Edit by Thanh tỷ
Mười phút đồng hồ trôi qua...!
Hai mươi phút đồng hồ trôi qua...!
Một giờ trôi qua...!
Có người đi vào thành, có người ra khỏi thành, rất nhiều người qua lại đi tới đi lui, nhưng không có ai mua.
Ngẫu nhiên có người hiếu kỳ dừng bước lại quan sát hộp trúc, trông thấy bên trên vải trắng viết "ba trăm điểm tín dụng", sắc mặt đều thay đổi.
Tố chất tốt một chút thì trong lòng chửi thầm một câu, tố chất kém thì trực tiếp mắng ra tiếng, đa số đều là: "Muốn tiền đến điên rồi!"
Nghiêm Hạo thấy sắc mặt Đường Hân đen đi, rầu rĩ không vui, đành an ủi cô: "Tôi đi săn dã thú về, tối nướng ăn."
Mặc dù khi còn bé trải qua rất khổ cực, nhưng sau này y thuật có thành tựu, mỗi ngày đều được người vây quanh, nào có chuyện cô chủ động ra ngoài bán dược phẩm nhưng lại bị người ta xem nhẹ không thèm để ý đến như này? Huống chi cô còn bán phá giá!
Đường Hân oán hận nó: "Chưa từng thấy qua một đám người không có mắt như vậy."
Dược sư không có danh tiếng, thuốc không có ngày sản xuất hay hạn sử dụng, không có giấy chứng nhận chất lượng đạt tiêu chuẩn, sản phẩm ba không, giá cả còn cao, đổi lại là ai cũng không dám tùy tiện mua.
Có lẽ giá cả tiện nghi một chút còn có người thử mạo hiểm một lần để bị lừa mà mua.
Trong lòng Nghiêm Hạo nghĩ như vậy nhưng mặt băng không thay đổi, gật đầu nói: "Ừ, do bọn họ không tinh mắt."
Đường Hân không hiểu sao cảm thấy được vuốt lông, mắt nhìn sạp hàng, không cam tâm nói: "Đợi thêm nửa tiếng, nếu như không ai mua tôi sẽ thu quán, cùng đi nướng thịt."
Đường Hân tiếp tục ngồi dưới đất, ánh mắt sáng rực nhìn xem mỗi một người đi ngang qua, rất hy vọng sẽ gặp được Bá Nhạc*.
Y thuật là sở trường của cô, từ lúc mới bắt đầu học y đã biểu hiện ra bản thân có thiên phú cực cao, sao có trên để phương diện chế dược lại bị người ta xem thường? Nói thế nào cũng không được!
(Bá Nhạc: người giỏi xem tướng ngựa thời Xuân Thu, ngày nay dùng để chỉ những người biết phát hiện nhân tài)
Nghiêm Hạo yên lặng ngồi bên cạnh cô.
Ngẫu nhiên có người đi đường đi ngang qua, vừa định mở miệng trả giá, chạm đến ánh mắt nóng bỏng của Đường Hân liền bị dọa sợ quay người chạy mất.
Chuyện này không khoa học.
Đường Hân nghĩ thầm, ngồi lâu như vậy, làm sao ngay cả một người trả giá đều không có? Rõ ràng có mỹ nhân tọa trấn, chẳng lẽ không ai muốn tới đây bắt chuyện sao?
"Ai zô!" Lão Hắc bên cạnh bỗng nhiên hú lên một tiếng quái dị, nhảy dựng lên.
Một bên nhanh chóng dọn sạp hàng, gom hàng hóa bọc lại trong vải bố, một bên giục Đường Hân: "Mau dọn sạp hàng lại, nhanh rời đi chỗ này."
"Vẫn chưa được nửa tiếng, tôi sẽ không rời đi!" Đường Hân cố chấp đợi Bá Nhạc.
"Nếu không mau đi sẽ không kịp nữa!" Lão Hắc có lòng muốn khuyên nhủ, khóe mắt lại liếc về phía một thân ảnh đang đi đến, lập tức dập ý niệm: "Ta đã nhắc rồi, chút nữa ăn đau khổ đừng oán ta không có nhắc nhở."
Nói xong, kiêng bao lớn bao nhỏ trên vai, nhanh chóng chạy đi xa.
Đường Hân mờ mịt nhìn lão Hắc phi nước đại, lại dò xét nhìn bốn phía, chủ sạp xung quanh ai cũng đều vội thu dọn hàng.
Nhanh tay thì đã chuồn đi mất, động tác chậm một chút thì cũng đang chuẩn bị lên đường.
Làm cái gì vậy?
Rất nhanh, nghi vấn của cô đã được giải đáp.
Một người đàn ông to cao vạm vỡ dẫn theo mười mấy người đi tới.
Gã ta vung tay lên, mười mấy tên thủ hạ lập tức vây lấy những chủ sạp hàng chưa kịp chạy trốn.
Chủ quán bị ngăn lại, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt.
Duy chỉ có Đường Hân vẻ mặt mờ mịt và mặt khối băng Nghiêm Hạo.
Gã to con tùy tiện kéo một người qua: "Chạy cái gì? Tiền tháng này bày quán đã giao rồi?"
Bày quầy bán hàng còn phải giao tiền? Đường Hân ngơ ra, cô chưa từng nghe nói có loại quy định này.
Cũng là bởi vì không có tiền nên cô mới tùy tiện bày sạp...!
Đường Hân lặng lẽ giật giật góc áo Nghiêm Hạo, thấp giọng nói: "Ngộ nhỡ tình huống không ổn, anh ôm lấy tôi chạy nha."
Nghiêm Hạo khẽ gật đầu, lập tức làm sẵn chuẩn bị.
Người bị gã to con tóm lấy ngoan ngoãn lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho gã to con, mặt hiện rõ sự không lỡ.
Ngón tay gã vân vê mấy tờ tiền trong tay, trên mặt xuất hiện ý cười, hiển nhiên đối với thu hoạch này rất hài lòng, cánh tay đang tóm áo người kia cũng buông lỏng ra: "Được rồi, có thể đi."
Thủ hạ xung quanh nhường ra một con đường nhỏ, người kia vội vã chạy chậm rời đi.
Gã to con chuyển mục tiêu sang người kế tiếp.
Sắc mặt người thứ hai trắng bệch, lấy hết dũng khí nói: "Vương Giao, nơi này cũng không phải địa bàn của anh, dựa vào cái gì mà tôi bày quầy bán hàng phải giao phí bảo kê cho anh!"
Lời vừa dứt, các chủ quán khác lắc đầu quay mặt đi, không đành lòng nhìn kết cục của người này.
Bàn tay to như cái quạt bồ của Vương Giao vung đến, người kia lập tức mắt nổi đom đóm, tìm không ra phương hướng, đồng thời khóe miệng cũng chảy máu.
Vương Giao hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào cái gì? Dựa vào nắm đấm của tao lớn hơn so với bọn mày, nắm đấm lớn chính là quy củ!"
"Cửa hàng trong thành muốn bày quầy bán hàng đều phải nộp thuế, ngoài thành bày sạp bán hàng làm sao lại không cần giao tiền?"
"Bày quầy bán hàng bị thu phí là chuyện đương nhiên.
Thường ngày không ai tính toán với các người, các người chắc tiết kiệm được cũng không ít tiền đi.
Bây giờ có tôi quản việc này, làm sao, không nỡ bỏ tiền ra?"
Chủ quán đứng bên cạnh nhổ một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Phi.
Chẳng qua là muốn kiếm chác chút tiền uống rượu.
Bình thường mang theo thủ hạ săn giết dã thú, thời gian rảnh rỗi liền chạy ra ngoài thành vơ vét tiền.
Nếu không phải hắn là võ giả cấp 4, lại còn dẫn theo một đám thủ hạ, ai sẽ để ý đến hắn ta chứ."
Bóc lột! Đường Hân bừng tỉnh, không nhịn được hỏi chủ quán bên cạnh: "Nếu như không có tiền nộp thì sẽ như thế nào?"
Tiếng nói chuyện hơi lớn, Vương Giao nghe tiếng đi qua, cười gằn: "Không có tiền, lấy mạng trả chứ sao."
Đi được mấy bước, gã dừng lại, ngẩn người nhìn về phía Đường Hân.
Qua nửa ngày mới lấy lại tinh thần, gã ho nhẹ một tiếng, giả vờ giả vịt hỏi thăm: "Cô không có tiền, không đóng nổi phí?"
Đường Hân thành thật trả lời: "Trong túi một phân tiền cũng không có."
Vương Giao lập tức nói: "Tôi cũng không phải người không nói lý.
Nếu đã không có tiền, lấy thân gán nợ đi."
Đường Hân chưa kịp tức giận, chỉ thấy Vương Giao chỉ tay về phía sau cô: "Lấy anh ta gán nợ."
Đường Hân quay đầu lại nhìn, ngốc lăng, đằng sau cô chính là Nghiêm Hạo.
Ác bá bên đường cướp người, nhưng người được coi trọng lại không phải là cô...!Nội tâm Đường Hân vô cùng hỗn độn.
Không biết là nên vui vì mình không bị người ta nhớ thương, hay là nên tức giận vì tốt xấu gì cô cũng là một mỹ nữ, vậy mà còn không bằng một người đàn ông.
Tay phải Nghiêm Hạo không tự chủ được sờ trường đao bên hông.
Đường Hân nghĩ thầm, dù sao thì Nghiêm Hạo cũng vừa mới ôm cô chạy thật lâu, không thể không có nghĩa khí mà giao anh ta ra như vậy được.
Mặc dù Vương Giao kém hơn Nghiêm Hạo một cấp, nhưng có mười mấy người giúp sức, tốt nhất nên tránh xung đột.
Thế là cô thử cùng Vương Giao thương lượng: "Tôi không có tiền nhưng có hàng.
Tôi lấy hàng thay tiền được không?"
"Hàng? Hàng gì?" Vương Giao tò mò hỏi.
Đường Hân kiêu ngạo: "Chỉ Huyết Cao thượng hạng! Hiệu quả nhanh chóng! Kết quả trị liệu tốt!"
Chỉ Huyết Cao? Vương Giao thì thầm nhắc lại, chưa từng nghe nói qua loại thuốc này.
"Tề gia?"
"...!Không, Đường gia."
Vương Giao lập tức cười nhạo: "Không phải thuốc của Tề gia nói cái rắm.
Tao không thu rác rưởi."
Rác, rưởi!
Kế sau Nghiêm Hạo, Vương Giao thành công chọc giận Đường Hân.
Lý trí cái gì, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Đường Hân đột nhiên cười, cười đến mức Vương Giao khẽ rùng mình, trong lòng hốt hoảng.
"Có phải rác rưởi hay không, tự mình thử một chút không phải sẽ biết sao? Nghiêm Hạo, bắt hắn lại."
Vừa dứt lời, Nghiêm Hạo liền vọt tới trước mặt Vương Giao, một quyền đánh thẳng vào bụng Vương Giao, thuận tiện tháo khớp xương hai tay của gã.
Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên.
Sau khi xác nhận Vương Giao không có cách nào động đậy, Nghiêm Hạo thuận tay đánh nhiều thêm vài quyền cho bõ tức.
Người xung quanh bị hù dọa, có thủ hạ muốn xông đến cứu người, Đường Hân liếc mắt lạnh lùng nói: "Không sợ chết thì lên."
Lập tức không ai dám tiến lên.
Lão đại có giá trị vũ lực cao nhất trong nháy mắt bị chế phục, bọn họ xông lên cũng chỉ có thể chịu chết.
Một tay Đường Hân cầm hộp trúc, một tay rút con dao găm nhét trong đôi boots thấp cổ ra, đi đến trước mặt Vương Giao: "Không biết hàng không có việc gì.
Tôi ở trên người anh rạch mười bảy mười tám vết thương sau đó bôi thuốc lên, anh lập tức sẽ biết được hiệu quả trị liệu của nó tốt bao nhiêu."
Mười bảy mười tám đạo vết thương? Vương Giao trợn to mắt nhìn thẳng người trước mắt, phát hiện cô đang chăm chú quan sát cơ thể mình, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên xuống tay từ chỗ nào mới tốt.
Gã lập tức kêu to: "Không cần, tôi tin tưởng hiệu quả trị liệu của dược cao rất tốt.
Tôi nhanh miệng, vừa rồi nói sai!"
Đường Hân cười tủm tỉm: "Đã nói hiệu quả trị liệu của dược cao tốt như vậy, muốn một hộp không? Hiện tại tiệm mới khai trương, bán hạ giá, chỉ cần ba trăm điểm tín dụng là có thể mua một hộp, mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha."
Đây rõ ràng là dọa dẫm! Vương Giao khô khốc nói: "Tôi thật sự không cần.
Trên người tôi có Chỉ Huyết Tán của Tề gia, không cần thứ này đâu, cô tìm người khác hỏi đi."
"Xoạt." Đường Hân đột nhiên rút dao găm ra khỏi vỏ, lộ ra lưỡi đao sắc bén, bắt đầu xắn tay áo: "Vậy trước hết tôi đâm hai ba mươi đao trên cơ thể anh, chờ Chỉ Huyết Tán sử dụng hết, không phải là có nhu cầu rồi sao?"
Vương Giao nghe thế mặt liền tái xanh, cái gì gọi là "chờ Chỉ Huyết Tán sử dụng hết thì sẽ có nhu cầu"? Bộ dáng nhã nhặn lịch sự, lớn lên còn rất xinh đẹp, nhưng thực chất bên trong rõ ràng là cầm thú mà!
"Cô không thể làm như vậy!"
"Không phải anh nói, nắm đấm lớn chính là quy củ sao.
Nắm đấm của tôi lớn hơn anh, quy củ đương nhiên do tôi đến định."
"Tôi, tôi nói thật, trên người tôi không mang tiền, không mua nổi dược cao.
Nếu như mua được, tôi nhất định sẽ vào xem! Thật, thật đó!" Vương Giao cố gắng nặn ra nụ cười để cho chứng tỏ mình chân thành đến nhường nào.
Đường Hân thở dài: "Sao anh cứ muốn bức tôi đâm vài dao lên người mới chịu vậy? Mua không nổi một hộp, vậy tôi đành phải rạch ở trên cơ thể anh vài vết thương, sau khi dùng gần hết dược cao lại đem bán chỗ còn lại cho anh?"
Nụ cười trên mặt Vương Giao cứng đờ, gã ngốc trệ nhìn người trước mắt, giống như nhìn thấy sinh vật dị giới vậy.
Đợi một lúc, Đường Hân thấy gã ngơ ra không nói lời nào, đành lên tiếng: "Được rồi, mua không nổi một hộp, tôi giúp anh làm tiêu hao chút trọng lượng, thẳng cho đến khi anh mua được mới thôi.
Vừa vặn anh cũng có thể thể nghiệm sớm dược cao của tôi."
Đường Hân lại bắt đầu so đao, xem nên xuống tay ở chỗ nào, rạch làm sao cho phù hợp.
Trong nháy mắt dao găm lại gần, Vương Giao nhắm mắt lại, rống to: "Chờ một chút!"
Đường Hân không vui: "Lại làm sao nữa? Có chuyện nói một lần cho xong đi.
Lần này còn nói nhảm nữa tôi sẽ bịt mồm anh lại, dùng thử xong dược cao mới cho mở miệng."
Vương Giao vội nói: "Mới vừa rồi có người cho tôi tiền, cộng thêm chút tiền trên người thủ hạ của tôi, góp lại chắc có thể mua được."
"Thật?" Đôi mắt Đường Hân sáng lên, dao găm giơ giữa không trung có chút mỏi, thuận tay đặt xuống bên cạnh cổ của Vương Giao: "Bảo thủ hạ của anh đi gom tiền đi."
Nữ nhân này là người điên a a a!
Vương Giao điên cuồng gào thét với đám thủ hạ xung quanh: "Nghe thấy gì chưa? Có tiền đều lôi hết ra đây, trở về sẽ trả lại cho các ngươi."
Đám thủ hạ lúc này bắt đầu đi gom tiền.
Một vòng người anh lôi ra một hai tờ tiền giấy, tôi móc ra mấy đồng tiền xu.
Tùy tiện lấy một cái hộp gỗ từ sạp hàng nào đó bên cạnh, sắp xếp gọn gàng lại, cung kính đưa hộp cho Nghiêm Hạo.
Mặc dù rõ ràng vũ lực của Nghiêm Hạo cao cường hơn, nhưng nữ nhân kia thật đáng sợ, không ai dám đến gần cô...!
Vương Giao nói bổ sung: "Trong túi tôi còn có mấy tờ."
Nghiêm Hạo sờ túi gã ta, móc ra mấy tờ tiền giấy.
Cẩn thận đếm: "Tổng cộng hai trăm bảy mươi sáu."
Tâm Vương Giao không ngăn được như chìm xuống đáy cốc, gấp gáp nói: "Nữ hiệp tha mạng! Trên người của tôi thật sự không có tiền! Nếu không cô ở đây chờ tôi, tôi cho người trở về lấy? Cầu không đâm đao!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...