Được Voi Đòi Tiên

Các ông chủ lớn tụ tập với nhau trò chuyện, những người khác đương nhiên không thể đến gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, cũng không dám nhìn nhiều.
 
Ngón cái và ngón trỏ của Tần Tắc Sùng vân vê vành tai dưới, nóng đến đáng sợ chuyện này xảy ra có hơi đột ngột và kỳ lạ.
 
“Sao tổng giám đốc Tần không nói lời nào? Còn đang chờ cậu đưa ra lời khuyên cho chúng tôi đấy.” Giám đốc Bạch bỗng nhiên chuyển đề tài lên người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Tắc Sùng thu tay lại, khẽ mỉm cười, lịch sự lễ độ: “Tôi nào có lời khuyên gì tốt, ngài xem trọng tôi quá rồi.”
 
Anh chỉ đang khiêm tốn, ai cũng biết đến sự tài giỏi của anh.
 
Nhân lúc đề tài hay đổi, thư ký Văn từ phía sau tiến lên, nhỏ giọng hỏi: “Lỗ tai anh không thoải mái sao?”
 
“Nóng.” Tần Tắc Sùng hơi nhíu mày: “Chắc là bị cảm?”
 
Anh cho rằng mình không bị ốm, nếu anh ốm thì tối qua khi anh “làm” với Thẩm Thiên Tranh, cô cũng sẽ bị lây.
 
Thư ký Văn nhanh chóng tìm kiếm các dấu hiệu cảm cúm lúc trước, lắc đầu nói: “Anh chưa từng có triệu chứng này, ngoài ra, anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
 
“Không có.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư ký Văn suy nghĩ lúc lâu, mở miệng dò hỏi: “Cái này… Có thể là có ai đang nhớ đến anh không, người xưa nói tai nóng lên là có người đang nhớ tới.”
 
Tần Tắc Sùng: “Hửm?”
 
Thư ký Văn nói: “Chắc là bà chủ đang nhớ anh rồi, cô ấy biết anh đến nên nhớ đến anh.”
 
Tần Tắc Sùng: “Vậy sao?”
 
Trong lòng thư ký Văn nghĩ, thế mà anh đã cười rồi.
 

 
“Bị cảm? Bây giờ đang là đầu xuân, nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, đừng mặc ít quá, có phải em lại không nghe lời không?”
 
Triển Minh Nguyệt quan tâm nhìn về phía cậu em trai hắt xì hơi Triển Minh Ngang.
 
Mối tình đầu của ông cụ Tần là bà nội bọn họ, đương nhiên diện mạo của họ cũng không kém, Triển Minh Nguyệt được thừa hưởng dung mạo của bà, có tám phần giống bà, cho nên ông cụ Tần rất yêu thích cô ta.
 
Mặc dù hai người họ là chị em nhưng bề ngoài chỉ giống nhau năm phần, Triển Minh Ngang giống ba mình hơn, chỉ giống bà nội ở đôi mắt kia, cho nên ở chỗ ông cụ Tần, cậu ta chỉ là em trai của người mà ông cụ yêu quý.
 
Nhưng như vậy là đủ rồi.
 
Khi già đi họ sẽ càng nhớ đến thời còn trẻ, cho dù thời trẻ ông cụ Tần lợi hại như nào thì hiện giờ cũng không có gì khác biệt.
 
Triển Minh Ngang ném khăn giấy trong tay đi: “Nghe thấy rồi.”
 
Cậu ta không muốn tiếp tục đề tài này: “Lúc em đến có gặp Tần Tắc Sùng.”
 
“Chắc là đi công tác.” Sắc mặt Triển Minh Nguyệt có vẻ uể oải.
 
Triển Minh Ngang nhíu mày, trào phúng: “Đừng lừa mình dối người, anh ta đến gặp Thẩm Thiên Tranh, em và chị đều biết rõ.”
 
Triển Minh Nguyệt thở dài: “Bọn họ là vợ chồng, cho dù anh ấy đến gặp cô ta cũng là chuyện bình thường.”
 
“Là cô ta cướp đi.” Triển Minh Ngang nói: “Vốn dĩ nên là chị kết hôn với Tần Tắc Sùng mới đúng, nhưng lại có người khác đến cướp chỗ.”
 
Ông cụ Tần vẫn luôn muốn Tần Tắc Sùng và Triển Minh Nguyệt kết hôn với nhau.
 
Từ nhỏ Triển Minh Nguyệt đã thích Tần Tắc Sùng, vốn dĩ tưởng rằng cho dù anh không muốn nhưng có người lớn tạo áp lực, cô ta cũng có thể gả cho anh.
 
Không ngờ Tần Tắc Sùng lại đột nhiên đăng ký kết hôn với Thẩm Thiên Tranh, mấy tháng sau khi đăng ký kết hôn, Thẩm Thiên Tranh đến Bắc Kinh vào dịp năm mới để gặp ba mẹ Tần Tắc Sùng thì bọn họ mới biết chuyện.
 
Đối với Triển Minh Nguyệt mà nói thì Tần Tắc Sùng giống như là vật sở hữu của riêng cô ta, bỗng nhiên lại biến thành đồ của người khác.
 
Cô ta đang ngẩn người thì nghe thấy Triển Minh Ngang hỏi: “Chị tiếp xúc với Thẩm Thiên Tranh thì thấy tính cách cô ta thế nào?”
 
“Cô ta rất kiêu ngạo.” Triển Minh Nguyệt nhíu mày: “Không thích chị, nhiều lần cố ý gây sự với chị, có lẽ là do ghen tỵ vì chị ở nhà họ Tần.”

 
Triển Minh Ngang cũng bất ngờ: “Chuyện của Dương Duy lần trước, Tần Tắc Sùng ra tay xử lý, không ngờ anh ta còn che chở cô ta nữa, hai người đó mới gặp nhau mấy lần thôi.”
 
Nghe cậu ta nói vậy, bây giờ Triển Minh Nguyệt mới biết chuyện lần trước có sự tham gia của cậu ta: “Sao em xúc động thế, anh ấy có biết là em không?”
 
“Có lẽ không biết, em chỉ để cho người khác tiết lộ chuyện đấu giá thôi, những chuyện khác không liên quan đến em, không ngờ anh ta lại quan tâm như vậy.”
 
Triển Minh Nguyệt nói: “Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.”
 
Triển Minh Ngang lại cười: “Chị ơi, nói vậy không đúng rồi, người kết hôn cũng có lúc ly hôn, ai có thể nói chính xác ai mới là người cuối cùng chiến thắng chứ.”
 
Cậu ta đang nói về cuộc hôn nhân của Tần Tắc Sùng.
 
Cũng là nói chính cậu ta.
 

 
“Bây giờ mà cô còn có tâm trạng nói xấu sau lưng Triển Minh Nguyệt là chó sao.”
 
Tiểu Trà hận rèn sắt không thành thép.
 
Thẩm Thiên Tranh không chỉ có tâm trạng chửi người khác mà cô còn uống trà, đây là trà còn cao cấp hơn trà ở Đài Truyền hình Bắc Kinh nhưng vẫn không bằng ở nhà cô và nhà họ Tần.
 
“Sao lại không có, làm người thì phải sống vui vẻ.” Cô chọc nhẹ vào trán Tiểu Trà: “Không có việc gì làm thì đừng quay mấy video lừa đảo nữa.”
 
Tiểu Trà: “?”
 
“Sao lại lừa đảo, tôi đây là đang chụp hiện trường, không, phải là tổng hợp lại, tổng giám đốc Tần đến là vì nể mặt Triển Minh Nguyệt!”
 
Đuôi mắt Thẩm Thiên Tranh cong lên: “Ai nói với cô, anh ấy đến là vì xem Triển Minh Nguyệt.”
 
Cô chậm rãi nói: “Suy nghĩ thoáng một chút, anh ấy không thể đơn thuần đến xem biểu diễn, không thể đến xem tôi sao?”
 
Tiểu Trà trợn mắt há hốc mồm: “Cô Thẩm à, lần đầu tiên tôi biết cô hài hước vậy đấy.”
 
Đến xem cô, hai người quen biết sao?
 
Thẩm Thiên Tranh vô cùng vui vẻ: “Tôi xinh đẹp như vậy, xem tôi thì kỳ lạ lắm sao?”
 
“Đúng đúng, chắc chắn tổng giám đốc Tần đến xem cô.”
 
Tiểu Trà nói xong lại nhớ đến tin đồn Tần Tắc Sùng đã kết hôn, cũng không biết là thật hay giả, dù sao cô ấy cũng cách giới đó quá xa.
 
Tối qua cô ấy nghe thấy giọng nói của Tần Tắc Sùng, không giống với giọng hôm anh bị bệnh, không giống chút nào.
 
Cho nên cô ấy không nghĩ đến.
 
Sau khi sự kiện Ngày của hoa phát sóng trực tiếp này, hai đài truyền hình lớn cùng nhau làm chương trình [Hội hoa mùa xuân], vì vậy có rất nhiều người ngồi canh vào lúc này.
 
Bây giờ thiết bị di động chiếm đa số, vì vậy các đài truyền hình lớn đều có chương trình phát trực tuyến, đài truyền hình trung ương cũng có một app riêng, có thể phát sóng trong thời gian thực.
 
Lúc ba giờ, nhân viên gõ cửa: “Cô Thẩm, đến giờ diễn tập rồi ạ.”
 
Thẩm Thiên Tranh ừ một tiếng, bàn tay trắng ngọc cầm cành hoa đào trên bàn, chậm rãi ra khỏi phòng nghỉ, đi từng bước yểu điệu uyển chuyển.
 
Buổi tổng duyệt này đương nhiên không cho phép người ngoài xem.
 
Cho nên Triển Minh Nguyệt đợi đến khi buổi diễn tập kết thúc mới đợi trợ lý của mình thông báo kết quả: “Vừa rồi tổng giám đốc Tần ở ngoài phòng phát sóng.”
 
Cô ta nhấc làn váy lên: “Bây giờ tôi đi ra.”
 
Mọi người ở đây vẫn chưa đi, Triển Minh Nguyệt lại là ngôi sao nổi tiếng, lúc nào cũng có người chú ý đến, cô ta vừa rời khỏi đã có người nhìn thấy.
 
Triển Minh Nguyệt vừa ra khỏi phòng quay, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ ngoài hành lang thì nở nụ cười: “Anh Tắc Sùng.”
 
Đằng sau cửa phòng thu, một nhân viên trốn ở đó xem.
 
Tần Tắc Sùng xoay người lại, sắc mặt lạnh nhạt.
 

“Anh Tắc Sùng, hôm nay anh đến đây làm em rất vui.” Giọng nói của Triển Minh Nguyệt dịu dàng, cô ta chậm rãi đi đến, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự ngượng ngùng.
 
Tần Tắc Sùng cất bước đi đến.
 
Triển Minh Nguyệt ngạc nhiên, chẳng lẽ Thẩm Thiên Tranh khiến anh không vui nên anh bắt đầu hồi tâm chuyển ý sao? Cô ta đang định đi về phía anh.
 
Cho đến khi người đàn ông đi lướt qua bên cạnh cô ta, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng  cô ta: “Giám đốc Bạch.”
 
“Không ngờ cậu lại đột nhiên gọi đến, để cậu chờ lâu rồi, đều tại tôi.” Giám đốc Bạch xua tay, lại nhìn về phía người phụ nữ mặc váy hồng sau lưng ông ta.
 
Triển Minh Nguyệt cứng đờ xoay người lại.
 
Vẻ mặt giám đốc Bạc kỳ lạ, chuyện nhà họ Tần ở Bắc Kinh không phải bí mật, đương nhiên ông ta cũng biết đến chị em nhà họ Triển.
 
Ông ta ho khan một tiếng: “Tổng giám đốc Tần, vừa rồi chủ nhiệm Đài Truyền hình Trung ương cũng đến, hay là chúng ta lên trên nói chuyện đi, tôi đã chuẩn bị xong trà nước rồi.”
 
Tần Tắc Sùng gật đầu.
 
Phía xa cạnh cửa phòng thu, mấy nhân viên thấy lãnh đạo đi ngang qua thì lập tức trốn ra sau cửa, chờ tiếng bước chân rời khỏi lại thò đầu ra, chỉ thấy một mình Triển Minh Nguyệt.
 
“Cô Triển, hình như tâm trạng cô không tốt lắm.”
 
Triển Minh Nguyệt cười nhẹ: “Tôi không sao.”
 
Sau khi cô ta đi vào đám đông, mấy người nhìn nhau.
 
“Không phải nói tổng giám đốc Tần đến thăm Triển Minh Nguyệt sao? Sao vừa rồi đến gần như vậy mà không nói lời nào.”
 
“Đâu chỉ không nói mà còn chả thèm nhìn.”
 
“Có phải cãi nhau không, cô ta còn gọi là anh Tắc Sùng nữa.”
 
“Gọi thì gọi nhưng tổng giám đốc Tần cũng không đáp lại. Có phải cãi nhau không? Hay là đơn phương làm cho tổng giám đốc Tần mất hứng nên không thèm  để ý cô ta nữa?”
 
“Sao tôi lại cảm thấy hai người họ rất xa lạ.”
 

 
Lúc năm giờ, Hội hoa mùa xuân bắt đầu.
 
Người đầu tiên lên sân khấu là Triển Minh Nguyệt, trong tay cô ta cầm một cành mai đỏ, mỉm cười ra khỏi hậu trường, ánh đèn sân khấu tụ lại, cô ta nhìn thấy người đàn ông dưới sân khấu.
 
Tần Tắc Sùng cụp mắt, không nhìn lên sân khấu.
 
Vừa nãy Triển Minh Nguyệt bị anh ngó lơ, ánh mắt khó tránh khỏi u oán, Tần Tắc Sùng không đến gặp cô ta, cũng chưa từng đến chỗ ông cụ.
 
 Theo bản năng, sự chú ý của cô ta dừng lại trên người đàn ông tuấn tú, nếu không có MC ám chỉ thì cô ta sẽ đi nhầm chỗ.
 
Trong app của đài truyền hình trung ương, màn hình đầy bình luận.
 
[Minh Nguyệt của tôi đẹp quá!]
 
[Sao lại cảm thấy vừa rồi cô ấy đi không đúng?]
 
[Không thể nào, đây là đài trung ương, sao đi nhầm được.]
 
[Chắc chắn đã sắp xếp xong hết rồi.]
 
Nhưng cho đến khi Triển Minh Nguyệt đi xong một vòng, đứng tại chỗ tạo dáng, cô ta cũng không thấy anh ngẩng đầu lên nhìn một cái.
 
“Cô Thẩm, đến lượt cô!” Tiểu Trà nói nhỏ.
 
Trên sân khấu, một làn gió được các vũ công tạo ra, khi Thẩm Thiên Tranh bước lên sân khấu, làn váy và ống tay áo được gió thổi bay như tiên nữ.
 
Cô hơi nghiêng người, rũ mắt nghiêng mặt, đặt cành đào bên tai, làm nổi bật cần cổ thiên nga thon dài, tinh tế, ngón tay thon dài trắng nõn dưới ánh đèn như trong suốt.

 
[Mẹ ơi!]
 
[Aaaa tiên nữ!]
 
[Đây mới là thần hoa!]
 
[Thẩm Thiên Tranh không làm diễn viên đúng là đáng tiếc, khuôn mặt này hoàn mỹ quá!]
 
[Tôi tóm tắt lại một câu: Đây là chiếc nhan sắc đỉnh nhất hôm nay.]
 
Trên sân khấu.
 
Giám đốc Bạch lần đầu tiên gặp Thẩm Thiên Tranh, vô cùng bất ngờ với nhan sắc của cô, quay đầu qua khen: “Con mắt của tổng giám đốc Tần tốt thật.” 
 
Bàn tay Tần Tắc Sùng đặt trên đầu gối khẽ gõ nhịp, khóe môi cong lên: “Do may mắn.”
 
Giám đốc Bạch cười nói: “Vì may mắn mới cưới được người vợ đẹp như tiên.”
 
Tần Tắc Sùng khẽ cười một tiếng, vừa mang theo vẻ nghiêm túc lại hơi bất cần.
 
Khi anh gặp cô, cô càng giống tiên nữ hơn.
 
Cảnh này vừa vặn bị ống kính quay lại, chỉ một giây đã đủ khiến mọi người ở trước màn hình bị mê hoặc.
 
[Khán giả bây giờ đều đẹp trai thế sao?]
 
[Anh ấy là Tần Tắc Sùng! Tần Tắc Sùng đó!]
 
[Cậu hai Tần thật sự rất tuyệt, nụ cười này quyến rũ chết tôi rồi!]
 
Trên sân khấu.
 
Thẩm Thiên Tranh chậm rãi nâng mí mắt lên, lơ đãng nhìn xuống phía dưới, người đần tiên cô nhìn thấy chính là ở hàng đầu tiên.
 
Như hồ ly giao tiếp bằng mắt với quý ông mới gặp sáng nay.
 
MC giới thiệu: “Người dẫn chương trình Thẩm Thiên Tranh đến từ Đài Truyền hình Bắc Kinh, hôm nay đóng vai thần Hoa Đào, Hoa Đào vốn là…”
 
Cô ấy bắt đầu giới thiệu về điển cố.
 
Khi màn hình và ánh sáng phía sau sân khấu bắt  đầu thay đổi, nơi Thẩm Thiên Tranh đi qua, bên trên rải từng cánh hoa đào xuống, rực rỡ vô cùng.
 
Cô chậm rãi đi đến vị trí của mình, chờ đợi các thần hoa khác vào vị trí. Cô cụp mắt xuống, nếu không phải đây là sân khấu thì Thẩm Thiên Tranh rất muốn trừng mắt với anh một cái.
 
Đáng tiếc, bây giờ chỉ có thể cười.
 
Tần Tắc Sùng nghe thấy người ngồi phía sau, không biết là ai nói một câu: “Cảm giác vị tiên nữ hoa đào kia đang cười với chúng ta.”
 
Khóe môi anh cong lên.
 
Sân khấu công khai không tốt lắm.
 
Mọi người đều cảm thấy như họ đang cười với mình.
 
Hội hoa mùa xuân hôm nay, phần đầu tiên các vị thần hoa trở về vị trí của mình, sau đó là cùng nhau chơi lệnh hoa bay*.
 
*Lệnh hoa bay là hình thức uống rượu đối thơ, mỗi câu thơ không quá bảy chữ.
 
Đương nhiên nhóm đạo diễn đều tiết lộ trước, để tránh tai nạn khi livestream.
 
Vì vậy khán giả chỉ thấy trong màn hình, các vị thần hoa nghĩ đến thơ ca, để lộ những vẻ mặt đau khổ, mừng rỡ và các loại biểu cảm khác, thực ra đều có kịch bản trước.
 
Thẩm Thiên Tranh giả vờ giỏi hơn bất cứ ai.
 
Lần đầu tiên Tần Tắc Sùng nhìn thấy khuôn mặt cô có nhiều biểu cảm như vậy, vậy mà anh lại cảm thấy đáng yêu. Anh nghĩ nên làm cách nào để khi ở riêng với nhau để cô làm như vậy.
 
Thư ký Văn ở bên cạnh vừa xem vừa tìm kiếm tên Thẩm Thiên Tranh trên mạng, rồi đưa cho ông chủ mình xem: “Hôm nay bà chủ được khen ngất trời.”
 
Bởi vì công việc của anh ấy có liên quan đến giới giải trí nên anh ấy có cả diễn đàn giới giải trí, còn chuyển tiếp một bài viết về Hội hoa mùa xuân cho Tần Tắc Sùng.
 
Trong bài viết còn có liên kết khác, lúc này Thẩm Thiên Tranh cũng lùi về hậu trường.
 
Tần Tắc Sùng đang buồn chán nên tiện tay mở bài viết ra, lướt qua khoảng mười dòng thì nhìn thấy cái gì đó, lông mày của anh nhíu lại.
 
[Các bạn có chú ý đến tổng giám đốc Tần ngồi ở khán đài không, chị dâu của bạn học của chị tôi làm việc ở đài CCTV, nói rằng Triển Minh Nguyệt biết anh ấy, tôi nghe nói anh ấy đã đến thăm cô ấy đó.]
 
[Hóng dưa thôi.]
 

[Còn có chuyện như vậy sao? Thảo nào Triển Minh Nguyệt không bao giờ xào CP.]
 
Tần Tắc Sùng cười nhạo một tiếng rồi tắt điện thoại, cất giọng lạnh lùng: “Văn Dương, phần còn lại của chương trình anh đừng xem nữa.”
 
Thư ký Văn ấm ức: “Tại sao?”
 
Sao ông chủ lại làm vậy, anh ấy cũng muốn xem sân khấu tuyệt đẹp của bà chủ!
 
“Anh không kiểm tra bài đăng anh gửi sao?” Tần Tắc Sùng nhíu mày, liếc nhìn qua: “Trước khi chương trình kết thúc, nếu anh còn chưa điều tra được Triển Minh Nguyệt lại tạo ra tin đồn gì…”
 
Trong một khoảnh khắc, thư ký Văn có cảm giác mình sắp phải cuốn gói về quê với ông bà.
 
Anh ấy lập tức đảm bảo: “Tôi chắc chắn sẽ tìm ra và giải quyết nó!”
 
Nhìn cách dùng từ của tổng giám đốc Tần, từ “lại” này rất có ẩn ý, chỉ sợ Triển Minh Nguyệt không biết ấn tượng của mình đã kém như vậy trong lòng tổng giám đốc Tần.
 

 
Ống kính không quay được có một người biến mất ở hàng ghế khán giả nên cư dân mạng cũng không nhìn thấy.
 
Thẩm Triển Tranh ở trên sân khấu lại thấy rất rõ, cô cũng không để ý. Sau khi trở lại hậu trường, Tiểu Trà đưa điện thoại cho cô.
 
Cô tùy tiện cắm đạo cụ cành hoa đào vào búi tóc, tay gõ chữ: [Tổng giám đốc Tần đến xem ngôi sao à.]
 
Chó điên: [Đúng thế.]
 
Thẩm Thiên Tranh nhướng mày, vừa định trả lời thì nhận được một tin nhắn mới của anh: [Thưởng thức màn biểu diễn hôm nay của một ngôi sao lớn là cô Tần đây quả là hoàn hảo không một vết xước.]
 
Ngôi sao lớn – cô Tần cảm thấy rất hưởng thụ.
 
Cho nên lương tâm cô trỗi dậy, đổi biệt danh của Tần Tắc Sùng thành “chó hoang”.
 
Vì chuyện này mà Thẩm Thiên Tranh trở thành thần hoa rời khỏi hậu trường cuối cùng, trên đường quay về phòng nghỉ cũng không vội vàng.
 
Đợi lát nữa còn phải tên tầng bốn của CCTV ăn tối.
 
Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Trà đi vào trước để rót trà.
 
Thẩm Thiên Tranh đi chậm nên cô còn chưa đi vào, đã có người gọi cô từ phía sau.
 
“Hoa của cô rơi mất rồi.” Một giọng đàn ông vang lên.
 
Thẩm Thiên Tranh xoay người lại, nâng đôi mắt xinh đẹp lên, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, nhìn có hơi quen, nhưng trí nhớ của cô có tốt thế nào cũng không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.
 
Hơn nữa, trực giác mách bảo khiến cô cảm thấy không thoải mái về người này.
 

 
“Tổng giám đốc Tần muốn đi tìm Tiểu Thẩm sao?” Giám đốc Bạch cười tủm tỉm: “Có hứng thú muốn giới thiệu tôi với vợ của cậu không?”
 
Mặc dù Thẩm Thiên Tranh làm ở đài truyền hình của ông ta nhưng cô là người dẫn chương trình, nếu ông ta gọi cô đến văn phòng, nơi này có nhiều con mắt, không biết sẽ truyền ra tin tức kỳ lạ gì, cho nên hai người vẫn chưa nói chuyện.
 
Tần Tắc Sùng mỉm cười: “Đương nhiên.”
 
Hai người đàn ông cùng đi lên tầng.
 
Giám đốc Bạch lớn tuổi hơn anh một ít, tính cách nhiều chuyện, mặc dù Tần Tắc Sùng không nói nhiều nhưng mỗi câu đều đáp lại lời ông ta nên ông ta cũng không phải độc thoại một mình.
 
“Trước đây nghe nói cậu phòng không gối chiếc trong một năm, nhìn thế nào cũng thấy không giống.” Ông ta vui cười nói, ra khỏi thang máy lại nói tiếp: “Trưởng ban Trương nói với tôi ở phòng 406…”
 
Phòng 406!
 
Một người đàn ông đưa lưng về phía họ, đứng nghiêng ở đó, đối mặt với Thẩm Thiên Tranh, trong tay còn cầm cành hoa đào mà cô đã dùng để biểu diễn trước đó.
 
Giọng nói của cậu ta còn rõ ràng hơn khuôn mặt: “Có thể thêm phương thức liên lạc không?”
 
Hiếm khi giám đốc Bạch đang nói chuyện mà bị khựng lại.
 
Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng phải cảnh Thẩm Thiên Tranh được người khác theo đuổi.
 
Bởi vì quay lưng lại nên anh ta không nhận ra đó là ai.
 
Giám đốc Bạch nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông bên cạnh, mở miệng nói: “Tiểu Thẩm ưu tú như vậy, người không biết cô ấy kết hôn thì mến mộ cô ấy cũng là bình thường.”
 
Tần Tắc Sùng mỉm cười nhưng trong mắt lại lạnh lùng.
 
“Đáng tiếc cậu ta không phải người bình thường.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận