Dược Nhân Độc


Nơi hắn sẽ thích? Đó là nơi nào? Chắc hẳn là tây phương cực lạc nhỉ?
Có lẽ thời khắc chết đã gần kề, Bạch Đàm có lúc cảm thấy thanh tỉnh, có lúc cảm thấy hốt hoảng, cũng không biết mình nằm trên giường bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Kẽo kẹt", cửa sổ bỗng chốc mở ra.

Hắn hơi rùng mình, mở mắt nhìn phía cửa sổ, khi Vu Diêm Phù ở đây, hắn đã sợ hãi, khi Vu Diêm Phù rời đi, hắn lại càng sợ hãi.

Hắn gây thù chuốc oán vô số, lúc này không có võ công, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Lại nghe bên tai vang lên một tiếng duệ ngâm, một đạo hàn quang đánh về phía cửa sổ, tiếp đó một bóng đen tức tốc nhảy vào, hàn quang đuổi theo sau bóng đen, thì ra Vu Diêm Phù đã để Thí Nguyệt Câu lại hộ vệ bên cạnh hắn, lúc này cảm ứng có người đột nhập, từ trong phòng bắn ra, hàn quang dệt thành nhiều đường như tấm lưới, tức khắc xuyên qua thân hình người nọ, khó khăn lắm mới ghim người vào tường___ nương theo ánh trăng nhìn thấy bóng người kia như mặc một tấm áo choàng, vạt áo có hình con dơi, trong lòng Bạch Đàm liền kinh hãi, thất thanh kêu to, "Vô Chướng!"
Lời còn chưa dứt, bóng người đang bị Thí Nguyệt xuyên qua mềm ngoặc rũ xuống, thì ra chỉ là một kiện quần áo.

Ngay sau đó, hai bóng người từ ngoài cửa sổ một trước một sau nhảy vào, một người bịt băng vải màu trắng, một người thân hình thon dài, rõ ràng là Quỹ Ngư Nhi cùng Ly Vô Chướng.

Hai người không nói một lời, lập tức đi đến mép giường, Quỹ Ngư Nhi cúi người ôm thiếu niên vào lòng, Ly Vô Chướng chậm rãi đi đến cửa, nắm chặt Ly hồn trùy, làm bàn tay hắn đầm đìa máu tươi.

Vài giọt máu liền nhiễu xuống nền đất, lập tức hoá thành một luồng khói đen, sau đó ngưng tụ thành một người giống Ly Vô Chướng như tạc, chính là ảo ảnh vừa nãy mới nhảy vào ngăn cản Thí Nguyệt Câu.

Bạch Đàm sửng sốt, liền nhận ra đây là thủ thuật che mắt sở trường "Kim Thiền thoát xác" của Ly Vô Chướng, dùng chiêu này che mắt người khác còn được, nếu muốn đối phó Vu Diêm Phù, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Chỉ thấy Ly Vô Chướng đang quỳ xuống, hướng cửa dập mạnh đầu một cái.

“Sư tôn, đồ nhi có lỗi với người! Đồ nhi tự phế tay này, xin người tha tội!”
Dứt lời, hắn cắn răng một cái, đem một tay đặt trên mặt đất, giơ Ly Hồn Trùy đập xuống thật mạnh, chỉ nghe tiếng xương cốt bị đứt lìa vang lên, ba cái gai cắt đứt ba ngón tay, văng trên mặt đất, khiến máu tươi bắn tung tóe.

Bị máu tươi của chủ nhân thấm đẫm, biến thành huyết hồng, nhân thể súc phát ra đòn tấn công trí mạng.

Trái tim Bạch Đàm run rẫy dữ dội, bị Quỹ Ngư Nhi ôm lấy nhảy khỏi cửa sổ, đáp xuống Long Môn.


Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn cửa sổ, lúc thấy thân ảnh của Ly Vô Chướng cũng bay xuống, thì nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng yên tâm.

Lúc này Vu Diêm Phù đang ở trên lôi đài cùng đám nhân cổ của Phục Lộc đấu đến cao trào, mắt thấy đã chiếm thế thượng phong, lại nghe trong phòng Bạch Đàm phát ra động tĩnh, trong lòng liền biết đại sự không xong, trong lúc phân tâm, bị Nhân Cổ trảo một cái cũng không quan tâm, từ trên lôi đài nhảy xuống, vừa dùng một chưởng mở cửa, thì trước mắt bỗng thấy một thân ảnh đánh tới, Ly hồn trùy bổ thẳng xuống ngực y, rõ ràng là muốn đoạt mạng người.

"Nghiệt đồ lớn mật!"
Vu Diêm Phù phản xạ cực nhanh, mũi chân liền lùi về sau tránh đi, "Ly Vô Chướng" thế đánh như chẻ tre, dùng sở học cả đời liều chết một phen, y vẫn chưa thu công lực từ tay Bạch Đàm, cùng đồ đệ mình dốc lòng nuôi dạy giao thủ, thế nhưng cũng không ngăn được hiểm cảnh trước mắt, nhuệ khí của Hồn trùy, như giao long nhập biển, bức y lui xuống lôi đài, ngay cả mặt nạ cũng bị chấn động đến sắp vỡ.

Nhìn ra được huyền cơ trên thân thể người này, y nhắm mắt lại, chỉ nghe thanh âm, không nhìn người, liền giơ Phá Nhật Việt, hai ba bước đã ngăn lại thế tấn công của Ly hồn trùy giờ đang cách một lóng tay trước ngực, một tay dùng “Tru thiên hóa ma chưởng”đánh thẳng vào người nọ, chưởng phong kết hợp với Phá Nhật, làm bóng người chấn động đến biến thành cát bụi.

Có người dưới đài không thể tin được hô lên một tiếng "Vu huynh?"
Vu Diêm Phù cũng không buồn quan tâm, lập tức nhảy vào phòng kia, nhưng trong phòng giờ này làm gì còn người?
Từ lâu đã phòng không nhà trống.

Đàm Nhi, Đàm Nhi!
Y nhìn ngoài cửa sổ, Phá Nhật Việt trong tay rung động không ngừng, tuy trong lòng biết rõ, nếu không lấy đủ mấy thần khí của Thần Vishnu trước ngày nhật thực diễn ra, đến Sơn Thần điện tìm Biển Sữa, thì Quỹ Đằng trên người một khi đã ma hoá, vạn kiếp bất phục, nhưng nhớ tới câu nói cứ như biệt ly của Bạch Đàm, trong lòng y bỗng thấy bất an, một khắt cũng không chờ được, lập tức rút Thí Nguyệt trên vách, nhảy khỏi cửa sổ, tìm một con khoái mã, hô to một tiếng, thúc ngựa chạy ra khỏi Thành Tàng Long.

……
Hoàng hôn bao la, tà dương tựa máu.

Một hàng ba người chạy về hướng chân trời, phóng ngựa như bay băng qua đại mạc, một đường đi về Tây Dạ Quốc.

Hiểu rõ Quỹ Ngư Nhi là muốn đem mình về cố hương bái tế mẫu thân, Bạch Đàm ngồi đằng sau nữ tử, chờ đợi nhìn hình dáng thành trì xa xa sau lớp sương mù, trên người cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân mình trên lưng ngựa cũng lung lay như sắp ngã, thì được Quỹ Ngư Nhi sốc thẳng lên.

"Cháu trai, ráng chịu đựng, rất nhanh sẽ đến." Nghe thấy tiếng nói bên tai, Bạch Đàm miễn cưỡng mở to mắt.


“A di, con khát quá, buồn ngủ quá, gần đây không có nơi nào để nghỉ tạm sao?"
Quỹ Ngư Nhi đau lòng sờ sờ đầu thiếu niên, đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này cách Tây Dạ cũng không còn xa, nhưng cũng còn bảy tám mươi dặm, đường qua sa mạc rất khó đi, cưỡi ngựa cũng phải mất một ngày một đêm.

Ly Vô Chướng cũng nắm lấy dây thừng cột đằng sau ngựa của Quỹ Ngư Nhi, ho khan bớt cát trong miệng:"Nếu đi được thì đi, ở đây không an toàn?"
Bạch Đàm lắc lắc đầu: “Y đã lấy thứ mà y muốn, chắc sẽ không đuổi tới nữa."
Quỹ Ngư Nhi do dự một chút, gật gật đầu: “Ta nhớ rất rõ, từ nơi này nếu đi về phía đông một chút, có một khách điếm." Dứt lời, nàng huýt sáo một tiếng, thanh âm kia cực giống tiếng ưng, ứng theo tiếng gọi một con Sa Ưng liền đậu trên cánh tay nàng, thập phần nhu thuận.

Quỹ Ngư Nhi miệng phát ra tiếng ưng kêu, giống như đối thoại với ưng, bỗng sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng, liền túm chặt dây cương, nhanh chóng thúc ngựa về phía đông.

Bạch Đàm ngạc nhiên nói: “A di, ưng nói cái gì, sao người lại khẩn trương như vậy?"
“Nó nói bão cát sắp tới.

Chúng ta phải nhanh chóng đến khách điếm kia."
Trời vừa tối đen, ba người cũng vừa kịp đến khách điếm, chân trước vừa bước vào cửa, bão cát sau lưng vừa đánh tới.

"Ba vị đến thật đúng lúc, chỉ chậm một chút là bị hổ "sa mạc" bắt được rồi!"
Tiểu nhị ân cần chào đón ba người vào cửa, đem lên ba cái khăn ướt, ba chén trà, Bạch Đàm uống một ngụm nước, duỗi hai tay tiếp nhận khăn ướt, tay dính đầy mồ hôi lơ đãng chạm vào mu bàn tay tiểu nhị, thì thấy cả người gã kia chấn động, thất hồn nhìn chằm chằm mình, nuốt nước miếng, tay không tự giác vươn tới hắn, giống như muốn ôm lấy hắn vào lòng.

Bạch Đàm sợ tới mức lui về sau một bước, vừa vặn đụng vào Ly Vô Chướng ở đằng sau, Ly Vô Chướng ngửi được mùi mồ hôi trên người hắn, thân thể bỗng cứng đờ, lập tức che mũi lại, quay đi.

Quỹ Ngư Nhi vội ôm hắn vào ngực, dùng áo choàng bọc hắn kín mít, quát to: "Tiểu nhị, chuẩn bị một phòng lớn cho chúng ta!"
Tiểu nhị lúc này mới như tỉnh dậy từ trong mộng, dẫn ba người lên lầu.

Sắp đến trước cửa, Ly Vô Chướng mới dừng bước chân: “Ta ở một khác gian.”

Bạch Đàm lo lắng nhìn chằm chằm tay của hắn:
“Sư huynh, huynh không nhìn thấy, trên tay lại có thương tích...!"
Ly vô chướng lắc đầu: “ Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại gì.”
Quỹ Ngư Nhi để tiểu nhị lại bên dưới, thấp giọng nói: " Cháu trai....!Thân thể ngươi hiện giờ khác với trước kia, hắn ở một gian khác, xác thật tốt hơn."
“Sư huynh,” Bạch Đàm lại túm chặt cánh tay hắn, “Chú ấn trên người huynh, là do lão ma đầu hạ sao? " Ly Vô Chướng ngẩn ra, tất nhiên không nói gì, cứ thế đẩy cửa bước vào phòng.

Bạch Đàm sao còn không rõ, lập tức xoay người đi thẳng vào phòng, ngã ập xuống giường, trong lòng thắt lại.

Giờ khắc này hắn thống hận mình không có năng lực tự bảo vệ bản thân, cũng không có năng lực bảo hộ người bên cạnh.

Hắn là một con thú bị Vu Diêm Phù nuôi dưỡng, y chẳng những rút hết nanh vuốt của hắn, còn muốn khống chế người bên cạnh hắn trong lòng bàn tay, đem hắn hoàn hảo nuôi nhốt trong chuồng.

Vậy mà, sợi xiềng xích kia làm hắn không thoát ra được.

Nếu hắn cứ như thế này ra đi, chú ấn trên người nhất định sẽ lấy mạng của Ly Vô Chướng, huống hồ, lúc bọn họ dẫn hắn rời đi, Ly Vô Chướng còn dùng "kim thiền thoát xác", Vu Diêm Phù làm sao có thể tha sư huynh đây.

Hắn không thể đi, là không thể đi.

Bạch Đàm nhắm mắt, đem bản thân gắt gao bao chặt, có bàn tay chạm vào đỉnh đầu hắn, ngồi ở mép giường, Bạch Đàm không nhịn được giống như hài tử gối đầu trên đùi nàng: "A Di...!"
“Con đứa nhỏ này, thật là làm người khác đau lòng...!" Quỹ Ngư Nhi vuốt vuốt tóc hắn," Đáng tiếc, mệnh lại không tốt.

Chỉ mong kiếp sau con đầu thai vào một gia đình giàu có, được người yêu thương.

"
Nói đoạn, nàng cầm lấy tay thiếu niên, muốn xem mệnh tuyến của hắn, ngón tay vừa chạm vào mạch đập, thì không khỏi sửng sốt, Bạch Đàm rút tay, nhắm hai mắt: “Nội lực của con, đã mất rồi.”
"Không hẳn như vậy...." Quỹ Ngư Nhi khẽ lắc đầu, lại nắm cổ tay hắn xem một lần nữa, "Từ mạch tượng của con cho thấy, trong kinh mạch con có chân khí, chỉ là nó tĩnh như nước, nên con không cảm nhận được.

Con chỉ là bị người khác dùng thủ pháp đặc thù phong bế huyệt vị, để ta xem xem có phá giải được hay không."
Bạch Đàm ngồi thẳng người, chỉ cảm giác thấy Quỹ Ngư Nhi đưa một cổ chân khí vào mạch đập của hắn, xông thẳng vào khí hải, nhiều lần xông phá, ước chừng qua một đêm, khí hải của hắn mới xao động, nội lực cũng khởi lên, Bạch Đàm cảm thấy cực vui vẻ, rồi lại cảm thấy một luồng nội lực cuồn cuộn của Quỹ Ngư Nhi không ngừng truyền tới, không khỏi cả kinh, vội muốn ngăn lại, nhưng vô pháp khống chế, chỉ đến khi khí hải đầy ắp không còn chỗ chứa, Quỹ Ngư Nhi mới thở dài, vô lực mà ngã xuống giường.


“A Di!”
“Cháu trai, ta biết mệnh này của ta là do con dùng Nhân cốt tràng hạt mà đổi về.

Nội lực này của ta con cứ cầm lấy, con hiện giờ Nhiêu Cốt nảy nở, võ công phải cao hơn một chút, để cho người khác khỏi có bắt nạt." Bạch Đàm ôm chặt lấy nàng, nước mắt lưng tròng, thì lúc này, bỗng nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.

Hắn bước nhanh đi đến cửa sổ, vén một góc rèm lên, quả nhiên nhìn thấy một nam tử đầu bạc cưỡi ngựa mà đến.

Vu Diêm Phù......!
Bạch Đàm kinh hoàng, tay hạ xuống phong bế huyệt vị của mình, chạm vào mạch đập, cảm thấy không còn nội lực, mới xoay người nói với Quỹ Ngư Nhi:"A Di, người mang Ly Vô Chướng đi trước đi, con phải đi gặp một người."
“Là người nào?”
“Người gì cũng đường hỏi, lập tức mang Ly Vô Chướng rời khỏi nơi này.”
Bạch Đàm khoác tấm áo choàng lên, đi tới cánh cửa cách vách, gõ gõ cửa, lại không nghe thấy động tĩnh bên trong, trong lòng bỗng nỗi lên một cảm giác bất an, mới đẩy cửa xông vào, lúc này chỉ thấy Ly Vô Chướng tự trói bản thân vào ghế, giống như vừa trải qua một phen kịch liệt giãy dụa, ngước đầu lên, cả người căng chặt, giống như vừa trải qua một hồi bị người dùng chú thuật tra tấn.

Hắn nhanh chóng cởi bỏ dây thừng, nâng người lên giao cho Quỹ Ngư Nhi, mới sực nhớ lại nội lực của Quỹ Ngư Nhi đã không còn, lúc này dù muốn truyền cho nàng cũng không còn kịp, dưới tình thế cấp bách, hắn liền đem hai người đặt lên giường, lấy đệm chăn che lại, còn bản thân thì bước ra cửa, tính toán đi xuống lầu thăm dò tình hình.

Mới vừa bước xuống cầu thang không được vài bước, đã thấy Vu Diêm Phù cũng ở đối diện bước lên.

.

truyện xuyên nhanh
Hai người ở chỗ ngoặt chạm mặt nhau, Vu Diêm Phù dừng chân, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sáng rực như đuốc, chiếu vào làm cho người khác sợ hãi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Đàm Nhi, vi sư tìm ngươi cả một đêm, ngươi muốn cùng Lý Vô Chướng chạy đến nơi nào? "
Bạch Đàm ngừng thở, nắm chặt song quyền, từng bước từng bước đi xuống.

Vu Diêm Phù túm hắn kéo vào lồng ngực, đè lên tường: "Về sau, không được đi theo người khác chạy lung tung."
Bạch Đàm mặt vô biểu tình mấp máy môi: "Đã biết"
____________
Yori: Tui ngoi lên rùi đây, cám ơn mn đã ủng hộ nha ????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui