Được Voi Đòi Tiên

Mỗi tầng ăn uống của Đài Truyền hình Bắc Kinh đều có đến mấy nhà hàng, Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc thì càng đừng nhắc đến. Hơn nữa nhà hàng ở Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc rất nổi tiếng, đầu bếp lừng danh thế nên mới có thể chiêu đãi khách ở nơi này.
 
Lúc Thẩm Thiên Tranh ở trong thang máy, bởi tò mò muốn biết “đang xử lý” mà Tần Tắc Sùng nói là có ý gì nên cô đã cố ý tìm kiếm thử một chút.
 
Có đến mấy bài đăng trôi nổi trên trang nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuỳ tiện nhấp vào một bài, thứ mà cô thấy lại là một bài viết phỏng đoán liên quan đến quan hệ của Triển Minh Nguyệt và Tần Tắc Sùng.
 
[Lúc Triển Minh Nguyệt ra mắt, tôi nhớ là có mang theo vệ sĩ, hình như lai lịch không nhỏ, sau này mới không có nữa. Hơn nữa, paparazzi cũng chụp được, trước đây, mỗi tháng cô ấy đều về một nơi, nơi đó người bình thường không vào được đâu. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng Triển Minh Nguyệt và tổng giám đốc Tần lại là thanh mai trúc mã ấy chứ. Tin tức vừa nghe thấy, hôm nay quay tiết mục ở Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, chính miệng Triển Minh Nguyệt đã gọi tổng giám đốc Tần bằng tên của anh ấy, rất là thân mật luôn.]
 
Những người hóng chuyện bên dưới nhanh chóng hùa theo, có người hỏi: [Tôi đã mắng Triển Minh Nguyệt bao lâu nay, cô ta sẽ không làm gì tôi đấy chứ!?]
 
[Cẩn thận kẻo tổng giám đốc Tần lại xung quân nhất nộ vi hồng nhan* bây giờ.]
 
*Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Một câu thơ trong bài “Viên Viên khúc” của Ngô Vỹ Nghiệp thời Minh mạt Thanh sơ. Câu thơ này có ý chế giễu Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dâng tặng giang sơn của người Hán cho Mãn Thanh.
 
Thẩm Thiên Tranh còn định xem có nội dung gì ghê gớm, kéo đến bài mới nhất thì thấy một câu – [Tin giả, tổng giám đốc Tần không quan tâm.]
 
Những người khác nhìn vào ID thì thấy rằng đó là chủ sở hữu diễn đàn, hơn nữa câu này lại làm cho người ta phải suy nghĩ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liệu bọn họ có thể nghĩ là trong tin tức mà chủ top nói, Triển Minh Nguyệt quả thực có xưng hô thân mật nhưng chỉ là đơn phương mà thôi hay không.
 
Ai có thể nghĩ rằng còn có thể đảo ngược.
 
Mọi người đang định hỏi thì lại phát hiện ra bài viết đã biến mất, đã thế trên trang chủ còn xuất hiện một thông báo toàn diễn đàn màu đỏ tươi khổng lồ.
 
[Tổng giám đốc Tần không có quan hệ gì với Triển Minh Nguyệt, còn tung tin sẽ khoá tài khoản.]
 
Cư dân mạng hóng chuyện: ??
 
Đây là chính chủ bác bỏ tin đồn sao? Thẳng thắn như vậy à?
 
Tiểu Trà nghiêng người nhìn sang: “Tổng giám đốc Tần quả là một người đàn ông có đạo đức, vì những phỏng đoán ác ý trước đây của tôi, tôi xin tạ lỗi hu hu hu.”
 
 “Không có khí phách.” Thẩm Thiên Tranh cong môi.
 


 
“Sao tổng giám đốc Tần đến muốn vậy.”
 
Trong phòng riêng đã có vài người của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc, đều là các vị tai to mặt lớn có danh có tiếng trong giới giải trí. Khi thấy Tần Tắc Sùng xuất hiện, bọn họ bèn mở miệng trêu chọc.
 
Giám đốc Bạch không để lộ những chuyện trước đó ra ngoài nên tự nhiên bọn họ cũng không biết rõ.
 
Tần Tắc Sùng như một quân tử khiêm nhường. Anh cười: “Có chút chuyện làm chậm trễ.”
 
Bếp trưởng của nhà hàng này là đầu bếp có trình độ quốc yến, từ kỹ thuật nấu nướng đến hương vị đều là các món ăn ở cấp độ sách giáo trình.
 
Toàn bộ nhà hàng được chia thành các phòng riêng và sảnh ngoài, có vách ngăn kiểu Trung Quốc. Từ các phòng riêng có thể nhìn ra bên ngoài, bất cứ khi nào bên ngoài đông khách thì từ nhìn bên trong ra, những cái bóng sẽ giống như một bức tranh thuỷ mặc. Thế nên, nó là nhà hàng được chào đón nhất ở Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc.
 
Sau khi anh ngồi xuống, giám đốc Bạch trầm giọng hỏi: “Tiểu Thẩm không đến à?”
 
Tần Tắc Sùng trả lời: “Cô ấy khá là nhút nhát.”
 
Giám đốc Bạch không nhịn được cười bởi ở nơi này mà Tần Tắc Sùng có thể mặt không đổi sắc nói ra, là một người lãnh đạo, bản thân mình không phải là không biết tính cách của Thẩm Thiên Tranh.
 
“Nói thì thầm gì thế?”
 
“Cũng không nói với chúng ta.”
 
Tần Tắc Sùng nhướng mày rồi cười một tiếng: “Nghe nói vịt bát bảo và cá quế chiên xù ở đây rất nổi tiếng ư?”
 
Trưởng ban Trương gật đầu: “Đầu bếp Vương vốn sắp về hưu rồi, giám đốc đài truyền hình đã vất vả rất lâu mới mời được ông ấy từ Giang Nam tới. Món ăn tủ của ông ấy chính là vịt bát bảo và cá quế chiên xù. Mỗi ngày ông ấy chỉ làm ba con vịt, năm con cá thôi, nhiều hơn thì miễn bàn. Quả thật là hiếm có mà.”
 
Ông ta lại nói thêm: “Có điều, hôm nay tổng giám đốc Tần lại có số ăn rồi, giám đốc đặc biệt giữ đầu bếp Vương lại đấy.”
 

 
“Hết rồi à?”
 
Thẩm Thiên Tranh vừa bước vào trong nhà hàng thì nghe thấy câu này. So với cô, Dương Nhuỵ Sở còn thất vọng hơn.
 
Trong giới giải trí, đồ ăn của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc được truyền miệng từ người này sang người khác. Gần như ngôi sao nào đến Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc để ghi hình tiết mục cũng phải ăn một bữa.
 
Dương Nhuỵ Sở đã đợi cả một buổi chiều rồi.
 

Người dẫn chương trình của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc giải thích: “Hai món ăn này mỗi ngày đều chỉ có mấy đĩa thôi, bình thường đã không đợi được đến tối rồi, huống chi hôm nay còn có lãnh đạo ở đây.”
 
“Các cô lần đầu tiên đến đây, có thể nếm thử các món khác.”
 
Hai người bọn họ đã từng ăn mấy lần rồi nhưng không tham gia bữa tiệc lần này.
 
“Trước khi đến hình như tôi nhìn thấy bóng dáng của tổng giám đốc Tần, chắc chắn là bọn họ có thể ăn, ghen tị quá đi!” Dương Nhuỵ Sở trề môi rôi.
 
Vốn dĩ cô ấy muốn ngồi cùng một bên với Thẩm Thiên Tranh, tiện thể nói đến chuyện buổi tối hôm nay cô ấy nghe thấy có tiếng nói chuyện ở hành lang nhưng đã chậm mất một bước.
 
Triển Minh Nguyệt và Thẩm Thiên Tranh tình cờ chạm mặt nhau.
 
Người phục vụ đưa lên từng món cho đến khi một món được đặt trên bàn rồi mở nắp ra.
 
Dương Nhuỵ Sở nhìn chằm chằm con cá đầy đặn, béo núc rồi xuýt xoa một tiếng: “Không phải nói là đã hết rồi sao, sao đột nhiên lại có nữa vậy?”
 
Kiều Nhã Quân ở bên cạnh cười quyến rũ rồi đoán: “Nói không chừng là do đầu bếp thấy hôm nay có nhiều tiên nữ đến đây như thế này nên mới chuẩn bị nhiều hơn đấy.”
 
Người phục vụ đúng lúc lên tiếng: “Lãnh đạo bên kia bảo tôi đưa sang ạ.”
 
Ngay lập tức, những cuộc thảo luận trên bàn lần lượt nổi lên.
 
Có người nói: “Tôi nhớ là người bên trong ngoài các lãnh đạo của đại truyền hình ra thì còn có tổng giám đốc Tần nữa đấy. Chẳng lẽ là đưa đến cho cô Triển sao?”
 
Một người khác lên tiếng: “Hình như cô Triển rất thích ăn cá.”
 
Triển Minh Nguyệt cũng có đôi chút nghi hoặc. Cô ta liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Tranh. Thẩm Thiên Tranh thế mà lại không nói gì, như thế thì chẳng phải là không đưa đến cho Thẩm Thiên Tranh hay sao?
 
Thế nên cô ta cúi đầu, trên mặt hiện lên một vệt ửng hồng rồi lắc đầu khẽ nói: “Tôi thích ăn cá nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”
 
Cái dáng vẻ này trái lại lại càng khiến mọi người tin vào những phỏng đoán này.
 
Buổi chiều, bọn họ đều nghe thấy các trợ lý lén lút nói với nhau là Tần Tắc Sùng đến xem tiết mục của Triển Minh Nguyệt.
 
Nghe bọn họ tán gẫu qua lại, Thẩm Thiên Tranh cũng không ngắt lời mà mình bắt đầu ăn.
 
Dương Nhuỵ Sở là một người thích ăn uống, vì vừa sợ đắc tội với Triển Minh Nguyệt lại vừa không kiềm chế được mà cô ấy còn ăn nhiều hơn cả cô ta.

 
Trong mười hai thần hoa, ngoài ba người dẫn chương trình ra thì những người còn lại đều là các ngôi sao, trong giới giải trí ai ai cũng biết rõ địa vị của Tần Tắc Sùng.
 
Đến khi mọi người khen ngợi xong thì mới phát hiện ra là thịt cá đã ít đi mất hơn một nửa rồi.
 
Triển Minh Nguyệt che môi cười: “Chắc chắn là cô Thẩm đói lắm rồi nhỉ.”
 
Kiều Nhã Quân sửng sốt nói: “Cô Thẩm, cô Dương, hai người các cô cũng ăn quá nhanh rồi đấy. Minh Nguyệt còn chưa ăn được mấy miếng đâu.”
 
“Tôi cũng đâu có không cho các cô ăn.” Thẩm Thiên Tranh nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái: “Đồ ăn đưa lên còn không cho người ta ăn hay sao, lắm quy tắc thật đấy.”
 
Dương Nhuỵ Sở cất giọng nói: “Tôi ăn nhiều…”
 
Cô Thẩm dùng bữa rất lịch sự, cắn nhỏ nhai chậm, cũng mới chỉ ăn được có mấy miếng mà thôi.
 
Thấy Thẩm Thiên Tranh lại cầm đũa lên, Kiều Nhã Quân thực sự là không nhịn được: “Ăn thì có thể ăn nhưng cũng không thể vô ý vô tứ như thế chứ. Minh Nguyệt còn chưa ăn nữa mà.”
 
Thẩm Thiên Tranh hỏi lại: “Tôi không để cô ta ăn hay sao?”
 
“Cô không biết món này là món cho Minh Nguyệt à?”
 
“Không biết, có nói rồi sao? Sao tôi lại không nghe thấy nhỉ.”
 
Đương nhiên là Kiều Nhã Quân cũng không nghe thấy nên không thể trả lời được câu hỏi này, đành phải nghẹn họng, sau đó nói một câu: “Dù sao thì cô cũng không thể ích kỷ như thế được…”
 
Kiều Nhã Quân vừa nói xong thì người phục vụ lúc nãy lại đi tới. Lần này, thứ được đặt trên bàn là món vịt bát bảo, trên chân vịt chảy ngập nước xốt, trong không khí tràn ngập hương thơm.
 
“Thế mà lại đều đưa đến cả này.” Kiều Nhã Quân che miệng, nhìn về phía Triển Minh Nguyệt rồi lại nghĩ ra điều gì đó nên nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Thiên Tranh: “Lần này cô Thẩm không thể ăn một mình được nữa rồi.”
 
Cô ta duỗi tay muốn gắp chân vịt cho Triển Minh Nguyệt.
 
Thực sự cho rằng cô là người không biết nóng nảy sao. Thẩm Thiên Tranh đặt đũa xuống, đôi đũa bạc đặt trên bàn phát ra âm thanh giòn giã khiến tay Kiều Nhã Quân run lên một cái.
 
Thẩm Thiên Tranh mím môi rồi nói với người phục vụ: “Làm phiền cô một chút, cô vào hỏi lãnh đạo trong kia xem món này đưa cho ai.”
 
Trong một khoảnh khắc, Triển Minh Nguyệt hơi hoảng loạn nên dịu giọng nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, lát nữa để các lãnh đạo nghe thấy thì lại không hay, mọi người đều ăn…”
 
“Chuyện không lớn nhưng tôi không vui.” Thẩm Thiên Tranh cười như có như không, tựa lưng vào ghế nói: “Trước khi nghe được đáp án, hôm nay ai cũng đừng hòng ăn được.”
 
Kiều Nhã Quân giận dữ nói: “Cô dựa vào đâu chứ?”
 
Thẩm Thiên Tranh nói: “Dựa vào việc tôi sẽ lật bàn.”
 
Tệ nhất có lẽ không được ăn thì thôi đi, đằng này còn thuận theo cô ta giả vờ đến phát nghiện à?
 

Nếu như hôm nay Tần Tắc Sùng không trả lời cho tốt thì tối nay về nhà, cô sẽ biến anh thành vịt bát bảo.
 
“…”
 
Dương Nhuỵ Sở mím môi mím lợi, hung dữ thật đấy, ngầu thật đấy, đẹp thật đấy.
 

 
Trong phòng riêng.
 
Hai món ăn nổi tiếng đã bị lấy đi nhưng trái lại mọi người ngồi trên bàn ăn lại không hề tỏ ra chán nản.
 
Bởi cũng nhờ vậy mà mấy người đều biết Tần Tắc Sùng đã nhìn trúng vị tiên nữ nào đó bên ngoài rồi. Mười hai vị hôm nay đều là những người được hai đài truyền hình lớn tuyển chọn kỹ càng.
 
Có người giễu cợt: “Tổng giám đốc Tần muốn chinh phục dạ dày của đối phương trước sao?”
 
“Lấy lòng người ta là việc tốt mà.” Tần Tắc Sùng ngắn gọn nói.
 
Là người duy nhất biết nội tình, giám đốc Bạch cảm nhận sâu sắc niềm vui khi có một bí mật. Thế nhưng muốn giữ bí mật thực sự là một chuyện không dễ dàng gì.
 
Người phục vụ gõ cửa.
 
Trưởng ban Trương hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
 
Người phục vụ nói: “Vị khách bên ngoài bảo tôi vào hỏi các vị lãnh đạo xem các món ăn đó dành cho ai.”
 
Tần Tắc Sùng thong dong không vội nói tên cô ấy trước mặt mọi người.
 
“Cô nói thế này…”
 

 
Bên ngoài.
 
Trên bàn yên tĩnh hồi lâu, đến khi người phục vụ xuất hiện trở lại thì cuối cùng bầu không khí mới xuất hiện sự thay đổi: “Xin hỏi, vị nào là cô Thẩm ạ?”
 
Với đôi tai nhạy bén, Dương Nhuỵ Sở lập tức chỉ sang: “Vị này.”
 
Người phục vụ quay sang phía Thẩm Thiên Tranh nói: “Cô Thẩm, vị lãnh đạo rất trẻ bên trong kia nói rằng anh ấy vô cùng ngưỡng mộ và yêu thích cô, thế nên đã đưa đến những món ăn quê nhà của cô, hy vọng cô Thẩm ăn uống ngon miệng.”
 
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
 
Chỉ thấy Thẩm Thiên Tranh hai tay ôm mặt, lông mày cong cong: “Cô có thể nói lại lần nữa không, ngưỡng mộ tôi như thế nào cơ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận