Đương nhiên là phải về nhà ăn cơm tối rồi.
Từ sau khi Thẩm Thiên Tranh chuyển đến đây, nhà họ Thẩm phía bên kia lập tức đưa ba đầu bếp chuyên về ẩm thực Nam Kinh sang bên này. Ngay sau đó, ba người họ đã có cuộc “chạm trán” với đầu bếp ẩm thực Nam Kinh mà nhà họ Tần đã thu xếp lúc đầu.
Trong mấy đầu bếp này, ai nấy cũng nghĩ rằng mình mới là người có tay nghề đỉnh nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơm nước hằng ngày của Thẩm Thiên Tranh đều được các đầu bếp biến tấu đa dạng, hoàn toàn không cần đi ăn cơm ngoài.
Thẩm Thiên Tranh đón Tần Tắc Sùng tan làm, cô chỉ việc ngồi trên xe thêm một đoạn đường mà thôi và cũng chẳng có bất kỳ tổn thất gì, vậy nên người bị “thiếu nợ” là Tần Tắc Sùng.
Cô nghĩ mà thấy khoái chí, mình đúng là thiên tài Tiểu Tranh!
Về đến Thiên Đồng Hoa Phủ, Thẩm Thiên Tranh nhanh chóng lên lầu tẩy trang.
Tần Tắc Sùng đi ra ban công, thư ký Văn đầu bên kia nhận được dặn dò, vừa liên hệ với phía cảnh sát thì Lạc Duật Phong bên này đã gọi điện đến: “Thế nào rồi, không tìm được cách khác à, sao cậu không tìm bên Đài Truyền hình Bắc Kinh?”
“Bên đấy lề mề quá.” Vẻ mặt Tần Tắc Sùng trông thờ ơ: “Làm việc qua cảnh sát nhanh hơn chút, lẽ ra nên báo cảnh sát mới phải.”
Lạc Duật Phong nhướng mày: “Được, chờ camera giám sát tra được người nọ, tôi sẽ thông báo cho cậu sau. Đúng rồi, vợ cậu không sao chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, cúp đây.” Tần Tắc Sùng lời ít nhưng ý nhiều.
“Cậu đúng là chẳng có tình nghĩa, tôi đây phải xem camera giám sát cả buổi trời vì vợ cậu, còn cậu cũng chẳng cho tôi được miếng hời gì.” Lạc Duật Phong châm chọc.
Tần Tắc Sùng đính chính lại lời anh ấy: “Là vì tôi.”
Lạc Duật Phong xuỳ một tiếng: “Tính chiếm hữu vô dụng.”
“Tút.”
Điện thoại ngắt máy.
…
Ẩm thực Nam Kinh có khẩu vị thanh đạm, đa số là món thiên ngọt. Còn khẩu vị của người Bắc Kinh bên này không giống vậy, cơ mà Thẩm Thiên Tranh vẫn chưa đến mức ăn một miếng rồi thôi.
Thậm chí, cô còn gắp đồ ăn nấu riêng của Tần Tắc Sùng, ăn thử xong tiện thể cho lời bình: “Cũng được đấy.”
Tần Tắc Sùng ngước mắt lên nhìn, không quan tâm.
Thật tình, Thẩm Thiên Tranh hết sức tò mò sự tức giận của anh đi đâu hết rồi, bởi vì sau khi kết hôn cho đến nay, cô chưa từng thấy anh tức giận bao giờ… Tuy rằng nguyên nhân là do số lần hai người gặp nhau ít ỏi.
Thế nên cô lại gắp một đũa nữa.
Tần Tắc Sùng ngừng tay, giọng nói lạnh nhạt: “Hay là anh để hết cho em nhỉ?”
“Vậy thì ngại lắm, em chỉ muốn nếm thử món anh thích ăn ấy mà.” Miệng Thẩm Thiên Tranh nói thế chứ mắt vẫn dán lên bàn ăn, cánh tay thon thả trắng ngần với sang chỗ anh.
Tần Tắc Sùng cứ nhìn cô chằm chằm.
Trái lại, Thẩm Thiên Tranh thấy ngượng ngùng rồi, đôi mắt đen láy đảo một vòng, đẩy món tôm nõn xào đậu ngọt trước mặt mình qua.
“Trao đổi nhé, anh nếm thử món Nam Kinh đi.”
Tần Tắc Sùng liếc cái đĩa chỉ còn mỗi đậu ngọt, khoé môi nhếch lên.
Ăn xong bữa cơm, hai người lên lầu về phòng.
Thẩm Thiên Tranh tắm rất cầu kỳ, hết hai tiếng đồng hồ mới xong. Vậy nên lần nào Tần Tắc Sùng cũng đi thẳng sang phòng ngủ phụ tắm bên đó… Ngoại trừ một lần tắm chung vào năm ngoái, đến nay hai người họ vẫn chưa có lần thứ hai.
Đến khi cô tắm xong ra ngoài thì người đàn ông đã lên giường nằm.
Anh đang xem cổ phiếu trên máy tính bảng, Thẩm Thiên Tranh thấy phiền với những thứ này nhất, cô đi qua phía còn lại leo lên giường, núp trong ổ chăn nghịch điện thoại.
Người bạn thân Lạc Hân của cô là người mẫu, sau khi cô ấy về nước cũng nhiều việc, hai người bọn cô cứ như người hẹn hò trên mạng ấy, ngày nào cũng chỉ trò chuyện qua WeChat.
Lạc Hân: [Chuyện hôm nay, cậu định giải quyết thế nào?]
Thẩm Thiên Tranh nhắn lại: [Nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả.]
Lạc Hân: [Nhanh thế à, tớ nghe nói chồng cậu ra tay rồi.]
Thẩm Thiên Tranh lẩm bẩm một tiếng: [Đó không phải là chuyện nên làm sao?]
Tất nhiên, những câu này cũng chỉ có chị em hai người nói với nhau thôi.
Lạc Hân còn nói cho cô một bí mật: [Hôm nay sếp tớ với giám đốc đài truyền hình các cậu cùng đi ăn cơm. Họ nhận được điện thoại của thư ký chồng cậu, yêu cầu nhanh chóng tăng cường an ninh cho Đài Truyền hình Bắc Kinh, còn nếu họ thật sự không có năng lực thì để cho Tần Thị phụ trách.]
[Ha ha ha ha ha! Để Tần Thị phụ trách, mẹ ơi, chồng cậu đúng là phô trương sự giàu có, cứ tiêu tiền của chồng cậu xả láng đi.]
Thẩm Thiên Tranh hơi bất ngờ, vậy mà lại có chuyện này nữa.
Mặc dù cô chưa gặp giám đốc đài truyền hình nhưng chắc chắn sắc mặt ông ta cũng khó coi, bởi vì đài truyền hình của mình lại gặp tình cảnh mất mặt như thế này cơ mà.
Quả nhiên, y hệt như cô đoán, lúc giám đốc nghe điện thoại rất bối rối, dù sao đa số chuyện của nhân viên cấp cưới cũng không truyền đến chỗ ông ta.
Hơn nữa, Thẩm Thiên Tranh đến làm việc ở chỗ ông ta là vì cô nhìn thấy trên hot search… Do phó giám đốc quyết định.
Cũng không phải vì quan hệ giữa tổng giám đốc Tần với vợ không tốt, xa cách hai nơi, làm thế nào sao mà anh lại thẳng tay công khai bảo vệ vợ như thế.
Thẩm Thiên Tranh quay đầu nhìn Tần Tắc Sùng không chớp mắt.
Trong phòng ngủ chỉ để một ngọn đèn bàn đang sáng, người đàn ông hơi cúi đầu, ánh đèn lờ mờ khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên dịu dàng hơn chút.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Tắc Sùng quay đầu lại, ánh mắt rơi trên gương mặt trắng như sứ được cô dày công chăm sóc hết nửa tiếng.
Muốn người đàn ông làm việc cho mình, vậy phải học cách khen ngợi, dụ dỗ đưa anh vào tròng, có thế thì sau này anh mới biết cách chủ động làm việc!
Thẩm Thiên Tranh biết đạo lý này, cong môi cười nói: “Ông xã à, chuyện hôm nay may mà nhờ có anh.”
Cô sột soạt một hồi, tiến lại gần: “Anh đỉnh quá, đúng là người chồng tốt nhất trên đời luôn, chắc chắn kiếp trước em đã cứu cả thế giới nên mới được kết hôn với anh…”
Nghe thấy giọng nói kỳ ảo bên tai, Tần Tắc Sùng đặt máy tính bảng lên tủ đầu giường.
Thẩm Thiên Tranh đang vắt óc nghĩ ra lời khen ngợi trong đầu, bỗng có cái bóng che phủ trước mặt, người nọ giữ cằm cô rồi hôn lên.
Cô trở tay không kịp, bị anh hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, cũng không biết đêm nay đầu của người đàn ông này bị làm sao mà lại hôn lạ lùng đến thế.
Thẩm Thiên Tranh chống tay trên ngực anh, quở mắng: “Làm gì vậy, em còn chưa nói xong.”
Tần Tắc Sùng hé miệng, môi dán sát trên mũi cô, như thể có mang theo hơi nước ướt át, ẩm ướt cực kì khiêu khích: “Đừng nói nữa, như nhau cả thôi.”
“…?”
Điều này khiến cô MC nổi tiếng Thẩm Thiên Tranh không hài lòng, người dẫn chương trình ghét nhất bị người khác nói là cô dẫn show nhàm chán, từ ngữ nghèo nàn.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Tắc Sùng không thèm nhìn, vươn tay nhấn nút tắt.
“Món Nam Kinh tối nay anh chưa được ăn.” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó dời xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ thắm của cô.
Thẩm Thiên Tranh nghĩ bụng, chẳng liên quan gì tới cô, là cho chính anh không ăn chớ bộ, tôm nõn xào đậu ngọt không có tôm thì cũng có đậu ngọt đấy thôi.
Anh chống tay trên người cô, một tay lướt xuống vùng thắt lưng, trầm giọng nói: “Hay là để anh nếm thử hương vị ẩm thực Nam Kinh chính gốc.”
Tim Thẩm Thiên Tranh đập nhanh một nhịp, hai má đỏ hây hây, ý ám thị trong câu đó rõ như ban ngày, nào có cách ví von như thế này, đồ đàn ông hư hỏng.
“Em lại chẳng phải…”
Cô chưa kịp nói chữ cuối cùng thì nó đã bị nuốt chửng.
Tần Tắc Sùng chưa bao giờ bị chịu thiệt, anh là một doanh nhân nên tất nhiên khoản lỗ này phải tìm cách lấy về.
Người đẹp đến từ vùng đất Giang Nam, tựa như hoa đào nở rộ vào đầu tháng ba, trải qua gió táp mưa sa, ngắt xuống rồi rửa sạch, sau cùng cho ra loại rượu hoa đào có hương thơm thuần khiết, ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...