Được Voi Đòi Tiên

Bầu không khí trong phòng khách bỗng nhiên thay đổi, bốn chữ “thế giới hai người” chẳng nể nang ai, Thẩm Thiên Tranh ho một tiếng.
 
Dáng vẻ khóe miệng nhếch lên tươi cười của người giúp việc đứng ở lối đi nhỏ còn chưa được hai giây thì đã khựng lại, cô ta hơi xấu hổ.
 
Vừa nãy tổng giám đốc Tần chẳng phải nói sẽ đi tới chỗ các cô sao…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tổng giám đốc Tần…” Cô ta ngập ngừng lên tiếng.
 
Mẹ Tần nhướng mi, giọng nói lạnh lùng: “Cô trở về đi.”
 
Nghe nói vậy, người giúp việc không thể làm gì khác đành cúi đầu rời đi, trước khi đi còn liếc mắt về phía Thẩm Thiên Tranh, đều tại cô.
 
Thẩm Thiên Tranh vờ như không nhìn thấy, đứng lên hỏi thăm người lớn: “… Bây giờ chúng ta đi chứ?”
 
Mẹ Tần nói: “Chờ đã, mẹ có chuẩn bị quà cho con.”
 
Thẩm Thiên Tranh liếc mắt nhìn Tần Tắc Sùng rồi đi vào trong bà ấy, sau khi đi xa phòng khách thì mẹ Tần nói: “Bên phía ông nội của A Sùng, con chớ để trong lòng.”
 
“Con không có.” Cô lắc đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Tần chuẩn bị cho cô một sợi dây chuyền ngọc trai cực kỳ tao nhã, Thẩm Thiên Tranh rất thích, chút khó chịu lúc chụp hình cũng đã hầu như biến mất hết.
 
Phía bên kia cũng chẳng phải là ông nội của cô, cứ coi như là người xa lạ là được.
 
Mẹ Tần cười trêu: “Đi đi, mau trở về tận hưởng thế giới hai người đi.”
 
Thẩm Thiên Tranh hơi ngượng ngùng.
 
Ai mà biết Tần Tắc Sùng lại bỗng nhiên nói thẳng như vậy.
 
Lúc đi ra từ trong nhà, vẫn là con đường lúc trước đi qua, có thể thấy được ánh đèn lóe lên từ những tòa nhà xa xa. Nhà họ Tần cao không quá hai lầu bốn viện nhưng vẫn có một tòa nhà khá là cao.
 
“Két…”
 
Vào lúc cửa bị đẩy ra, người trên giường lập tức quay đầu lại nhìn.
 
Người đàn ông tóc đen bên cửa sổ xoay người lại, lạnh giọng hỏi: “Tần Tắc Sùng đâu?”
 
Tiểu Mẫn khẽ trả lời: “Tổng giám đốc Tần đi cùng với cô Thẩm…”
 
“Nói cho cùng cô không nên đi, khụ khụ.” Triển Minh Nguyệt ho khan hai tiếng: “Chúng ta được ở nhà họ Tần đã là ân huệ to lớn rồi.”
 
Tiểu Mẫn vừa định nói, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của ông cụ: “Đây là lời nói gì chứ, nơi này chính là nhà của các cháu!”
 

 
“Chuyện riêng tư như cuộc sống vợ chồng mà anh lại nói khi đang còn nhiều người, anh đúng thật là chẳng biết ngại ngùng.”
 
Quay lại xe, Thẩm Thiên Tranh lẩm bẩm một câu.
 
Tần Tắc Sùng mặt không đổi sắc: “Chẳng phải vừa hay để chúng ta thể hiện cảm tình tốt à?”
 
“Vậy thì hôm nay anh còn che giấu gì chứ.”
 
“Nếu không giấu thật, em bằng lòng à?”
 
Thẩm Thiên Tranh cứng họng, quả thực là không muốn.
 

Cô rất hoài nghi, trước đây nhà mình nhét Tần Tắc Sùng vào trong phạm vi đối tượng đám cưới là vì cô làm việc trong giới giải trí.
 
Tuy rằng ngược lại với suy nghĩ của Thẩm Thiên Tranh.
 
Cô lại mở hộp quà mẹ Tần tặng ra, ngón tay móc lấy sợi dây chuyền ngọc trai, dưới ánh đèn lấp lánh sáng bóng.
 
Tần Tắc Sùng bình tĩnh nhìn.
 
Thẩm Thiên Tranh cũng không ngẩng đầu lên: “Tần Tắc Sùng, trong nhà anh em chỉ thích mỗi mẹ anh.”
 
Khi có người thì gọi ông xã, lúc không có người lại gọi thẳng họ tên.
 
Lông mày Tần Tắc Sùng khẽ động: “Chỉ?”
 
“Tất nhiên là chỉ.” Thẩm Thiên Tranh thả sợi dây chuyền ngọc trai vào lại trong hộp, ngẩng đầu lên đối diện với anh, nói năng đầy lý lẽ hùng hồn: “Chú thím của anh quá dông dài, ông nội anh… Em chẳng muốn nói.”
 
Tần Tắc Sùng ‘ừm’ một tiếng.
 
Thẩm Thiên Tranh nhíu mày: “Hôm nay em vẫn gặp phải Triển Minh Nguyệt.”
 
“Gặp cũng gặp rồi.” Tần Tắc Sùng thản nhiên nói.
 
Thẩm Thiên Tranh tò mò: “Anh nói xem, ông cụ nhà anh như vậy là có tâm tư gì chứ?”
 
Vì mối tình đầu của cháu trai mà làm náo loạn cả nhà lên.
 
Ánh mắt Tần Tắc Sùng lướt qua ngón tay cô đang khẽ vuốt hạt ngọc trai: “Tâm tư gì? Muốn lại trở thành người làm chủ duy nhất của nhà họ Tần.”
 
Thẩm Thiên Tranh lập tức bừng tỉnh: “Tựa như hoàng đế già rồi cũng bắt đầu lưu luyến quyền lực.”
 
Trước khi kết hôn, từ chỗ ba ruột mà cô biết được một vài chuyện của nhà họ Tần.
 
Vài thập niên trước, lúc ông cụ nhà họ Tần còn trẻ ăn chơi trác táng, có mối tình đầu giống như câu chuyện tình yêu của cô bé lọ lem, chuyện đó đã làm chấn động toàn bộ thành phố. Cuối cùng hai người đó vẫn chia tay, kết hôn với bà nội Tần.
 
Vốn dĩ nên có cái kết vĩnh viễn như vậy mới đúng, mười năm trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong nhà mối tình đầu xảy ra chuyện, để lại một cặp chị em trai.
 
Có thể vì ông cụ đã lớn tuổi rồi, đầu óc không còn minh mẫn, còn muốn phân chia tải sản cho bọn họ. Vì chuyện này là cãi nhau với bà cụ cực kỳ gay gắt, thậm chí suýt chút nữa đã ly hôn.
 
Thẩm Thiên Tranh không biết nội tình, chỉ nghe ba cô và anh trai nói, Tần Tắc Sùng cũng từ năm ấy bắt đầu, vẫn còn là thiếu niên nhưng đã tham gia vào một vài quyết định của Tần Thị.
 
Cho đến vài năm trước, trước khi bà cụ qua đời, anh đã chính thức điều hành Tần Thị.
 
Bình tĩnh mà xem xét thì cô rất ngưỡng mộ bà nội Tần Tắc Sùng.
 
Ông xã không được nữa thì bồi dưỡng con trai, con trai ngu dốt thì bồi dưỡng cháu trai.
 
Sau này nếu cô có con, nếu Tần Tắc Sùng mắt mờ rồi thì cô phải bỏ cha lấy con cái, khiến anh có thể cút xa chừng nào thì càng tốt chừng ấy.
 
Tần Tắc Sùng thấy ánh mắt vợ mình nhìn mình trở nên lạnh lẽo.
 
“…”
 
Lại đang nghĩ ra cái gì rồi.
 

 
Nói là đi trải nghiệm thế giới hai người, trải nghiệm xong rồi, trải nghiệm có hơi vi diệu.
 
Đêm nay về nhà sớm, lại không có chuyện khác để làm, sau khi Thẩm Thiên Tranh tắm xong thì dự định chọn một cái váy phối với chiếc dây chuyền mẹ chồng mới đưa.

 
Đổi mấy cái váy, cuối cùng đến cả dây lưng còn lười cột, ngồi thẳng xuống thảm trải sàn nhìn gương tự chụp một tấm rồi đăng lên trang cá nhân.
 
Khi Tần Tắc Sùng đi tới, cô vừa mới đăng hình lên khoe xong, thưởng thức gương mặt đẹp, đang định đứng lên thì phát hiện chân đã tê rần.
 
“Em còn muốn đăng bao nhiêu tấm nữa?”
 
Trong gương, người đàn ông của cô hỏi từ phía sau.
 
Thẩm Thiên Tranh không nhúc nhích, giả bộ bình tĩnh: “Em mệt rồi, thư giãn một chút không được à.”
 
Ai ngờ Tần Tắc Sùng bế cô lên từ phía sau, vốn dĩ do cô mặc váy quá qua loa cho nên khi đột nhiên bị anh nhấc lên thì váy đã tuột xuống.
 
Tựa như món quà sau khi mở ra không có vật chống đỡ, chiếc váy thuận lợi chất chồng trên mặt đất như thể hoa tươi nở rộ.
 
Thẩm Thiên Tranh không một mảnh vải nằm trong ngực Tần Tắc Sùng.
 
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn hai đôi mắt anh.
 
Trong gương, người đàn ông quần áo chỉnh tề mà người phụ nữ lại da thịt trắng nõn, hai mảng đối lập, giữa sự thánh khiết lại nhiễm chút hư hỏng.
 
Tầm mắt bị che đi, xúc cảm lại càng nhạy cảm hơn, Tần Tắc Sùng mím môi, cười như không cười: “Cũng chẳng phải là chưa từng thấy.”
 
Giống nhau được à?
 
Thẩm Thiên Tranh trừng mắt, lườm anh: “Buông tay.”
 
Người đàn ông không những không buông tay, ngược lại cứ như vậy ôm cô xoay người muốn đi, chẳng chút lo lắng hai mắt bị bịt kín sẽ đụng vào đâu.
 
Mắt thấy sắp đụng vào bảo vật trên kệ thủy tinh, Thẩm Thiên Tranh không thể nhịn được nữa, bàn tay nhỏ thoáng dời đi nhưng lại trả thù bằng cách xoa nắn mặt anh.
 
Muốn chơi cuộc chiến tâm lý với cô phải không.
 
Ngay lúc bầu không khí không đúng lắm, biện pháp nên làm vẫn phải làm.
 
Cho tới bây giờ Thẩm Thiên Tranh chưa từng cân nhắc chuyện con cái sẽ xuất hiện trong cuộc sống của mình.
 
Hoặc là, nếu sau này cô cũng không nghĩ tới thì đời này có thể sẽ không cần con cái… Điều kiện tiên quyết là phải thống nhận thức với Tần Tắc Sùng.
 
Cũng không biết có phải do Tần Tắc Sùng uống phải thuốc gì đó, một hiệp không đủ còn muốn hiệp hai, làm còn mãnh liệt hơn cả lần đầu tiên đến thành phố hồi đầu tháng.
 
Đến ngày thứ hai rời giường, Thẩm Thiên Tranh còn hơi buồn ngủ, không nhịn được đẩy người đàn ông ở bên cạnh: “Trời sáng rồi!”
 
Cô tỉnh rồi thì đầu sỏ gây chuyện cũng đừng hòng ngủ!
 
Bây giờ mới hơn năm giờ sáng ở thành phố, trời vừa hửng sáng, bảo vệ của Tần Thị lại phát hiện tổng giám đốc Tần của bọn họ đã đến.
 

 
Lúc Thẩm Thiên Tranh đến đài truyền hình thì cũng không chú ý tới thứ khác, cả đường như một tiên nữ bay về phía phòng làm việc, lại bay ra trường quay.
 
Sau khi nghiêm túc quay tin tức sáng sớm xong thì cả người cô mới thanh tỉnh.
 
“Tôi vừa nghe bọn họ nói sắp tới lễ hội hoa, trong đài truyền hình dự định tổ chức hoạt động để người ta sắm vai mười hai hoa thần, không biết sẽ mời ngôi sao nào.”
 
Tiểu Trà âm thầm đóng cửa lại.

 
Thẩm Thiên Tranh chống cằm: “Ừ ừ.”
 
Tiểu Trà tự nhủ trong lòng chị gái này lại mơ mộng gì rồi, nói không chừng còn chẳng nghe rõ lời mình nói: “Cô Thẩm, sao cô lại buồn ngủ đến vậy chứ?”
 
“Ông xã đòi hỏi quá rồi.” Thẩm Thiên Tranh thuận miệng nói.
 
“… Cô thật sự không xem tôi là người ngoài.” Tiểu Trà mặt đỏ tận mang tai: “Chồng cô không phải là sếp à?”
 
Thẩm Thiên Tranh gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Tiểu Trà chân thành nói: “Chẳng phải thân thể của mấy người làm sếp đều bình thường thôi à?”
 
Thẩm Thiên Tranh thoáng sửng sốt, sau đó nhịn không được nhếch môi cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp cong thành nhìn trăng khuyết: “Lời này của cô rất có đạo lý, rất đúng.”
 
Vẫn may là Tần Tắc Sùng không biết.
 
Tiểu Trà thấy cô như vậy, suy đoán không biết chồng cô có bình thường thật hay không… Người dẫn chương trình lấy chồng nhà giàu không phải ít nhưng vừa đẹp trai vừa nhà giàu lại không nhiều lắm.
 
Cô ấy vòng lại trọng tâm câu chuyện: “Tôi còn nghe nói trong đài truyền hình muốn làm ra sự kiện lớn.”
 
Thầm Thiên Tranh chẳng có hứng thú.
 
Sự kiện lớn thì liên quan gì đến cô chứ, cũng chẳng tăng thêm lương cho cô… Cho dù có phát rồi thì cũng chẳng đủ cô mua một cái túi xách.
 
Buổi trưa, Thẩm Thiên Tranh quyết định dẫn Tiểu Trà đi ra ngoài ăn.
 
Đài truyền hình cũng có nhà ăn, hơn nữa còn không kém gì so với mấy nhà hàng gia đình, chỉ là ngày thường ăn nhiều rồi sẽ ngán.
 
Vừa đến giờ nghỉ trưa hai người đã đi xuống lầu.
 
Sau khi ăn xong quay về, chỉ thấy bên ngoài đài truyền hình có một đám người đứng đó tranh cãi ầm ĩ với bảo vệ.
 
Tiểu Trà liếc mắt một cái: “Chắc là đám fans muốn xông vào để làm khán giả quan sát.”
 
Chương trình át chủ bài của Đài Truyền hình Bắc Kinh là chương trình khép kín, mỗi một lần quay sẽ đặc biệt phát mấy chục tấm vé vào cửa, rất dễ bị bán trao tay với giá cao, fans không mua được sẽ ở bên ngoài ngồi xổm chờ.
 
Tiểu Trà vừa dứt lời, ở phía đối diện có người nhìn qua: “Thẩm Thiên Tranh ở kia!”
 
Thẩm Thiên Tranh: ?
 
Sao bây giờ cô còn có cả fans rồi?
 
Cho đến khi bọn họ đến gần ném một thứ qua đây, Thẩm Thiên Tranh phát hiện không đúng lập tức lanh tay lẹ mắt vừa nắm vừa lôi Tiểu Trà đang đờ đẫn đi, đứng ở cách đó không xa.
 
“Xin lỗi Duy Duy đi!” Có người kêu lên.
 
Thẩm Thiên Tranh lạnh lùng, lần đầu tiên tức giận, khoanh tay mà đứng, gương mặt quyến rũ lạnh thấu lòng người: “Xin lỗi ai cơ?”
 
Đối phương cũng chỉ ngẩn ra trong chốc lát, lấy lại tinh thần nhìn chằm chằm vào cô, giơ điện thoại ra quay chụp: “Duy Duy nhà tôi!”
 
“Không quen biết.” Thẩm Thiên Tranh moi tên ra, nhếch môi cười trông cực kì xinh đẹp đến rung động lòng người: “Tiểu Trà, quay về thôi.”
 
Từ đầu tới cuối, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng lười nhìn.
 
Fans của Dương Duy bị ngăn cản: ?
 
Cô không phải nên nói xin lỗi à? Người mà cô đăng tin cũng không nhận ra?
 
Tiểu Trà đi vào trong tòa nhà mới định thần lại, tức giận nói: “Là fans của Dương Duy! Thần kinh à, cũng chẳng phải chúng ta làm Dương Duy ngoại tình! Chuyện đã vậy còn không ngừng hâm mộ, liên quan gì đến người dẫn chương trình chứ! Vẫn may là cô Thẩm nhạy bén, nếu không đã bị ném trúng rồi!”
 
Thẩm Thiên Tranh bình tĩnh nói: “Trong mắt các cô ấy thì chuyện ngoại tình chỉ là chuyện ngoài ý muốn, các cô ấy sẽ cảm thấy Dương Duy chỉ là có nhu cầu sinh lý chứ không phải có tình cảm thật sự.”
 
Tiểu Trà ngẩn người: “… Hiếm thấy, chẳng trách bọn họ không những không ngừng hâm mộ anh ta, quả thật rất nghiêm trọng.”
 
Mặc dù chuyện không lớn nhưng hai, ba phút đồng hồ ngắn ngủi đã truyền khắp toàn bộ Đài Truyền hình thành phố Bắc Kinh.
 
Thẩm Thiên Tranh vừa vào khu làm việc, mọi người đã đồng loạt nhìn qua.

 
“Cô Thẩm không sao chứ?”
 
“Chúng ta đều đã nghe nói về chuyện ở dưới lầu ban nãy.”
 
“Fans của Dương Duy cũng não tàn quá rồi, chẳng biết từ đâu chui ra tin tức nói Dương Duy không thể vào hội đấu giá là có liên quan với cô.”
 
Thẩm Thiên Tranh dừng bước: “Hội đấu giá?”
 
Cô còn tưởng rằng là vì tin tức đăng tải trước kia, chẳng trách. Cô nói rồi mà, đã trôi qua một, hai tuần rồi, có muốn hỏi tội thì cũng là khoảng thời gian trước.
 
“Cô Thẩm còn chưa biết à, không biết tin tức từ đâu chui ra nói Dương Duy không thể đi vào hội đấu giá có liên quan với cô.”
 
Tô Nguyệt Vi cười nói: “Cô Thẩm chỉ là người hô đấu giá, sao có quyền quyết định việc Dương Duy có thế vào hội đấu giá hay không chứ. Đám fans quá cực đoan, đừng để trong lòng, loại chuyện oan uổng này rất hay gặp trong giới giải trí.”
 
Thẩm Thiên Tranh nhướng mi: “Cũng không có oan uổng tới vậy.”
 
Mấu chốt là, chuyện này do ai để lộ ra ngoài, hội đấu giá kết thúc hai ngày rồi mới xuất hiện.
 
Mãi cho đến khi cô đi vào văn phòng rồi, mọi người mới lấy lại tinh thần hỏi Tô Nguyệt Vi: “Cô ấy có ý gì chứ, thật sự có liên quan đến cô ấy?”
 

 
“Anh hai, lúc nào chị dâu có thể ăn cơm chung với chúng ta?”
 
Hôm nay Lạc Địch bám theo anh trai mình là Lạc Duật Phong đến đây, rốt cuộc cũng chen vào bữa tiệc của đám cậu ấm có quyền lực lớn nhất của vòng tròn quan hệ lợi ích Bắc Kinh.
 
Tần Tắc Sùng không nhanh không chậm nói: “Cô ấy bận.”
 
Trần Trừng nhịn cười: “Sao nào, cậu muốn ăn cơm với chị dâu cậu?”
 
Lạc Địch nói: “Tất nhiên rồi!”
 
Sau đó ám chỉ một phen với chị dâu về việc anh hai có dấu hiệu “lạc lối”, đúng lúc có thể giết chết từ trong trứng.
 
Cậu ấy khẽ thầm thì: “Với gương mặt và gia thế này của anh hai, vẫn là vì không làm chị dâu vui lòng, nếu không sẽ không phải phòng đơn gối chiếc cả một năm.”
 
Bây giờ còn di tình biệt luyến, cho dù có đổi chị dâu thì cũng phải đường hoàng mà đổi.
 
Trần Trừng cười ha hả: “Ha ha ha ha ha ha ha, những lời này của Lạc Địch rất đúng! A Sùng, anh chắc chắn sẽ không biết làm người khác vui vẻ!”
 
Tần Tắc Sùng ngước mắt: “Miệng hai người nhàn rỗi như vậy thế thì ăn thêm mấy miếng đi.”
 
Trần Trừng: “Em không ăn.”
 
Lạc Địch gẩy hai miếng rồi đặt đũa xuống, dường như không muốn chịu đòn.
 
Chẳng qua cậu ấy không dám châm chọc nữa, lại không xen vào đề tài của họ được, bèn lấy điện thoại di động ra. Vừa mở điện thoại lên đã lấy đám bạn xấu gửi cho cậu ấy một cái video, tiêu đề chấn động.
 
Cậu ấy ấn phát video, thế nhưng đã quên chuyện mình đang để loa ngoài.
 
Trong lúc nhất thời, cả bàn ăn chỉ nghe thấy thanh âm huyên náo trong video: “Ngày hôm nay, fans của Dương Duy quậy phá tổng bộ Đài Truyền hình thành phố Bắc Kinh, tuyên bố muốn người dẫn chương trình là Thẩm Thiên Tranh xin lỗi. Thậm chí suýt chút nữa đã ném đồ khiến đối phương bị thương, chỉ là dường như Thẩm Thiên Tranh…”
 
“Mẹ nó thần kinh à…” Lạc Địch bùng nổ.
 
Cậu ấy còn chưa nói xong, bên tai vang lên thanh âm kéo ghế chói tai.
 
Lạc Địch vừa nghiêng đầu liền thấy Tần Tắc Sùng đã đứng lên rời khỏi bàn, cầm lấy áo ngoài vắt trên ghế rồi đi ra ngoài.
 
Cậu ấy hỏi: “Cơm còn chưa anh xong, anh hai muốn đi đâu?”
 
Trần Trừng đầy vẻ hứng thú, tò mò: “Tôi đoán cậu ấy muốn đi tóm người rồi.”
 
“Đi làm ai đó vui rồi.” Lạc Duật Phong lại có đáp án ngược lại: “Cược đi, Tiểu Địch, em làm chứng.”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận