Được Voi Đòi Tiên

“Còn nói chuyện được này.” Tần Tắc Sùng rút tay về.
 
Thẩm Thiên Tranh vô thức xoa nhẹ chỗ bị anh chạm vào, nói: “Mấy tiếng đồng hồ thôi mà, em chưa yếu đến mức đó, chỉ có điều hơi mệt thôi.”
 
Anh bèn đẩy bát chè về phía cô, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường: “Anh đút em ăn nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Quan tâm thế à.” Thẩm Thiên Tranh kinh ngạc nhìn anh: “Tất nhiên là được, trùng hợp em cũng không muốn nhúc nhích.”
 
Anh bèn đứng trước cách cô một bước, do anh đang áp sát đến gần cô nên gương mặt gần trong gang tấc trông vô cùng đẹp trai và lịch lãm.
 
Đêm nay lúc anh tiêu tiền, do hai người ở khá xa nhau nên cô không thấy rõ ánh mắt của anh, bây giờ gần trong gang tấc, cô nhìn thấy rất rõ vẻ hờ hững ở trong mắt anh.
 
Cho đến khi Tần Tắc Sùng dời tầm mắt sang chỗ khác, cúi đầu khuấy chè.
 
Thẩm Thiên Tranh cũng cúi đầu nhìn theo, đêm nay cô sử dụng cánh tay và cổ tay quá nhiều nên giờ chúng đã mỏi nhừ, mà cô lại là đồ lười, chỉ thích được người khác phục vụ.
 
Mỗi lần cái thìa nhỏ chỉ chứa được nhiều nhất hai viên bánh trôi nhỏ.
 
Thẩm Thiên Tranh mới được anh đút có hai thìa thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của Lạc Địch: “Anh hai! Anh hai!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
 
Tần Tắc Sùng dừng tay lại, miễn cưỡng nén cơn giận xuống: “Có việc gì?”
 
Lạc Địch gọi ở ngoài cửa: “Có việc rồi! Là việc lớn đấy!”
 
Thẩm Thiên Tranh cắn bánh trôi mềm dẻo, thật ra cô không hài lòng với tốc độ cho ăn từng thìa của Tần Tắc Sùng, thế là bèn ậm ừ nói: “Anh ra xem thế nào, ồn muốn chết.”
 
Có trời mới biết lúc này Lạc Địch nôn nóng thế nào.
 
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cậu ấy mới phát hiện Tần Tắc Sùng đã biến mất, thế nên bèn hỏi phục vụ mới biết anh đã đến phòng nghỉ của Thẩm Thiên Tranh ở lầu hai.
 
Về phần có chuyện gì…
 
Bất kể có chuyện gì, cậu ấy cứ gọi người đi là được, hai người ở chung một phòng không thích hợp cho lắm.
 
Khi Tần Tắc Sùng vừa ra khỏi cửa, Thẩm Thiên Tranh không đợi nổi bèn bưng bát nhỏ lên rồi đớp một ngụm thật lớn, ung dung thưởng thức bánh trôi, vui đến mức cười tít mắt.
 
Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi thấy đáy bát.
 
Khi Tần Tắc Sùng quay lại chỉ thấy hai má của cô phồng lên.
 
“Em có cần gấp ăn đến thế không hả?” Anh hỏi.
 
Thẩm Thiên Tranh khép miệng lại, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, một lúc lâu sau mới tao nhã hỏi ngược lại anh: “Sao anh quay về nhanh thế? Lạc Địch đâu? Thằng bé tìm anh có chuyện gì?”
 
"À chuyện cất giữ vật phẩm đấu giá được mua mà."
 
Tần Tắc Sùng hờ hững đáp, sau đó ngồi xuống cạnh cô, xoa môi cô vô cùng tự nhiên.
 
Sau đó anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc của cô.
 
“Có vấn đề gì không?”
 
Thẩm Thiên Tranh há to miệng: “Em tự làm được.”
 
Mặc dù hai người đã kết hôn nhưng chuyện thân mật nhất chỉ gói gọn trên giường, hơn nữa cô tự biết lau miệng cho mình mà… Với cả động tác này thân mật quá mức.
 
Tần Tắc Sùng rủ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Ừm”

 

 
Sau khi bị đuổi đi, Lạc Địch khóc không ra nước mắt. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào thư ký Văn ở bên cạnh, anh ấy thấy vậy bèn nở nụ cười với cậu: “Cậu Địch, cậu đi nhanh đi.”
 
“Anh phải gọi tôi là cậu Lạc!”
 
“Thế sẽ trùng với cách gọi anh của cậu, không thích hợp cho lắm.”
 
“...”
 
Nghĩa là tôi không xứng mang họ Lạc đúng không?
 
Lạc Địch cúi đầu chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Tranh. Cậu ấy vừa mới nhắn “chị Thiên Tranh, hãy lấy tập trung vào sự nghiệp, tránh xa đàn ông” thì đã nghe thư ký Văn nói.
 
“Cậu Địch hãy nhìn đường, cần thận rơi vào hồ nước đấy.”
 
“...”
 
Thẩm Thiên Tranh nhận được tin nhắn thì rất tán thành, thế là bèn từ chối đề nghị về cùng nhau của Tần Tắc Sùng.
 
“Em không muốn ngày mai lên trang nhất cùng với anh.”
 
Cô chỉ là một ngôi sao trong giới giải trí nhưng Tần Thị lại là đế quốc trong giới này, một khi có liên quan với anh, không còn ai quan tâm đến hào quang của cô nữa.
 
Thẩm Thiên Tranh ảo não: “Đáng lẽ tối nay khi em và anh vừa đến đây thì nên chia ra rồi mới vào trong tòa nhà mới phải.”
 
Cô đẩy vai anh ra: “Anh đi trước đi.”
 
Tần Tắc Sùng dù bận vẫn từ tốn hỏi: “Vậy em muốn về thế nào?”
 
Thẩm Thiên Tranh trả lời với thái độ đương nhiên: “Lạc Địch đã giục em suốt cả buổi.”
 
Tần Tắc Sùng chỉ cười.
 

 
“Em không gấp, em rất rảnh, rất rất rảnh.”
 
Lạc Địch nhận cuộc gọi của Thẩm Thiên Tranh, sau đó đồng ý tắp lự không cần suy nghĩ thì cả.
 
Cô ừ rồi nói tiếp: “Em đợi chị quay lại tòa nhà số bốn lấy đồ đã.”
 
Nhưng không may cô mới vừa đi trên hành lang được một đoạn thì chạm mặt với Dương Duy đang đứng trên đường.
 
Anh ta đã ở đó hứng gió lạnh suốt đêm, nhận lấy vô số ánh mắt của mọi người mới thấy Thẩm Thiên Tranh xuất hiện.
 
“Cô Thẩm.” Anh ta nói: “Lúc trước là do tôi không đúng, cô đừng để bụng những lời đó của tôi…”
 
Anh ta không biết cô có quan hệ thế nào với Lạc Địch, ban đầu cho rằng cô là người phụ nữ của cậu ấy nhưng nghe cách cậu ấy gọi lại thấy không giống.
 
Tóm lại cô là người mà anh ta không đắc tội nổi.
 
Thẩm Thiên Tranh không muốn đứng hít gió trên hành lang, thế là mất kiên nhẫn nói: “Anh có thể đừng cản trở đường đi của người khác không?”
 
Cô chả buồn nhìn anh ta, bèn đi sượt qua Dương Duy.
 
Sắc mặt anh ta thoắt xanh thoắt đỏ, quay đầu nhìn thấy dưới ánh đèn phía xa có hai người đàn ông cản Thẩm Thiên Tranh lại, sau đó ba người cười nói vui vẻ.
 
“Ông chủ nói cô quên lấy đi nên bảo tôi mang đến cho cô.” Thư ký Văn đưa túi xách cho cô, trong tay còn cầm một cái áo khoác.

 
Thẩm Thiên Tranh vỗ tay, vui vẻ phất tay như ông chủ: “Vậy anh bảo anh ấy mang về đi, tôi khỏi cần xách về nữa.”
 
Thư ký Văn đưa áo khoác cho cô.
 
Dương Duy thấy Thẩm Thiên Tranh quay đầu về phía mình bèn tiến lên một bước, thư ký Văn bèn duỗi tay ngăn lại, đợi cô đi rồi mới quay đầu nói với anh ta: “Anh có thể đi được rồi.”
 
“...?”
 

 
Thư ký Văn quay lại dưới tòa nhà số tám.
 
Tần Tắc Sùng đang ngồi trong xe, mượn ánh đèn nghịch chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy đấu giá được đêm nay đang tỏa sáng lấp lánh.
 
Thư ký Văn biết ông chủ đang nhìn ra khoảng không sau lưng mình bèn nghiêm túc nói: “Bà chủ lấy áo khoác xong bèn vui vẻ đi với cậu chủ nhỏ rồi.”
 
Anh ấy vừa dứt lời thì đã thấy cửa xe đóng lại.
 
Thư ký Văn cạn lời, anh muốn bà chủ đi cùng mình thì cứ nói thẳng thôi, bà chủ có thể từ chối đề nghị của anh sao.
 

 
Thẩm Thiên Tranh leo lên xe của Lạc Địch nhưng không quay về nhà, bởi vì lúc vừa đi qua một quán cơm Nam Kinh, cô đã cảm thấy đói bụng.
 
Quán cơm này không quá lớn nhưng lại giống hương vị giống hệt đầu đường cuối phố ở Nam Kinh.
 
Lạc Địch cúp mấy cuộc điện thoại, muốn đi cùng cô: “Em phải đưa chị về.”
 
Cô cười đáp: “Chị tự đi về được, em đi làm việc đi.”
 
Lạc Địch chân thành nói: “Chị Thiên Tranh, cảm phiền chị có trách nhiệm với nhan sắc của mình được không? Đêm hôm khuya khoắt, mình chị về sao an toàn?”
 
Đến anh hai còn rung động huống chi người khác.
 
Cậu ấy nghĩ: “Hay là em để xe lại cho chị, em tự bắt xe quay về.”
 
Thẩm Thiên Tranh gật đầu.
 
Đợi cô dùng bữa xong và quay lại Thiên Đồng Hoa Phủ thì đã mười hai giờ. Ngày mai là thứ tư, Đài Truyền hình Bắc Kinh sẽ chiếu tiết mục khác vào buổi sáng, cô không cần dẫn [Bản tin buổi sáng nữa].
 
Toàn bộ đèn trong phòng đã được tắt hết.
 
Thẩm Thiên Tranh cho rằng Tần Tắc Sùng đã ngủ nên quyết định đi quan tâm anh một lần. Sau khi cô tắm ở phòng ngủ thứ hai xong bèn ngủ luôn tại đó, không ngờ ở đây không có chăn nệm gì cả.
 
Thế là cô phải quay về phòng ngủ chính, mò mẫm vén chăn nằm lên giường…
 
Việc cô thích làm nhất sau khi tan tầm đó là nằm lì trên giường.
 
Ai ngờ cô mới lên giường thì đã tiến vào vòng tay của anh.
 
Cô giật mình, chống tay lên ngực Tần Tắc Sùng, bên tai là tiếng hít thở trầm ổn vang lên, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc: “Tần Tắc Sùng, anh chưa ngủ sao?”
 
Anh ôm lấy cô một cách dễ dàng, đồng thời còn với tay bật chiếc đèn ngủ trên đầu giường để có thể nhìn thấy cô.
 
Anh hỏi: “Nửa đêm vợ anh mới về, em nghĩ anh ngủ được không?”
 

Thẩm Thiên Tranh nằm sấp trên người anh nên không thể ra tay, vì vậy dứt khoát cắn vào yết hầu của anh: “Một người sống sờ sờ như em không mất tích được đâu.”
 
Anh lo lắng nên bèn ngủ ở chỗ cô ư?
 
Nói chuyện ở nơi này không khác gì châm lửa đâu đấy.
 
Hơn nữa cô vừa mới tắm xong, cơ thể vẫn còn thoang thoảng hương hoa hồng và hơi ấm, Tần Tắc Sùng bèn mân mê làn da của cô.
 
Có điều chuyện đầu tiên anh làm là hôn vào môi cô.
 
Nụ hôn dịu dàng không giống vừa rồi, Thẩm Thiên Tranh khó chống cự lại nổi nên bèn thuận theo anh.
 

 
Tám giờ sáng hôm sau, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
 
Một tuần trôi qua, cuối cùng Thẩm Thiên Tranh mới có một giấc ngủ ngon, lúc mở mắt ra vẫn còn hơi mơ màng, tận một phút sau mới tỉnh táo trở lại.
 
Vị trí bên cạnh đã lạnh từ lâu.
 
Trên bàn nhỏ trong phòng ngủ có ba chiếc hộp, Thẩm Thiên Tranh đoán được trong đó là gì, vừa mở ra quả nhiên là những món mà Tần Tắc Sùng đã mang về tối qua.
 
Cô nhìn chúng ở cự ly gần, càng nhìn càng thích.
 
Ba món đồ đó đều là những món Thẩm Thiên Tranh thích nhưng chúng đã bị cắt giảm.
 
Ngón tay của cô dừng lại trên chiếc hộp lạnh buốt, đúng là trùng hợp, có phải Tần Tắc Sùng mua ba món đồ này là vì trông cô rầu rĩ quá không?
 
Cô thở dài, sau đó đặt xuống… Anh chưa nói sẽ cho cô, lỡ đâu anh mua tặng người khác, chẳng phải cô tự mình đa tình rồi ư.
 
Lúc cô đến đài truyền hình, nhóm MC đang tám với nhau: “Tôi nghe nói tối qua có hội đấu giá, tổng giám đốc Tần đã mua ba món trang sức, tiêu hơn một trăm triệu tệ rồi đấy.”
 
“Ôi đúng là người có tiền.” Người nào đó cảm thán.
 
Suy nghĩ thoáng lướt qua đầu Tô Nguyệt Vi, cô ta mỉm cười và gia nhập cuộc nói chuyện: “Ừm, đó không phải lần đầu sếp Tần mua trang sức, chi hơn trăm triệu có xá gì.”
 
“Cô Tô biết nhiều nhỉ, thế cô có biết tổng giám đốc Tần kết hôn thật hay giả không?”
 
“Tôi nghe nói tối qua Dương Duy cũng đến đó nhưng không xuất hiện, quả thật kỳ lạ.”
 
“Cô cũng nghe nói ư? Bạn của tôi vừa thuật lại với tôi rằng có người trông rất giống phát thanh viên Thẩm của đài chúng ta, có khi nào cô Thẩm cũng đến đó không nhỉ?”
 
Tô Nguyệt Vi đang định nói gì đó thì thấy Thẩm Thiên Tranh đang đi ngang qua bọn họ, thế là bèn nói: “Khách mời của buổi đấu giá không phú cũng quý, có lẽ người nào đó trông giống cô Thẩm không chừng, cô Thẩm có mặt ở đây nên không thể có chuyện đó đâu.”
 
Cô ta gọi Thẩm Thiên Trang lại: “Cô Thẩm, cô có muốn giải thích với mọi người không.”
 
Mọi người cũng cảm thấy có lý.
 
Thẩm Thiên Tranh mỉm cười, thái độ qua loa cho có: “Ừ.”
 
Tô Nguyệt Vi: “…”
 
Giả vờ giả vịt.
 
Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác, cho đến khi một người bất chợt lên tiếng: “Các người đọc tin tức đi, có tên của cô Thẩm đó…”
 
Tô Nguyệt Vi cúi đầu xem…
 
Người đấu giá Thẩm Thiên Tranh.
 

 
Do phóng viên không được mời vào buổi đấu giá nên tin tức về buổi đấu giá trên mạng chỉ có văn bản, không có hình ảnh, và tất cả đều là liên tưởng của mọi người.
 
Nhưng một số việc được công nhân là sự thật.
 
Dương Duy có đi nhưng chẳng khác gì không đi, bởi vì anh ta không được vào trong.
 
Trùng hợp chính là người bán đấu giá là Thẩm Thiên Tranh, MC dẫn dắt vụ bê bối của anh.
 

Một chuyện khiến người khác chú ý đó là cậu ấm của Tần Thị mua ba món trang sức trong vòng một đêm nhưng không biết sẽ tặng cho ai.
 
Ngay cả cánh báo chí cũng không biết.
 
Thẩm Thiên Tranh đọc suy đoán của mọi người, rà hết những người phụ nữ có thể nhận được quà của anh nhưng cuối cùng chẳng xác định được là ai cả.
 
Có lẽ đó là dành cho mình.
 
Nhưng anh không nói gì nên cô quyết định sẽ ám chỉ với anh.
 
Đúng lúc này, mẹ của Tần Tắc Sùng nhắn tin đến: [Thiên Tranh, tối nay con với A Sùng đến đây dùng cơm tối nhé.]
 
Thẩm Thiên Tranh đáp vâng, một suy nghĩ thoáng lóe lên trong đầu. Cô tương kế tựu kế, đầu tiên phải sửa lại ghi chú của anh.
 

 
Ra khỏi phòng hợp, thư ký Văn nhận lấy tất cả tài liệu.
 
Tần Tắc Sùng tiện tay mở điện thoại lên, hai tiếng thông báo tin nhắn WeChat lập tức vang lên cùng một lúc.
 
Tất cả đều do Thẩm Thiên Tranh gửi đến.
 
Đó là một bức ảnh cổ tay trắng nõn nà nằm trên mặt bàn gỗ trống trơn do đó có thể nhìn thấy một vết đỏ mơ hồ trên đó.
 
Kèm theo một tin nhắn: [Đêm nay đến nhà anh ăn cơm, anh nhìn đi, có phải tay bị thế này không thích hợp đi lắm đúng không?]
 
Trên đường về phòng làm việc, Tần Tắc Sùng cứ luôn luôn nhìn vào bức ảnh.
 
Mãi cho đến khi ngồi xuống ghế, anh mới kịp hoàn hồn.
 

 
Thẩm Thiên Tranh đợi rất lâu, cuối cùng anh mới trả lời tin nhắn của mình.
 
Ông chồng hời: [Không thích hợp.]
 
Thẩm Thiên Tranh soạn tin: [Đúng vậy, không trống không mới thể hiện tình cảm thắm thiết của vợ chồng chúng ta, vừa hay nó sẽ che luôn dấu vết trên tay em, chúng ta phải làm một cặp vợ chồng kiểu mẫu.]
 
Cô vừa gửi tin nhắn xong, một dòng tin nhắn bất ngờ xuất hiện trong khung chat.
 
[Đợi anh tan làm chúng ta cùng đi mua được không?]
 
Thẩm Thiên Tranh: ?
 
Chẳng đúng chút nào.
 
Mặt cô vô cảm trả lời: [Hôm nay em không có bận gì nên tan làm về sớm rồi, anh tự đi mà mua đi.]
 
Chọc giận người đẹp là điều nằm trong dự đoán của anh, thế là anh từ từ trả lời: [Một mình em về nhà sẽ chỉ khiến họ cho rằng vợ chồng chúng ta không hợp nhau, không làm vợ chồng kiểu mẫu nữa à?]
 
Người đàn ông thối tha còn muốn danh tiếng tốt.
 
Thẩm Thiên Tranh đáp: [Làm người đừng ham hư danh làm gì.]
 
Tần Tắc Sùng nhìn câu này bất giác cười tươi hơn, anh cụp mắt xuống.
 
[Sáng nay trước khi đi làm, em không thấy quà tặng trên bàn à?]
 
Thì ra anh biết đấy, cho nên nãy giờ anh chỉ đang muốn chơi trò “vừa đấm vừa xoa” với cô đó à? Chắc chắn là cố ý.
 
Thẩm Thiên Tranh còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì đã nhận được tin nhắn mới.
 
[Cô Tần, anh có một vấn đề muốn em nghiêm túc suy nghĩ, kính nhờ em hãy nghĩ ra cách che đi dấu răng và vết cắn trên cổ chồng em trước khi chúng ta về nhà ba mẹ ăn tối.]
 
Thẩm Thiên Tranh: …
 
Từ chối các công việc không liên quan trong giờ làm việc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui