Cửa khẩu Trường Giang.
Xuân Thủy Trạch lặng yên thả neo bên bờ sông, chiếm cứ hơn phân nửa mặt sông. Chiến thuyền Long Cốt lơ lửng giữa không trung, tiền bạc châu báu sáng long lanh phủ kín boong tàu, đúng là vật phẩm thu thập trong hang động Korda nhờ giết Ác Long lúc trước. Sở Phi nằm bên cạnh, đang chìm trong giấc mộng sau khi đếm đống tài bảo đó. Hắn hé mắt, thoáng nhìn một người trên cột buồm đang đưa đôi mắt phiền muộn tìm kiếm bóng dáng chị gái thân yêu của mình.
Chẳng biết tại sao, từ sau khi hai người kia trở lại Thế Giới Giang Hồ, người chơi Kỷ Nguyên Ma Pháp lại không có cách nào theo chân bọn họ được. Đám người Tài Lang ngược lại là có thể, thằng nhóc này có lẽ gần đây không co nói chuyện cùng đám người Tài Lang, cho nên chỉ có thể trở về Thế Giới Giang Hồ rồi tự mình trông ngóng như “hòn vọng chị”.
Chùa Ôn Linh nằm dưới chân núi Ly Sơn, cách sông Trường Giang chỉ vỏn vẹn vài dặm đường.
Đám người Tài Lang đã đến nơi, quái dị chính là, Ly Sơn vốn nên náo nhiệt thì giờ phút này lại yên tĩnh vô cùng. Tính toán thời gian thì bên phương Tây lúc này cũng khoảng rạng sáng ba bốn giờ, người chơi đến từ Kỷ Nguyên Ma Pháp hẳn là đang ngủ dưỡng nhan.
Chùa Ôn Linh bị che kín bên trong cánh rừng hoa đào, khắp núi chỉ có một màu hồng thanh nhã.
Liễu Nhứ Phi Phi dẫn bang chúng chạy trên đầu. Nghe có cuộc thí luyện, vui sướng nhất chính là bọn họ, chiến đấu đến tình trạng kiệt sức không còn máu chính là phong cách của bọn họ.
Hai chú tiểu đứng trước cổng chùa, nghe thấy ý định của họ liền mỉm cười đến đáng yêu. Đang định đưa bọn họ đến sân thí luyện thì Tài Lang bỗng nhiên giữ chặt một chú tiểu trong đó.
[Phụ cận] Tài Lang: Có thể vào trong thắp nén nhang không?
[Phụ cận] [Hệ thống] Chú Tiểu: Thí chủ là người có tâm, mời theo ta.
[Phụ cận] Tài Lang: Cám ơn tiểu sư phụ.
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Cùng đi đi.
Tuy chỉ là trò chơi nhưng chùa Ôn Linh vẫn được thắp nến đầy đủ. Tượng đồng dựng lên san sát như rừng, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt cùng sự trang nghiêm thần thánh.
Tài Lang cầm ba cây nhang, nhắm mắt.
Trúc Hải Thính Tùng chắp tay đứng bên cạnh, mở miệng nói một cách lạnh nhạt:
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Cho tới bây giờ, ta vẫn không tin Phật.
[Mật âm] Tài Lang: Trước kia chú vẫn còn không tin đấy!
Trúc Hải Thính Tùng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh từ bốn phường, hừ nhẹ.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Giờ thì tin chưa?
[Mật âm] Tài Lang: Bây giờ...
Đang định nói thì sắc mặt chú tiểu bên cạnh bỗng nhiên thay đổi, chạy vội đi. Trúc Hải Thính Tùng nhìn Tài Lang một cách trào phúng. Tài Lang cười khẽ, nửa cung kính nửa khoan thai cắm nhang vào lư hương. Ở Kỷ Nguyên Ma Pháp, hắn phát hiện quần áo trên người mình dường như cũng không phải quý hiếm như vậy, do đó mới thay đổi thành một thân trang bị của Thế Giới Giang Hồ, áo bào màu xanh đơn giản, phảng phất như một thư sinh bình thường.
Trên diễn đàn từng có người phân tích quá trình Diệp Ly Ly sử dụng hệ thống trứng màu, trong đó câu “Tài Lang từng sử dụng hệ thống trứng màu” đã khiến cho rất nhiều người chú ý. Nhất là ngày hôm nay hắn lại giảm bớt sự xuất hiện của mình, càng khiến cho người người suy đoán thật ra Tài Lang là một người rất tuấn mỹ, ở thế giới thực luôn được mọi người quan tâm, cho nên chỉnh sửa dung nhan trong trò chơi chỉ để thể nghiệm cuộc sống của một người bình thường.
Sau khi suy đoán diện mục chân thật của Tài Lang bị vạch trần, hắn ta liền chiếm được hàng loạt tâm hồn thiếu nữ.
Các loại suy đoán ác ý thì đưa ra giả thuyết Tài Lang là người không tài cũng không mạo, cho nên giá trị tướng mạo mới tăng lên tới 50%.
Tài Lang khi đọc thấy những bài viết này đều cười nghiêng ngả. Trúc Hải Thính Tùng nghi ngờ rằng hắn ta tự bán lý lịch của mình để khiến cho nước bẩn càng thêm bị vẩy đục, nếu không thì số tiền đang không ngừng chạy vào trong tài khoản của hắn ta từ đâu ra?
Tuy nhiên...
Người này mà tin vào Phật thì cái tên Trúc Hải Thính Tùng của hắn sẽ viết ngược.
Lúc một vị hòa thượng mặc áo cà sa đi ra từ trong Phật điện, nhìn chiếc lưu hương vừa được cắm nhang liền nói một cách vui vẻ.
[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Hai vị thí chủ thật có tâm, đây là nén nhang đầu tiên mà chùa Ôn Linh có từ hai năm qua. A Di Đà Phật!
Tài Lang chắp tay, dường như vô cùng thành kính.
[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Thí chủ xem ra là một hiệp khách có tâm, gần đây bằng hữu của bần tăng gặp gỡ một chuyện phiền phức, không biết thí chủ có nguyện ý hỗ trợ hay không?
[Phụ cận] Tài Lang: Vô cùng nguyện ý.
[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Bằng hữu của bần tăng có một con rắn lục gọi là Long Câu, không biết bị cái gì kích thích đã tháo chạy đến nơi sơn dã. Người lạ khó có thể tới gần Long Câu, mà bằng hữu bần tăng lại không tiện đi tìm. Thí chủ có thể giúp đỡ hắn đi bắt Long Câu về hay không?
[Phụ cận] Tài Lang: Vô cùng vinh hạnh.
Hòa thượng lấy ra một tràng hạt từ trong vạt áo, dặn dò:
[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Tràng hạt này có thể trừ tà, bần tăng nghĩ rằng Long Câu đã bị quỷ nhập vào thân, thí chủ có thể dùng vật này để hỗ trợ.
[Phụ cận] Tài Lang: Cám ơn phương trượng.
Nhìn hai người rời khỏi Phật điện, hòa thượng lập tức rưng rưng hai mắt.
[Phụ cận] [Hệ thống] Trụ Trì Phương Trượng: Rốt cuộc cũng có thể tìm ra Long Câu, thói đời, giao một nhiệm vụ mà còn phải đợi tận hai năm, không biết Long Câu bị tà ma tra tấn thành cái dạng gì rồi, ô ô ô...
Chú tiểu đứng ngoài cửa thăm dò, sau đó một âm thanh “ầm” chấn động, cánh cửa Phật điện đóng lại.
Sỉ nhục Phật môn, sỉ nhục Phật môn! Nào có phương trượng nuôi rắn chứ? Khó trách hệ thống thiết lập chương trình hắn phải trốn đi. Hắn muốn tìm một người bạn chính nghĩa. Cuối cùng đã biết người xuất gia có thể nói dối hay không!
[Phụ cận] [Hệ thống] Chú Tiểu:... Tới bây giờ cũng không tin!
Rời khỏi Phật điện, nhìn thấy bộ dạng đạm nhạt của Tài Lang, Trúc Hải Thính Tùng biết rõ người này rõ ràng chẳng có chút tâm hướng Phật Đà gì cả, nhất định biết sẽ nhận nhiệm vụ trong Phật điện cho nên mới chạy tới đây thắp nhang.
Tài Lang cũng muốn thỏa mãn suy đoán của hắn, mỉm cười:
[Mật âm] Tài Lang: Phân tích cẩn thận tình thế của Ly Sơn, phương trượng chùa Ôn Linh to lớn phổ biến thí luyện lần này chỉ sợ là vì muốn thu hút nhiều người đến chùa Ôn Linh. Mỗi nơi trò chơi thiết lập ra đều có dụng ý của người thiết kế chương trình, không thể nào xây dựng một cái Phật điện vô dụng, đi vào đó cũng chỉ là thử vận may mà thôi.
Trúc Hải Thính Tùng hừ nhẹ, không nói gì.
[Mật âm] Tài Lang: Huống chi đám nhóc kia có tinh lực dồi dào như vậy, chạy tới chạy lui tham gia cái trò thí luyện kia. Những kẻ đến sân thí luyện đều không ngừng đập máy, chỉ sợ đều có chứng sợ hãi đối với trò chơi rồi.
Cái gọi là thí luyện chính là không ngừng mà thách đấu cùng bị thách đấu, PK đến tử vong, sau đó bị mang ra khỏi sân thí luyện. Chỉ có một chỗ tốt chính là tử vong sẽ không bị trừng phạt.
Chỉ có điều muốn đi vào sân thí luyện, nhất định phải trả tiền, chỉ thế mà thôi.
Trúc Hải Thính Tùng nhớ đến đám nhóc con không thích an phận kia, cũng mỉm cười.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Chỉ sợ bọn chúng, đứa thì giựt tiền, đứa thì giết người, làm sao cho gỡ gạt đủ vốn thì thôi. Dù sao bản lĩnh sinh tồn trong PK có ai có thể cường hại hơn so với bọn chúng?.
[Mật âm] Tài Lang: Di truyền.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Có nghe thấy mùi gì không?
[Mật âm] Tài Lang:... Mùi?
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng:... Mùi thịt nướng.
[Mật âm] Tài Lang:... Thính như mũi chó vậy.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Khen nhầm rồi, nhờ vào đôi mắt để nhìn đó.
Cách đó không xa, một bóng người màu xanh mỉm cười ngồi xổm nướng thịt, bóng người màu đen bên cạnh thì xiên thịt cho người áo xanh, nhưng nhìn thủ pháp của hắn thì thật sự rất không có nghề.
[Mật âm] Trúc Hải Thính Tùng: Muốn cá cược bọn họ đang nướng cái gì không?
[Mật âm] Tài Lang: Long Câu.
Minh Nguyệt Thiên Lý cũng nhìn thấy bọn họ, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi nhưng ánh mắt nhìn Tài Lang vẫn còn một chút địch ý. Ánh mắt của hắn rơi vào trang sức trên trán Diệp Ly Ly, phảng phất như nhớ tới ba chữ “Diệp Ly Ly” rất nhỏ được khắc trên đó.
Diệp Ly Ly cũng chú ý tới bọn họ, giơ giơ bàn tay đang cầm xiên thịt rắn, mỉm cười.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Đợi hai người thật lâu.
Trúc Hải Thính Tùng cùng Tài Lang nhìn nhau, không hiểu.
Diệp Ly Ly chỉ chỉ Minh Nguyệt Thiên Lý đang chăm chú xiên thịt rắn, nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thịt rắn trong tay huynh ta có chút vấn đề, chắc là có quan hệ tới nhiệm vụ nào đó. Bấm tay tính toán, 99% nhận được nhiệm vụ là hai người, cho nên chúng tôi nướng thịt trước chờ hai người đến. Tuy nhiên phu quân đại nhân thật đúng là thần cơ diệu toán, ngay cả xiên thịt rắn cũng làm một cách thật khó khăn.
[Phụ cận] Tài Lang: …
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Còn không mau lấy tràng hạt ra mà xua đuổi tà khí trên thịt rắn đi, mình cũng đói rồi.
Tài Lang không ngừng than tiếc nhiệm vụ thất bại.
Minh Nguyệt Thiên Lý mỉm cười sung sướng vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...