Được Voi Đòi Tiên

Ngày hôm sau.
 
Vì sắp tới tháng tư nên trong khoảng thời gian gần đây, bình minh càng ngày càng xuất hiện sớm hơn.
 
Thẩm Thiên Tranh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đêm hôm qua, hai người họ đã làm bậy trong phòng tắm rồi tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm lớn suốt một lúc thật lâu, sau đó mới trở lại giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chắc là do người đàn ông dính người như chó này muốn làm bù bảy ngày kia.
 
Cũng may là Thẩm Thiên Tranh cảm thấy mình cũng nhận được không ít phần thưởng báo đáp: Những gì muốn sờ cô cũng đã sờ rồi, thứ nên nhìn cũng đã nhìn, mà những chỗ không nên nhìn cũng đã thấy cả rồi.
 
Người đàn ông bên cạnh cô vẫn còn đang ngủ say, mặt mày vừa tuấn tú vừa điềm tĩnh.
 
“Đồ con heo.” Thẩm Thiên Tranh khẽ khàng lẩm bẩm, vừa chống nửa người trên lên cao vừa véo khuôn mặt của Tần Tắc Sùng khiến anh hừ lạnh một tiếng, đến lúc này cô mới chịu xuống giường đi rửa mặt.
 
Hôm nay tài xế của gia đình sẽ đưa cô đi. Hình như những lúc ở nhà Tần Tắc Sùng tại Bắc Kinh, Thẩm Thiên Tranh chưa bao giờ đi làm một mình cả.
 
Khi một điều gì đó đã trở thành thói quen nhưng lại đột ngột thay đổi thì bạn sẽ bắt đầu cảm thấy khó chịu.
 
Thẩm Thiên Tranh vừa đến đài truyền hình thì đã có rất nhiều người vây quanh cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô Thẩm, cô đã gặp mặt tổng giám đốc Tần trong bữa tiệc ăn mừng ngày hôm qua đúng chứ?”
 
“Chuyện cô và tổng giám đốc Tần ngồi cạnh nhau có phải là một điều ngẫu nhiên không?”
 
“Không ngờ cô Thẩm lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ đến vậy đấy. Vì bị thương nên cô Từ đã chịu thiệt rồi, nếu không thì chắc hẳn cô ấy cũng có thể đến đó.”
 
Thẩm Thiên Tranh dừng bước, khóe môi cong lên rồi thuận miệng nói: “Đúng vậy, đáng tiếc thật đấy. Cô Từ thật sự quá xui xẻo.”
 

Đối phương: ? ?
 
Thẳng thắn như vậy sao?
 
Thẩm Thiên Tranh đùa giỡn họ một hồi rồi quay trở lại văn phòng của mình.
 
Hôm nay Từ Thanh Chỉ đã đi làm rồi. Thực ra cô ấy cũng nhận được thư mời tham dự bữa tiệc chúc mừng kia nhưng Từ Thanh Chỉ biết việc Thẩm Thiên Tranh đến đó chẳng liên quan gì tới mình cả.
 
Tô Nguyệt Vi đi tới an ủi: “Cô Từ à, cô đừng để tâm những câu nói của cô Thẩm nhé.” 
 
Từ Thanh Chỉ đáp: “... Tôi đâu có để tâm.”
 
Tô Nguyệt Vi bèn thở dài: “Cô Thẩm đã vớ được một món hời, thế mà còn khoe mẽ nữa chứ.”
 
Từ Thanh Chỉ: “Không phải đâu…”
 
Tô Nguyệt Vi: “Cô Từ còn nói đỡ cho cô ta nữa à!”
 
Từ Thanh Chi chống tay lên trán với vẻ bất đắc dĩ. Cô Thẩm à, cô đã để lại ấn tượng gì cho mọi người thế hả? Sao tôi lại có cảm giác mọi người đang xem cô là kiểu người có thể làm chuyện điên rồ bất cứ lúc nào vậy?
 
Thật sự không ngờ rằng, ưu điểm của loại tính cách này chính là: Chẳng ai dám làm phật lòng cô cả.
 
“Cô Thẩm này, cô và tổng giám đốc Tần đã được ship CP rồi đấy, ngay trong đêm luôn.” Tiểu Trà ôm lấy điện thoại di động để đọc tin một cách thích thú: “Từ nay về sau, tôi không còn lẻ loi nữa rồi.”
 
Thẩm Thiên Tranh kinh ngạc: “Để tôi xem nào.”
 
Đến tận bây giờ, bữa tiệc ăn mừng tối hôm qua vẫn còn nằm trên hot search nhưng thứ hạng của nó thì không cao lắm, bởi vì tin tức được tìm kiếm nhiều chính là chuyện về Tần Tắc Sùng và Thẩm Thiên Tranh.
 
Tên của hai người được đặt song song cạnh nhau, vừa bấm vào thì thấy: Số lượng người xem chủ đề này lên đến một tỷ, mà nội dung đứng đầu Weibo chính là tệp GIF mà blogger đã trực tiếp ghi hình trong tối hôm đó.

 
Rõ ràng hai người họ không hề nhìn nhau nhưng lại mang tới cảm giác như thể họ gắn kết với nhau.
 
Có vô số lời cảm thán kinh ngạc trong khu vực bình luận.
 
[Á á á. Cuốn quá đi mất!]
 
[Tôi tuyên bố đây chính là CP được ship dữ dội nhất năm nay!]
 
[Phiền các vị đạo diễn phim thần tượng hãy xem cái này đi, được không? Không phải cứ liên tục quay những cảnh thân mật là được đâu. Nếu một CP hòa hợp thì cho dù không thân mật với nhau, họ cũng có thể nổi tiếng đấy nhé.]
 
[Một người dẫn chương trình nổi loạn cùng với một vị tổng tài nắm giữ giới giải trí. Chẳng lẽ thế này vẫn chưa đủ để thiết lập hình tượng nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết về giới giải trí hả?]
 
Thẩm Thiên Tranh đọc thật tỉ mỉ, sau đó chợt dừng ngón tay lại – hình như thời điểm được ghi hình chính là lúc cô đang dụ dỗ Tần Tắc Sùng...
 
Tiểu Trà hét lên: “Tất cả mọi người đều có ánh mắt tinh tường. Chậc chậc chậc, đương nhiên một cặp vợ chồng thực sự sẽ cuốn hút lẫn nhau rồi. Hai vợ chồng thực sự chính là cặp đôi thích hợp nhất để ship!”
 
Thẩm Thiên Tranh ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ đang là thời gian làm việc đấy.”
 
“Cô Thẩm à, bình thường cô được xem là người lười biếng nhất và thường làm việc riêng trong giờ làm.” Tiểu Trà không hề lo sợ: “Thế mà hôm nay cô lại không biết ngượng mà phê bình tôi cơ à.”
 
Cô ấy nói thêm: “Hôm nay Triển Minh Nguyệt vừa mới tuyên bố tin tức trở thành đại sứ cho một thương hiệu nào đó. Nhưng chuyện này đã bị tin tức về cô và tổng giám đốc Tần vượt mặt lấn át rồi. Fans của cô ta ghê gớm lắm á. Chẳng bù với fans của chúng ta đâu.”
 
“Hay là cô ta cố ý nhỉ?”
 
Triển Minh Nguyệt nhìn vào hot search trên điện thoại di động cùng với tệp GIF kia.
 
Người quản lý là chị Tô bèn lên tiếng dỗ dành: “Cô còn chưa hiểu cư dân mạng thích ship CP thế mức nào sao! Một con người và một con khỉ, cho dù khác loài thì bọn họ cũng đều có thể ship với nhau đấy. Cô nhìn kia kìa, tuy hai người bọn họ ngồi cạnh nhau nhưng lại không thèm nhìn nhau lần nào.”

 
Triển Minh Nguyệt cụp mắt xuống: “Trước đây anh Tắc Sùng chưa bao giờ tham gia mấy kiểu tiệc tùng xã giao như thế này đâu. Nhưng Thẩm Thiên Tranh không thể nào là lí do khiến anh ấy tới đó được. Nhất định nguyên nhân chính là anh ấy muốn khiến đoàn làm phim này trở nên nổi tiếng.”
 
Chị Tô thật sự sợ bà cô nhỏ này lại mắc bệnh. Cơ thể của cô ta suy nhược đến vậy nên không thể chịu nổi kích thích: “Thẩm Thiên Tranh chỉ là một người dẫn chương trình mà thôi, làm sao cô ta có thể sánh với Minh Nguyệt cô đây? Chẳng qua là do tổng giám đốc Tần thích cảm giác mới mẻ thôi. Hai người còn có tình cảm thanh mai trúc mã mà.”
 
Chị Tô biết chuyện Triển Minh Nguyệt sống trong nhà họ Tần. Nhưng Triển Minh Nguyệt lại chưa bao giờ nói với chị Tô rằng: Thẩm Thiên Tranh và Tần Tắc Sùng chính là vợ chồng.
 
Vì biết rất ít chuyện nên chị Tô cứ nghĩ rằng: Thẩm Thiên Tranh đã cướp đoạt tổng giám đốc Tần.
 
“Hơn nữa, cô hãy xem tin tức nằm ở vị trí số ba trên bảng hot search đi. Hôm nay, scandal tình ái giữa Thẩm Thiên Tranh và Lý Hành đã bị lan truyền rồi kìa. Chắc chắn tổng giám đốc Tần không thích chuyện này đâu.”
 
-
 
Sáng nay, hiếm khi Tần Tắc Sùng không đi cùng Thẩm Thiên Tranh đến đài truyền hình như mọi lần. Ngược lại, sau khi bị cô chơi khăm, anh đã ngủ thêm một giấc, bây giờ mới tới Tần Thị một mình.
 
Khi anh tỉnh dậy thì bản tin buổi sáng vẫn còn đang phát sóng.
 
Lúc ăn bữa sáng, Tần Tắc Sùng tùy ý hỏi: “Sáng nay tâm trạng của bà chủ thế nào?”
 
Người quản gia nhớ lại: “Vô cùng vui vẻ và thoải mái.”
 
Bàn tay đang cầm thìa của Tần Tắc Sùng khựng lại một thoáng: “Lúc cô ấy rời khỏi nhà cũng như vậy à?”
 
Quản gia suy nghĩ một lát rồi đáp: “Vâng, cũng vậy.”
 
Tần Tắc Sùng cười khẽ, cô không có lương tâm gì cả.
 
Thư ký Văn đã sớm đổi kênh chương trình truyền hình sang bản tin buổi sáng của ngày hôm nay rồi. Tất nhiên đó là bản tin buổi sáng được ghi âm lại. Trong lúc giọng nói du dương và êm tai của Thẩm Thiên Tranh vang lên trong chương trình phát thanh, anh ấy bèn mở lời đúng lúc: “Tổng giám đốc Tần, hôm nay có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào?”
 
Tần Tắc Sùng đã nghe câu này lần thứ hai nhưng vẫn không nói gì.
 
Anh hỏi lại với vẻ biếng nhác: “Anh ngứa da à?”
 
Thư ký Văn bèn quyết định báo tin vui trước: “Tin tốt là tệp GIF về bữa tiệc ăn mừng tối hôm qua đã được đăng tải lên mạng rồi. Có rất nhiều người đang ship anh và bà chủ thành một đôi.”

 
Anh ấy gửi đường link tin tức cho Tần Tắc Sùng.
 
“Ngoài ra, hiện nay mọi người còn đang tiến hành một hoạt động trưng cầu ý kiến nữa.”
 
Về phần nội dung thì thư ký Văn đã đọc nó vào sáng nay rồi. Nhưng anh ấy lại do dự không nói, cảm thấy nên để cho ông chủ của mình tận mắt nhìn thấy sẽ thích hợp hơn.
 
Ngón tay thon dài chỉ vào một điểm trên màn hình. Tần Tắc Sùng lập tức nhìn thấy nội dung cụ thể.
 
[Hỡi các chị em. Hôm nay chúng ta vui vẻ tụ họp ở đây là vì chúng ta đang ship cùng một CP. Bây giờ chúng ta hãy đặt một cái tên cho cặp đôi tình nhân này đi. Cái tên nào nhận được nhiều lượt like nhất sẽ được lựa chọn nhé.]
 
Tần Tắc Sùng cụp mắt xuống, bắt đầu cảm thấy chuyện này rất thú vị.
 
Anh nhấn vào khu vực bình luận.
 
Sau đó, Tần Tắc Sùng trông thấy bình luận được quan tâm nhiều nhất trên màn hình:
 
[Một khi đã ship CP thì chúng ta phải ship một cách dữ dội vào. Vậy nên tôi đã nghĩ ra một cái tên thế này: Tranh tắc vi vương, bại tắc vi tặc*!]
 
*Trong cái tên này, tác giả đã chơi chữ bằng cách ghép tên nữ chính “Tranh” và tên nam chính “Tắc”. Tên của nữ chính là 橙 (Tranh), có cách đọc là “Cheng” giống từ成 (Thành) – mang nghĩa thắng lợi, thành công. Nghĩa câu này là: “Tranh thì làm vua, thua thì làm giặc” nhưng nếu chỉ nghe thì cũng có thể hiểu là “Thắng thì làm vua, thua thì làm giặc.”
 
Tần Tắc Sùng tắt điện thoại di động với biểu cảm thản nhiên.
 
Thư ký Văn khẽ hỏi dò: “Anh có muốn yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng âm thầm xử lý chuyện này để nghĩ ra mấy cái tên thoạt nhìn đã tạo cảm giác vĩnh hằng không? Thực ra tôi cũng đã nghĩ ra một vài cái tên rồi...”
 
Tần Tắc Sùng không trả lời câu hỏi này mà lại hỏi vặn: “Hay là tôi thuyên chuyển anh đến bộ phận quan hệ công chúng hửm?”
 
“...”
 
“Báo tin xấu đi.”
 
Thư ký Văn cũng chẳng muốn đánh mất khoản tiền lương lên tới bảy con số mỗi năm của mình nên lập tức sửa lời: “Tin xấu là hôm nay, scandal tình ái của bà chủ đã bị lộ rồi. Nhưng phía đàng trai lại không phải là anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận