tung.
Bọn bắt cóc liên tục bắn súng về hướng cô đang nấp.
Người đó vừa ôm đầu cô vừa nổ súng đáp trả.“ Đừng sợ!” tiếng người đàn ông gấp rút an ủi cô, trong tích tắc anh nhào ra nhưng bị bàn tay nắm chặt lại.
Anh ta vội vàng gạt tay cô ra, khẽ gắt lên.“ Cô sẽ an toàn, có tôi bảo vệ.
Sợ cái gì!”.Cô giật mình buông tay ra, nếu cô còn làm vướng chân anh nữa thì chả khác nào một con bánh bèo ngu ngốc, cô dè dặt nói:“ Anh cẩn thận!”.Nói rồi người đó lao ra, chạy sang một vị trí gần đó để đánh lạc hướng.
Bọn chúng đã thấy mục tiêu di chuyển, nên liên tiếp nã súng, nhưng anh ta rất nhanh đã tận dụng địa hình có nhiều bụi cây mọc trong các kẽ đá gần bờ để né đạnTiếng của bọn đàn em đang bì bõm quay lại cứu thủ lĩnh, một trong số chúng rít lên.“ Chị Giang!”“ Chị Giang, có tiếng súng kinh động đến bọn biên phòng rồi! mau rút!” Tiếng hét rất hỗn loạn vang lên của các cô gái khiến bọn bắt cóc có chút nao núng.“ Chạy mau!” tiếng người phụ nữ vang lên nhưng không kịp.Hai tên đàn em lao đến kéo người phụ nữ đứng dậy, có một tên nhanh như cắt nhào đến bụi lau chỗ Ân Châu đang nấp.Lập tức, người đàn ông rời chỗ nấp bật người lên cao tung một cú đá bất ngờ khiến hắn loạng choạng, sắp ngã nhưng rất nhanh hăn rút dao thép ra với tốc độ hết sức nhanh gọn nhào đến đâm người đàn ông.Nhưng hắn bị anh ta bắt lấy tay rồi bẻ ngược lại phía sau, giữ chặt hắn phía trước, con dao rớt xuống nửa chừng bị anh ta dùng chân hất bay lên lại vừa tầm tay, anh chộp lấy phóng con dao thẳng vào ngực tên đang chạy đến, hắn ngã quỵ tại chỗ.Còn một kẻ khống chế trong tay đang cố giãy giụa bằng những cú thúc thẳng ra phía sau khiến anh có chút nhăn mặt nhưng sức của hắn không là gì với sức bền của người được huấn luyện thể lực nghiêm khắc như anh.
Bằng những cú đấm tay cực mạnh vào mặt rất có lực của Bộ đội đặc công, anh ta đã hạ gục tức thì tên trong nháy mắt, hắn từ từ quỵ xuống rồi ngã ngửa ra sau.Trong bui rậm Ân Châu chứng kiến màn đọ sức ngắn ngủi ngay trước mắt cô, hai tay ôm miệng, mắt Ân Châu mở lớn hết sức kinh hoàng, chỉ một chút nữa thôi hai tên bắt cóc đã nhào vô tóm lấy cô.“ Ở yên đây, sẽ có người đến ngay!”Sợ cô không an tâm, anh gấp rút nói rất nhanh.“Tôi sẽ quay lại.”Khi cô chưa kịp hoàng hồn thì người đàn ông vừa cứu cô đã lao ngay ra giữa dòng nước ứng chiến cho đồng đội, trên tay anh ta lăm lăm con dao thép, anh ta cúi thấp người rồi lặn xuống nước mất hút....Người phụ nữ đã bị trúng đạn ra sức lao nhanh về phía bên kia bờ.
Mụ ta hét lớn với đồng bọn.“ Chạy nhanh, bắt bọn gái làm con tin chúng ta sẽ được an toàn.” Mụ Giang hổn hển ôm vết thương nói với bọn đàn em.Một mụ đàn bà đi buôn phụ nữ thật sự phải đạt được bản lĩnh thần kinh thép và máu lạnh mới có thể giữ bình tĩnh trong lúc này.Các cô gái nghe tiếng súng nên cực kỳ hoảng hốt.
Họ lợi dụng tình huống hoảng loạn nên túa ra tứ phía chạy trốn, một nhóm chín cô gái vì không biết bơi nên sợ nước nên đứng yên để gã tài xế và mấy tên đàn em còn lại bao vây ở giữa sông dùng súng uy hiếp bơi nhanh qua phía bên kia bờ.
Nước sông giữa dòng lạnh buốt và ngập gần qua cổ vài cô gái.Lúc này, bỗng nhiên tiếng súng chỉ thiên vang lên, tiếng quát vang lên: “ Tất cả đứng yên!”Dưới nước lao lên mấy thân ảnh, đây là đội phục kích đã ẩn thân từ trước, tất cả ào lên khống chế trực tiếp bọn người bắt cóc.
Vì quá bất ngờ nên bọn chúng không kịp trở tay, đội trinh sát đã áp sát, người phụ nữ mau chóng hướng súng về phía họ, nhưng đã bị chặn lại nhanh chóng, một trinh sát hất mạnh báng súng lên mặt người phụ nữ, bà ta hét lên đau đớn rồi loạng xoạng ngã xuống.Hai tên còn lại vẫn còn khả năng chiến đấu, lập tức bị đâm liên tiếp vào chân, chúng quỵ xuống mất khả năng hành động, chúng hoảng loạng nổ súng vô định nhưng tất cả đều bị chĩa thẳng lên không trung...Tiếng giằng co, vẫy đạp dưới nước gấp rút làm không khí căng như dây đàn.
Sau đó, âm thanh nhỏ dần, bọn chúng đã kiệt sức trước đội quân được đào tạo chuyên nghiệp......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...