Được Voi Đòi Tiên

Lạc Địch vẫn muốn giãy giụa thêm chút nữa, lỡ như chỉ là trùng hợp, anh chỉ muốn đến tham gia buổi đấu giá của bà nội cậu ấy, cho cậu ấy thêm chút thể diện thôi thì sao.
 
Có khi chỉ là anh hai quá tốt, có quan hệ tốt với nhà cậu ấy.
 
Hiện tại phòng của Lạc Địch là phòng dột nát, lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơn nữa cậu ấy cảm thấy, dù trong lòng Tần Tắc Sùng có gì đấy mờ ám thì chắc chắn bên chỗ chị Thiên Tranh sẽ không thế, vậy nên chưa chắc đã sập đâu.
 
Vẻ mặt cậu ấy tâm sự ngổn ngang: “Được, vậy lúc về em sẽ gửi cho anh hai.”
 
Tần Tắc Sùng làm như không nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy, tâm trạng không tệ lắm: “Ừ, hôm nay anh em không ở đây, em có thể ở lại đây chơi.”
 
Lạc Địch suy nghĩ rồi lại lắc đầu.
 
Bây giờ cậu ấy làm gì có tâm trạng để chơi nữa!
 

 
Thẩm Thiên Tranh đưa tin về Dương Duy hai lần liên tiếp, vừa hay độ hot tăng lên, tự dưng lại thành có tên tuổi, thật sự có người hỏi thông tin Weibo official của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng có người sang bên người dẫn chương trình khác bình luận.
 
Người dẫn chương trình nổi tiếng lại không để ý, có mấy người dẫn chương trình nhỏ không có danh tiếng gì, còn đang vật lộn khổ cực thì rất hâm mộ.
 
Cô vừa đến Bắc Kinh đã là người dẫn chương trình cố định của trường quay, so với nửa đêm thì chương trình sáng sớm hiện giờ của cô rất thoải mái, sau khi phát trực tiếp kết thúc là cô lại không còn việc gì để làm, có thể tan làm cực kỳ sớm.
 
Thế nên cả buổi chiều, Thẩm Thiên Tranh đều làm việc riêng trong giờ làm.
 
Bà nội của Lạc Địch là nghệ sĩ của thế kỷ trước, đa phần fans có thể đến buổi đầu giá đều là người giàu có tiếng tăm từ lâu, có thân phận địa vị không tệ.
 
Thẩm Thiên Tranh sẽ làm MC của buổi đấu giá, lần đầu tiên làm người bán đấu giá, cô nhất định phải làm tốt nhất, đầu tiên lễ phục là điểm quan trọng nhất.
 
Đối với cô mà nói thì dùng đồ may đo cao cấp quá đơn giản, nhưng không phù hợp
 
Nhìn tới nhìn lui, Thẩm Thiên Tranh quyết định mặc một bộ sườn xám truyền thống, thứ nhất là phù hợp với chủ đề của buổi đấu giá, thứ hai là đủ phóng khoáng, đủ trang trọng.
 
Lúc ở Nam Kinh, người lớn ở nhà cô rất thích sườn xám, bên nhà cũ của nhà họ Thẩm cũng có thợ may riêng, bây giờ cô chỉ cần chọn mẫu là được.
 
Khi cô liên lạc với bên nhà cũ, vừa hay đang có người ở đấy, bà cụ cười hỏi: “Bà nghe nói hai hôm nay Thiên Tranh rất nổi tiếng.”
 
Thẩm Thiên Tranh mỉm cười: “Đâu có đâu mà, chỉ là trùng hợp thôi, bà đừng có nghe người khác nói linh tinh đấy.”
 
Bà cụ nghiêm túc: “Anh họ của cháu nói.”
 
“…” Thẩm Thiên Tranh không biết anh họ của cô còn có sở thích này đấy: “Nếu anh họ đã rảnh vậy, hay là anh tài trợ cho em một cái búa dùng để bán đấu già đi.”
 
Cô vừa dứt lời, một giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông  xen vào: “Thật ra thì cũng được thôi.”
 
Thẩm Thiên Tranh chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ anh ấy lại đồng ý nhanh như vậy: “Thật á?”
 
Thẩm Kinh Niên: “Thật đấy.”
 
“Em biết ngay anh họ hào phóng nhất mà.” Thẩm Thiên Tranh vui vẻ cúp điện thoại, nếu thế thì ngày hôm đó chắc chắn sẽ là buổi bán đấu giá đầu tiên cực kỳ hoàn hảo của cô.
 
Tiểu Trà gõ cửa: “Cô Thẩm, trưởng ban đang tìm cô đấy.”
 
Thẩm Thiên Tranh vuốt tóc, đi đến văn phòng của trưởng ban.
 
Lúc trước trưởng ban Nguyễn đến Nam Kinh để công tác, vô tình gặp được Thẩm Thiên Tranh đang ghi hình, bà ấy vừa liếc mắt cái đã nhìn trúng cô, phải bám lấy bạn cũ rất lâu mới điều được Thẩm Thiên Tranh đến chỗ mình.
 
Thẩm Thiên Tranh mới đến hai ngày, chương trình buổi sáng không có ai chú ý đến đã được lên hot search.

 
Chỉ cần không phải tai tiếng, không có nói hươu nói vượn, chương trình được mọi người biết đến thì đấy đã là công việc cực kỳ thành công.
 
Vậy nên bây giờ trưởng ban Nguyễn nhìn đâu cũng thấy hài lòng với Thẩm Thiên Tranh.
 
“Lúc trước tôi xếp cô vào chương trình buổi sáng, vốn dĩ tôi còn nghĩ qua một thời gian nữa nếu sau đấy có lịch trình nào tốt sẽ sắp xếp cho cô, bây giờ tôi thấy cô làm rất tốt, không điều sang chỗ khác cũng được.”
 
Thẩm Thiên Tranh chớp mắt: “Trưởng ban, hay cứ điều đi đi.”
 
Trưởng ban Nguyễn hỏi: “Sao thế, là tại bị chửi à?”
 
Thẩm Thiên Tranh khẽ cười: “Làm việc ở lịch trình khác thì tôi có thể không cần dậy sớm để phát sóng trực tiếp, tôi muốn ngủ nướng.”
 
“Cô cũng thẳng thắn thật.” Trưởng ban Nguyễn buồn cười lắc đầu: “Chuyện của Dương Duy kia thì không cần để ý, chúng ta cứ việc đưa tin là được, đừng có để ý làm gì.”
 
Thẩm Thiên Tranh biết rõ chuyện này hơn bất cứ ai, thế nên cô không hề xem Weibo official.
 
Lúc đi ra khỏi văn phòng, Từ Thanh Chỉ vừa mới quay chương trình xong đi ngang qua, tò mò: “Trưởng ban nghiêm khắc lắm đấy, cô Thẩm có bị mắng gì không?”
 
Thẩm Thiên Tranh mỉm cười: “Không có.”
 
Tô Nguyệt Vi cũng quay đầu nhìn sang.
 
Vốn dĩ cô ta đã để ý vị trí bản tin buổi sáng này, ai mà ngờ lại bị người khác cướp mất.
 
Từ Thanh Chỉ là người dẫn chương trình của gameshow giải trí, tiếp xúc với khác nhiều nghệ sĩ và fans, tuy trông cô ấy dịu dàng nhưng tính tình lại khá thẳng thắn.
 
“Hơn nữa, Weibo official có nhiều bình luận mắng như thế cũng là do fans của Dương Duy quá đáng, liên quan gì đến người đưa tin chứ, với cả bản thảo của bản tin cũng đã viết rồi.”
 
Thẩm Thiên Tranh bình tĩnh thản nhiên: “Thế nên trưởng ban khen tôi.”
 
Tô Nguyệt Vi nghe thấy vậy thì càng thấy xấu hổ buồn bực chật vật hơn, cô ta đi ngang qua người cô, một MC nam đi đến, nhỏ giọng nói: “Cô Tô đừng để ý, có khả năng cô Thẩm không bị suy sụp gì đâu, trông cô ấy khá vui đấy chứ.”
 
Tô Nguyệt Vi: “…”
 
Cô ấy đến đây để an ủi người khác đấy à?
 
Cô ta nở nụ cười: “Không có, cô Thẩm làm chương trình này rất tốt, tôi còn phải học hỏi cô ấy nhiều.”
 
Trong mắt người khác nụ cười này giống như đang cố tỏ ra mạnh mẽ hơn, càng khiến người ta thấy đau lòng.
 

 
Mấy người Tiểu Trà thấy cô quay lại, vội vàng cất điện thoại, hỏi: “Cô Thẩm, trưởng ban nói gì thế?”
 
Thẩm Thiên Tranh nói: “Không có gì.”
 
Tiểu Trà “ồ” lên một tiếng: “Tôi vừa mới lên mạng xem thử, hình như fans của Dương Duy cũng không kiên trì nữa, có lẽ là đã lạnh lòng rồi.”
 
Thẩm Thiên Tranh không mấy để ý “ừ” một tiếng, cô không để ý đến Dương Duy, anh ta chỉ là một nhân vật chính trong bản tin do cô phát sóng.
 
“Đúng rồi, cô Thẩm, có rất nhiều người đang tò mò về cô đấy, cô có muốn đăng ký một tài khoản Weibo không, người dẫn chương trình khác đều có.” Tiểu Trà nêu một ví dụ: “Cô Tô ở ngay bên cạnh có một triệu fans đấy, bình thường chỉ cần thường xuyên đăng bài thông báo là được.”
 
Thẩm Thiên Tranh thuận miệng hỏi: “Một triệu cũng nhiều thật đấy.”
 
Tiểu Trà giàu trí tưởng tượng còn tưởng cô đang hâm mộ: “Cái này đơn giản í mà, chúng ta mua ít fans là nhìn trông như rất nổi tiếng ngay.”
 
Thẩm Thiên Tranh bị chọc cười: “Không cần phải thế đâu.”
 
Đương nhiên cô có Weibo, từ khi còn đi học cô đã có tài khoản, khi đó cô với bạn học cũng hay thường xuyên đăng bài, bây giờ lại rất ít khi lên.
 
Tiểu Trà nói: “Dựa theo mức độ nổi tiếng hiện giờ của cô, nếu công khai có khi số fans sẽ tăng mạnh, ít nhất cũng phải được một trăm nghìn.”
 

Sau đó cô ấy nghe thấy giọng điệu thất vọng của Thẩm Thiên Tranh: “Mới có một trăm nghìn thôi à, vậy không công khai nữa.”
 
“…”
 
“Khó coi lắm.”
 
“Tôi hiểu mà cô Thẩm, có tự tin là chuyện tốt.”
 
Thẩm Thiên Tranh hết sức vui mừng, nhưng nhắc đến chuyện này lại khiến cô nhớ đến lời trưởng ban nói, cô có hơi tò mò rốt cuộc Weibo official bị mắng đến mức nào.
 
[Đài truyền hình mà lại đăng tin trong khi chưa kiểm tra độ thật giả của tin tức!]
 
[Người dẫn chương trình tên Thẩm Thiên Tranh kia không có đạo đức nghề nghiệp gì cả, mau từ chức đi.]
 
[Duy Duy nhà tôi đã đăng bài thanh minh rồi, hy vọng người dẫn chương trình nào đấy hãy tự trọng đi!]
 
[Người dẫn chương trình họ Thẩm kia đừng có ké fame nữa được không, bác gái mau cầm thư của luật sư về quê tuyên truyền đi!]
 
Thẩm Thiên Tranh hừ một tiếng: “Tiểu Trà, tôi có đẹp không?”
 
“Rất đẹp!”
 
“Đáng nhẽ phải là tôi gửi thư của luật sư mới đúng.”
 
Tiểu Trà cũng nhìn thấy bình luận, cạn lời: “Trong mắt bọn họ chỉ có thần tượng của bọn họ là đẹp trai nhất, những người khác đều là rác rưởi, một trăm lớp kính lọc lận. Cô có vẻ đẹp tự nhiên như vậy, chỉ cần là người không mù thì đều có thể nhìn ra.”
 
Cô ấy nghĩ: “Nhưng tốt nhất là cố đừng động đến fans cuồng, chuyện gì bọn họ cũng làm ra được, nguy hiểm lắm.”
 
Thẩm Thiên Tranh cân nhắc, có lẽ an ninh nhà Tần Tắc Sùng rất tốt nhỉ.
 

 
Mà bên phía Dương Duy, hai người liên tiếp thấy bản thân trên bản tin, lại còn bị người dẫn chương trình lạ mặt ké fame khiến anh ta tức giận gần chết.
 
“Mau giảm độ hot của chuyện này xuống, qua được chuyện này là xong.” Anh ta hít một hơi thật sâu: “Tôi không vi phạm pháp luật, bây giờ đã chia tay cho nên fans sẽ tiếp tục ủng hộ.”
 
Trợ lý cúi đầu nói: “Tôi đã nói với chị Vương rồi, chị Vương chỉ nói đã biết.”
 
Vừa hay người đại diện đẩy cửa đi vào, mặt không biểu cảm nói: “Tức giận với người dẫn chương trình làm gì, chuyện bây giờ cậu phải làm là ổn định được fans.”
 
“Vậy hot search thì sao?”
 
“Bên trên vẫn chưa có động tĩnh gì, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”
 
Trong lòng Dương Duy hoảng loạn, đã hai ngày trôi qua mà phái công ty vẫn chưa giải quyết chuyện này, rất có thể là đã từ bỏ anh ta.
 
Không được, anh ta không thể ngồi chờ chết.
 
Người đại diện vừa rời đi, Dương Duy đã gọi đến một số điện thoại: “Chị, gần đây em có gặp ít chuyện, trước đấy có nói với chị…”
 
Giọng nữ ở đầu bên kia lại chẳng mấy quan tâm: “Ai thế?”
 
Dương Duy cắn răng, gượng cười: “Em là Dương Duy, chắc là gần đây chị bận quá rồi.”
 
“Nhớ ra rồi, hai ngày nay có không muốn nhìn thấy cậu cũng không được.” Tổng giám đốc Ngô cười: “Không ai nói với cậu là đừng liên lạc với tôi nữa hả?”
 
“Chị…”
 
“Tôi nuôi cậu mà cậu lại giấu tôi dây dưa với người khác à?”
 

Dương Duy ăn nói khép nép, sau khi năn nỉ một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng nhận được câu trả lời: “Vậy đi, thứ sáu tuần sau cậu đến địa chỉ này đi.”
 
Dù gì cũng là người đàn ông mà cô ta từng thích, lại chủ động đồng ý yêu cầu trên giường, trước kia anh ta không hề nghe lời như vậy, chị Ngô vẫn thấy hơi cám dỗ.
 
Cho anh ta một cơ hội.
 
Cúp điện thoại, Dương Duy tràn đầy hy vọng nhìn bốn từ “toà nhà Tân Vũ”, nơi này là địa điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh, có rất ít người có thể vào.
 
May mà ba mẹ anh ta cho một vẻ ngoài đẹp đẽ.
 
Cô ta nói vị kia của Tần Thị sẽ đến… Nếu có thể vào được Tần Thị thì tất cả những chuyện hiện giờ chỉ là phù du, không còn ai để ý.
 

 
Lạc Địch tự đưa thư mời buổi đấu giá đến Tần Thị rồi đưa đến nhà họ Chu, với cả mấy người thân thiết, chuyện này không giấu giếm gì nên tất cả mọi người đều muốn đến tham gia.
 
Cậu ấy tính toán rồi quyết định sẽ làm lớn.
 
Cũng may các mối quan hệ của Lạc Địch không tệ, có rất nhiều người xum xoe, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thiết kế của buổi đấu giá đã được sắp xếp đâu ra đấy.
 
Cứ như vậy, cậu ấy cũng lo lắng đến nỗi khóe miệng bị nổi mụn, cậu lén gọi điện với Thẩm Thiên Tranh: “Chị Thiên Tranh, chị phải ổn định giúp em đấy.”
 
Thẩm Thiên Tranh đang thử bộ sườn xám được gửi từ Nam Kinh đến, thuận miệng đồng ý: “Yên tâm đi, chị còn có thể khiến em trai thất vọng à?”
 
Người đẹp trong gương mặc một bộ sườn xám màu trắng, trên bề mặt thêu hoa văn sẫm màu, toả sáng mờ mờ như ánh trăng, khiến cô trông thanh cao thoát tục, lạnh lùng rung động lòng người.
 
Thẩm Thiên Tranh quyết định đặt tên cho bộ sườn xám này là ánh trăng sáng, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.
 
Búa dùng để bán đấu giá anh họ đưa cho cô lại càng quý giá và tinh xảo hơn, rõ ràng là đã tính toán đến bàn tay và lực tay của cô, chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống búa bị trượt ra khỏi tay.
 
Trước đấy từng xảy ra tình huống người bán đấu giá làm rơi búa đập trúng bình hoa đang bán đấu giá, người bán đấu giá phải bồi thường…
 
Tuy Thẩm Thiên Tranh có thể bồi thường, nhưng cô vẫn cần sĩ diện hơn.
 
“Cạch.”
 
Cửa bị đẩy từ ngoài vào.
 
Kính mặt phản chiếu thân hình người đàn ông, anh chậm rãi đi ra sau lưng cô, bộ vest màu đen chưa cởi ra và sườn xám ánh trăng sáng bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.
 
“Trông thế nào?” Thẩm Thiên Tranh nhìn anh qua gương.
 
Ánh mắt Tần Tắc Sùng nhìn xuống: “Vẫn chưa đủ hoàn hảo.”
 
Vị trí ánh mắt anh…
 
Bỗng dưng Thẩm Thiên Tranh hiểu ra, cô quay đầu lại, đôi mắt đẹp trợn tròn: “Đâu có thấy lúc anh sờ chê không đủ hoàn hảo đâu!”
 
“…”
 
Tần Tắc Sùng quan sát động tác của cô: “Em tưởng anh có ý gì?”
 
Thẩm Thiên Tranh thấy thái độ này của anh thì càng bực bội hơn, còn hỏi ngược lại cô, cô ưỡn ngực: “Anh đang nhìn chỗ mà anh còn không tự biết à?”
 
Bộ sườn xám bó sát khiến đồi núi trập trùng dưới váy hiện rõ hơn.
 
Tần Tắc Sùng nhìn chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên anh bật cười, giọng điệu lành lạnh: “Ý của anh là chỗ này của em…”
 
Anh giơ tay lên, đặt lên xương quai xanh của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
 
Cách lớp vải dệt, dường như Thẩm Thiên Tranh có thể cảm nhận được sự đụng chạm và độ ấm của anh, bỗng bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ.
 
“Thêm một cái vòng cổ ngọc trai nữa là sẽ hoàn hảo hơn.” Anh nói.
 
Thẩm Thiên Tranh lập tức tắt lửa: “À.”
 
Cuối cùng Tần Tắc Sùng cũng quay lại trung tâm, dừng lại ở đấy: “Em định hôm đấy sẽ mặc bộ này để đến làm MC buổi đấu giá à?”
 
Thẩm Thiên Tranh gật đầu: “Có hợp không, em thấy phong cách của toà nhà Tân Vũ cũng hợp với phong cách Trung Quốc.”
 
Cô hất tay anh ra: “Nhàu rồi là phải ủi đấy.”
 
“Rất hợp.”

 

 
Khác với buổi bán đấu giá chuyên nghiệp, những thứ Lạc Địch chuẩn bị đều là của buổi đấu giá tư nhân, tương tự tất cả những món sẽ bán đều là của một mình bà nội Lạc.
 
Ngoại trừ quy trình giống như các buổi đấu giá khác ra thì phần còn lại giống một buổi tiệc hơn.
 
Ngày tổ chức buổi đấu giá, Lạc Địch bận bù đầu ở toà nhà Tân Vũ, khi trời dần tối, cuối cùng cậu ấy cũng có thời gian rảnh: “Chị Thiên Tranh, em đến đón chị nhé?”
 
Thẩm Thiên Tranh nhắm mắt trả lời: “Em đến đây đi.”
 
Lạc Địch không yên tâm giao việc cho người khác, hơn nữa như thế trông có vẻ cậu ấy không để tâm đến chuyện này, đến lúc đó cậu ấy sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
 
Vì muốn dành thể diện cho chị gái này, cậu ấy đã đặc biệt lái chiếc siêu xe của anh trai mình ra, suốt cả đoạn đường mở mui trần đón gió, tâm trạng rất tốt, cậu ấy quên luôn cả chuyện thần tượng sập phòng.
 

 
“Tổng giám đốc Tần, nghe nói anh cũng định đến toà nhà Tần Vũ, chúng ta đi cùng chứ?”
 
Buổi họp vừa mới kết thúc, bên đối tác đã chủ động đề nghị.
 
Tần Tắc Sùng nhìn sắc trời, cười nói: “Không được, tôi còn có việc khác, một lúc nữa mới đi.”
 
Sau khi bên đối tác rời đi, thư ký đưa điện thoại sang: “Bà chủ đang trang điểm.”
 
Thẩm Thiên Tranh làm spa xong, lại tạo hình xong, cô đang định vui vẻ thưởng thức, quay đầu lại lại nhìn thấy người đàn ông ngồi phía sau.
 
Cô giật mình: “Sao anh lại ở đây, xuất quỷ nhập thần thế.”
 
Tần Tắc Sùng lười biếng dựa lên ghế, thong thả ung dung hỏi cô: “Vợ anh đang ở đây, anh ở đây có gì kỳ lạ à?”
 
Lúc anh không nghiêm túc, đôi mắt đào hoa kia càng đẹp hơn.
 
Nghe thấy câu “vợ của anh” kia khiến vành tai Thẩm Thiên Tranh hơi nóng lên.
 
Có lẽ là do di chứng của công cuộc spa vừa nãy.
 
Thẩm Thiên Tranh đứng dậy, nói sang chuyện khác: “Vậy vừa hay, chúng ta cùng đến toà nhà Tân Vũ đi.”
 
Sau khi ra khỏi cửa, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao sang chảnh bên đường và Lạc Địch đang đứng tạo dáng bên cạnh cửa xe, cô mới nhớ ra mình đã nhận lời mời của người khác.
 
Lạc Địch cũng nhìn thấy cô, còn có… Người đàn ông bên cạnh cô.
 
Gương mặt kia, thân hình, chính là thần tượng của cậu ấy!
 
Cậu ấy trợn tròn mắt, sao anh hai cũng đến chỗ này vậy.
 
Đúng là có ý đồ xấu!
 
“Chị Thiên Tranh, mau lên xe đi, hôm nay chiếc xe mui trần này sẽ khiến chị nổi bật nhất chỗ đấy!” Lạc Địch không thể để anh hai thực hiện được ý đồ.
 
Vì để phối với bộ sườn xám nên hôm nay Thẩm Thiên Tranh đi đôi giày có đế thấp, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Trước đấy thằng bé nói sẽ đến đón em, em đã đồng ý rồi, hay là…”
 
“Em chắc chứ?” Tần Tắc Sùng rũ mắt.
 
Thẩm Thiên Tranh hoang mang chớp mắt, vô thức hấp dẫn người khác: “Hả?”
 
Khoé môi người đàn ông nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Bắc Kinh không giống Nam Kinh đâu, nhiều sương mù, ban đêm gió to.”
 
Hai người nhìn nhau.
 
“Ngồi xe của thằng bé có khả năng sẽ khiến tạo hình của em bị hỏng đấy.”
 
Lạc Địch vừa mới chạy đến nghe thấy tất cả: ?!
 
Đậu má, anh hai thế mà lại là trà xanh!
 
Quá sửng sốt, Lạc Địch nghẹn họng chỉ thốt ra được một câu: “Không phải, em có thể không mở mui xe mà!”
 
Cậu ấy còn chưa kịp tìm được từ để nói, lại thấy Tần Tắc Sùng nói tiếp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận