Dược Nhân Độc


Như nhìn thấu tâm tư của hắn, Phục Lộc cười nói: “Bằng là mấy người, cũng muốn bắt cóc con ta đến đối phó ta, đúng là không biết tự lượng sức, ngươi cho rằng vì sao ta có thể đứng đầu trong bảy đại cao thủ?”
Vu Diêm Phù cười nhạt: “Nếu như không có nhi tử của ngươi làm mẫu trùng, ngươi thì tính cái gì?”
“Ha hả, ngươi cho rằng trình độ võ công của ta vẫn còn như mấy năm trước sao?” Phục Lộc xoa xoa đầu thiếu niên trong lòng ngực, đem Tất lật chín lỗ đến bên môi, “Thiên Túc, lúc trước ở Nguyệt Ẩn Cung ta đánh không lại ngươi, mới trở thành lão Nhị, hiện giờ thì không định, huống chi ta còn có bọn giáo chúng ngày xưa tương trợ ngươi!”
Dứt lời gã thổi nhẹ Tất lật, cùng với âm thanh cao vút, bảy người dưới dòng sông máu ở hai bên thành cầu xông lên, đáp xuống trụ cầu, bày ra Thất Sát Trận, cung tiễn trong tay đồng loạt nhắm thẳng Bạch Đàm.

Bảy người kia hành động cực kì chỉnh tề, đầu đều gục xuống, giống như rối gỗ bị dây tơ điều khiển.

Là con rối? Khó trách bọn họ có thể đột phá cửa ải của giác giả.

Này là gian lận! Bạch Đàm khinh thường hừ một tiếng, vận khởi nội lực, gió thổi quanh thân bắt đầu lay động, tay áo tung bay biến thành vách chắn vô hình.

“Tình cảnh này có phải nực cười hay không?” Phục Lộc giễu cợt: “Ngày đó ngươi cũng như giờ hiệu lệnh bọn họ âm thầm nhắm thẳng tiểu yêu nghiệt, làm bộ cùng “Thiên Ma” – Vu Diêm Phù đơn đả độc đấu, rồi bắn ba mũi tên nhắm vào y, làm y trọng thương, khiến cho người trên dưới Nguyệt Ẩn Cung hết thảy đều bội phục.

Nhưng thật đáng tiếc, ngươi vẫn thua trong tay y.”
Bạch Đàm giật nảy mình, không thể tin liếc mắt nhìn nam tử tóc bạc.

Phục lộc cầm trường cung cười ha hả, không có lắp tên nhìn chằm chằm Bạch Đàm, chậm rãi kéo căng dây cung.


“Ngày đó, Thiên Túc ân nhân cứu mạng của ngươi chính là thế này, vèo, nhất tề nhắm thẳng sư tôn ngươi bắn mười mũi tên, một mũi bắn trúng đầu vai, một mũi bắn trúng bụng, một mũi bắn trúng đầu gối y, sư tôn của ngươi chỉ thủ không công, miễn cưỡng ăn ba mũi tên ép sát hắn ta, lưỡi đao còn chưa chém mà đao phong đã làm hắn chấn động đứt hết kinh mạch, miệng phun máu tươi, ha hả, trận chém giết đó có thể nói là xuất sắc hơn cả đại hội võ lâm!”
Bạch Đàm đứng ở đó bất động, đồng tử phóng đại, hai bên tai bây giờ chỉ là tiếng vang mơ hồ trong trí nhớ.

Phục Lộc lúc này nhẹ nhàng phất tay, bảy người phía sau đồng loạt giương cung, vô số mũi tên nhọn hoắc đột ngột lao vút tới.

“Cẩn thận!” Vu Diêm Phù quát to, xoay người lại, bảo vệ thiếu niên đằng sau, bắt lấy hai tai của hắn, xoay người nhảy lên, chỉ huy thân đao che chắn, Bạch Đàm phản ứng cực nhanh, lập tức kết hợp cùng y ra chiêu, hai người thân thể kề sát, giống như hợp nhất, mười ngón tay đan vào nhau, Thí Nguyệt hàn quang bạo trướng, thế đao nhanh như cắt, ống tay áo như chiếc ô đánh bậc vô số mũi tên bay tán loạn, chớp mắt đã phá được loạt đầu.

“Lân nhi.”
Phục Lộc đỡ lấy thân tất lật, Phục Lân nhẹ nhàng thổi một hơi, một chuỗi tiếng kèn cổ quái vang lên, như nữ tử ai oán, như trẻ con khóc gào thê thảm đến chói tai.

Nhân trùng nghe tiếng mà cử động, thừa dịp hai người bị vây trong trận tên, đột ngột nhảy vào, động tác của nó cực kì nhanh nhẹn, nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt đã hóa thành mấy cái phân thân, ở bốn phương tám hướng xuất quỷ nhật thần trước mặt hai người, thân thủ cơ hồ còn hơn “giác giả” một bậc, thế mà còn có thể linh hoạt tránh thoát lưỡi đao, thả ra vô số ong độc cùng tiểu trùng trong Qủy Đằng, quấy rối Quỷ Đằng trên người Vu Diêm Phù đến không thể cản được, vài cái đã đánh trúng Bạch Đàm.

Nhận biết tiểu trùng đó chính là “Huyễn Vực” được cung chủ Nguyệt Ảnh Cung nuôi dưỡng, có thể tạo ra ảo giác, so với Mê hồn điệp còn lợi hại hơn vài phần, ánh mắt Vu Diêm Phù bén ngót, dùng một chưởng đẩy Bạch Đàm ra, tay không ngăn cản cổ trùng: “Dùng tru thiên hóa ma chưởng, biến đao thành cầm, nhiễu loạn âm ma!”
Bạch Đàm đáp trên thành cầu, vừa liếc mắt đã thấy Thiên Túc cùng Nhân trùng đang giao tranh, động tác cũng không nhanh không chậm, dùng “Thôi hoa chiết chi thủ ” lấy tĩnh chế động, tư thái ưu nhã mà uyển chuyển, hoàn toàn kế thừa phong tư của Vu Diêm Phù.

Dù ngạc nhiên nhưng vẫn lập tức theo lời y nửa quỳ trên thành cầu, như đánh đàn Không mà dùng “Tru thiên hóa ma chưởng” chỉ pháp trên thân đao, chưởng phong đao ý hoà thành một thể, Thí Nguyệt run lên chấn động, phát ra thanh âm cao vút như tiếng phượng gáy, tức khắc xuyên thấu tiếng kèn thê thảm quỷ quyệt.

Phục lân “Phụt” một tiếng nôn ra máu tươi, lập tức ho khù khụ, tiếng kèn sau đó cũng tắt lịm.


Động tác của nhân trùng tức thì cứng còng, sau lại bị Vu Diêm Phù chọc trúng huyệt Thượng Tinh, nó gào lên thảm thiết rồi nhanh chóng lùi về sau hai người Phục Lộc.

Vu Diêm Phù quay đầu liếc nhanh Bạch Đàm, trong lòng đại duyệt——
Tiểu hồ ly thật sự thông minh, dạy cái gì ra cái đó.

Bạch Đàm né tránh tầm mắt của y, trong đầu không dời được câu nói kia của Phục Lộc.

Mắt thấy Phục Lộc lùi về sau bảy người dàn trận, có ý định chạy trốn, Vu Diêm Phù liền lập tức đuổi theo, Bạch Đàm cũng không cam lòng bị bỏ lại, thầy trò hai người đồng thời ra tay, thế công như chẻ tre, bổ quan trảm tướng, đem đám cung thủ con rối đánh đến tả tơi, xông đến trước mặt Phục Lộc, không hẹn mà gặp cùng ra tay đoạt lấy Nhân Cốt Tràng Hạt trên cổ gã.

Phục Lộc thấy thế thì nhanh chóng tránh né, kiệt lực bảo vệ bảo vật trên cổ, lại phải chiếu cố tiểu nhi trong lòng, cuối cùng tránh không kịp, thiên tơ cực kì mềm dẻo bị ba người kẻ lôi người kéo lập tức đứt đoạn, ba cỗ nội lực đồng thời lưu chuyển làm cốt hạt văng ra!
Bọn họ đều biết Nhân cốt tràng hạt cùng dây tơ không thể tách rời, một khi đã tách sẽ có vô số cốt hạt lập tức vỡ vụn.

Phục Lộc thấy thế sao chịu cam tâm, phát cuồng rống lên một tiếng, vơ lấy những viên chưa nứt nuốt vào trong bụng, dứt khoát ra tay đánh các hạt châu còn lại, thà rằng phá hủy cũng không muốn người khác cướp đi.

Trong khoảnh khắc, hơn phân nửa hạt châu đều rơi xuống dòng nước đỏ, Bạch Đàm cùng Vu Diêm Phù ra tay cực nhanh, cũng chỉ một người đoạt được nửa viên, sắc mặt Phục Lộc giờ đây hung tợn, kẽo kẹt nhai nghiến một miệng cốt châu, nuốt vào trong bụng, sốc Phục Lân bên người nhảy lên lưng Nhân trùng, xoay người nhảy vào dòng nước máu.

Vu Diêm Phù nhìn xuống thì thấy mấy người Phục Lộc đã biến mất tăm, trong lòng hiểu rõ dòng sông này thi cốt vô số, cốt châu bị sát khí ô nhiễm cũng không còn hiệu lực cứu người, lại nhớ mạng Tư U chỉ còn trong sớm tối, thống khổ đau đớn, trong lòng chợt căng thẳng, quay đầu nhìn về phía Bạch Đàm, ép hỏi: “Ngươi cũng lấy được Nhân Cốt Tràng Hạt phải không?”

Bạch Đàm xiết chặt nắm tay chỉ có nửa viên cốt châu, dấu ở sau lưng: “Của ngươi đâu?”
Vu Diêm Phù im lặng không đáp, từng bước từng bước tiến đến chỗ hắn, sắc mặt Bạch Đàm chợt lạnh, trong lòng biết rõ nếu nửa viên cốt châu này bị cướp, hắn sẽ không còn cơ hội biết được ẩn tình năm đó, nào chịu để Phu Diêm Phù đoạt đi, xoay người chạy tới phía cuối cầu đá, đúng lúc đối diện với một hàng ba người Di Lan Sanh.

Bạch Đàm bước một bước dài, đem Nhân Cốt tràng hạt nhét vào tay Di Lan Sanh, nói rất lớn, một tay chỉ về phía Vu Diêm Phù: “Di môn chủ, Nhân Cốt Tràng Hạt ta chỉ lấy được nửa viên, còn nửa viên ở trong tay người kia!”
Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm Bạch Đàm, lông mày nhíu lại lui về sau vài bước, xoay nguời thi triển khinh công, như luồng gió phóng qua dòng sông máu, thoáng chốc đã biến mất sau lớp sương mù, không còn bóng dáng.

“Thánh vật của chúng ta sao lại….” Di Lan Sanh nhìn hạt cốt châu, sắc mặt xanh mét.

Bạch Đàm sợ lão Tác Mãn không thực hiện lời hứa, nhanh chóng giải thích: “Bổn tọa đã tận lực.

Tên Phục Lộc kia hết sức đê tiện, sợ Nhân Cốt Tràng Hạt bị người cướp mất, vừa thấy bản thân không giữ được bảo vật thì ra tay hủy hoại.”
“Sao lại như vậy?! Nhất định là tiểu yêu nghiệt ngươi cố tình giở thủ đoạn!” Di Lan Sanh nghiến răng nghiến lợi, mắt hổ phừng phừng, hiệu lệnh cho Đồ La Phá Chướng Quyết trong tay áo xuất ra, hướng hắn đâm tới, Bạch Đàm phản ứng cực nhanh, cầm Thí Nguyệt Câu chính diện nghênh chiến, nháy mắt “Keng” một tiếng, hàn quang tỏa ra, tia lửa văng khắp nơi.

“Bổn tọa giở thủ đoạn?” Sắc mặt Bạch Đàm lạnh lùng, mắt phượng kết một tầng băng, “Được, được! Chính là bổn tọa cướp Nhân Cốt Tràng Hạt của ngươi, một ngụm đã nuốt hết, muốn trường sinh bất tử, độc bộ thiên hạ, thì đã thế nào! Ngươi nếu không phục bổn tọa, thì cứ việc lên lôi đài đại hội võ lâm quyết phân cao thấp!”
Lời này còn chưa dứt, hắn đã giận đến muốn cười, ngẩng đầu lên, nhấc tay áo chỉ bạc lau lau khoé môi, cười đến cực kì thỏa mãn, giống như thật sự đã nuốt hết Nhân Cốt Tràng Hạt, có thể sống lâu trăm tuổi.

“Ngươi!” Cần cổ Di lan sanh nổi đầy gân xanh, “Võ lâm đại hội, hừ, cái tên thất tín bội nghĩa như ngươi không xứng đáng tham gia! Ngày sau, ngươi cùng ba ngàn môn đồ của chúng ta chính là kẻ địch! Không đội trời chung!”
“Vậy chờ bổn tọa đoạt được vị trí bá chủ võ lâm rồi hẳn nói.

Di môn chủ, thời gian còn dài nha.” Bạch Đàm vừa dứt lời thì đẩy mạnh gã, phất tay áo một mình tiến vào hang đá, ngay cả Cơ Độc đang hôn mê cũng mặc kệ.


“Bạch giáo chủ, xin dừng bước.” Lão Tác Mãn nãy giờ đang trầm mặc hiện tại mới lên tiếng, Bạch Đàm lại không thèm để ý lão, ngoảnh mặt quay đi, thi triển khinh công sải bước dài tiêu sái.

Di Lan Sanh đau lòng nhét nửa viên Nhân Cốt Tràng Hạt vào ống tay áo, phẫn hận nói: “Trưởng lão tại sao lại muốn giữ hắn? Hắn đã nói thẳng chính mình ăn Nhân Cốt Tràng Hạt, yêu nghiệt cuồng vọng như thế, tất nhiên là phải giết thẳng tay!”
Lão Tác Mãn lắc đầu thở dài: “Không phải như vậy, lúc nãy khi Bạch giáo chủ bước qua lão hủ, lão thấy rất rõ, nguyên hồn của Bạch giáo chủ đang tản ra rất nhanh, hắn sống không được bao lâu, sao có thể nuốt Nhân Cốt Tràng Hạt, chỉ là môn chủ nhìn không thấy, thật sự đã hiểu lầm hắn.”
“Chuyện này…” Di Lan Sanh tức khắc á khẩu không nói nên lời, tiểu yêu nghiệt tại sao lại nói chuyện như vậy? Theo như lời hắn, Nhân Cốt Tràng Hạt đều bị Phục Lộc hủy mất, chẳng phải sẽ không có hi vọng tìm về?
“Môn chủ không cần phải lo lắng, theo lão hủ nhận thấy, chưa chắc tất cả Nhân Cốt Tràng Hạt đều bị hủy hoại, chỉ cần có một tia hi vọng, môn chủ tuyệt đối không thể nhục chí.” Lão Tác Mãn run rẩy đi về phía hang đá, một bên chậm rãi nói, “Bạch giáo chủ dốc sức đoạt Nhân Cốt Tràng Hạt cho chúng ta, đơn giản là vì lão hủ đã hứa đáp ứng hắn một việc.

Tuy chỉ đoạt nửa viên nhưng vẫn tính không nuốt lời, lão hủ cũng nên thực hiện lời hứa của mình.

Nhìn hắn trẻ tuổi như vậy, mà đã là người sắp chết, thật cũng không dễ dàng.”
“Này còn không phải vì hắn tạo nghiệt thí sư đoạt vị, báo ứng hay sao.” Di Lan Sanh mạnh miệng nói một câu, nghĩ tới dáng vẻ Bạch Đàm vừa nãy đắc ý ngạo mạn, trong ngực lập tức bức bối khó thở, trong miệng phát ra một tiếng cay đắng khôn kể—— là….người sắp chết sao?
Nghĩ như thế, bước chân đuổi theo của gã cũng nhanh tiến hơn vài phần.

Bạch Đàm đi bộ trong hang đá một mình, mồi lửa trong tay tản ra ánh sáng thực yếu ớt, xua tan không được bóng tối dày đặc xung quanh cùng vô quái ảnh ẩn hiện hai bên hang động.

Hắn không dám nghiêng đầu xem những thứ đáng sợ kia là gì, chỉ sợ lại nhìn thấy quỷ hồn của Vu Diêm Phù, lòng cũng không sao xua được câu nói của Phục Lộc khi nhắc lại chuyện cũ, nỗi hoang mang to lớn dường như che lấp luôn cảm giác sợ hãi.

Nếu như Phục Lộc không phải châm ngòi ly gián, vậy lão ma đầu năm đó….

Là vì cứu hắn mà trúng ba mũi tên sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui