Dược Nhân Độc


Tên truyện: Dược nhân độc
Tác giả: Thâm hải tiên sinh
Thể loại: Sinh tử, kiếp trước kiếp này, ân oán giang hồ, trọng sinh, cổ trang, phúc hắc tàn tật dược nhân công x tàn nhẫn tiểu mỹ nhân giáo chủ thụ, ngược.
Edit: Yuri
Chương 4
Ly Vô Chướng cực thiện bói toán.
Hắn tính được rất nhiều việc, lại có việc hắn cũng không thể nào tính tới.
Việc hắn không tính được chính là, Vu Diêm Phù sẽ chết trong tay tiểu đồ đệ yếu đuối nhất của y, càng không tính được, tiểu sư đệ hắn yêu quý nhất, sẽ có một ngày dùng thân phận giáo chủ bước vào tòa thành đàn này.
Nhìn thân ảnh xuống xe bước tới cánh cổng hình đôi bàn tay được rèn đúc bằng đồng thao của thành đàn, Ly Vô Chướng giật giật khóa sắt trong tay, đem dược nhân nằm úp sấp trên xe ngựa kéo xuống, bước theo.
Cánh tay bằng đồng chậm rãi mở ra, không khác gì thánh đàn Phật tổ độ chúng sinh tiến cõi Niết Bàn, trên bậc cầu thang được trải ra chính là xương sọ người, mà hai bên cầu thang rậm rạp lít nhít những cánh tay, trắng hếu, sáng đến thảm thương, như từng bó Tuyết Liên, bàn tay xương cốt hướng lên trên, nhưng không sao bắt được si oán giận hận cả một đời, muôn hình vạn trạng.
Bạch Đàm vô số lần đi qua cây cầu này, như đây là lần đầu dùng tư thế này, cũng là thân phận này.
Trên thành đàn, đã có mấy trăm người đang đứng chờ, mười vị đàn chủ giờ đây chỉ còn lại năm vị cũng đã đứng chỉnh tề.
Hắn đi không nhanh không chậm, bình thản mà ngạo mạn, ánh mắt liếc qua vô số cánh tay, vẫn còn cảm giác sởn tóc gáy.
Vu Diêm Phù từng nhắc nhở hắn, trong lòng có nỗi sợ, có oán hận, có chấp nhất, lâu ngày sẽ thành ma chướng, một khi có ma chướng, thì sẽ bị những cánh tay này giữ lấy gót chân, trở thành một thành viên trong đó.

Một cơn gío lạnh thổi qua, Bạch Đàm rùng mình, chợt thấy vạc áo bị kéo căng, như thật bị bắt lấy.
Vừa quay đầu lại, thoáng thấy phía sau quả nhiên vạt áo bị một cánh tay níu lấy.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn, làm hắn không khỏi có chút quẫn bách, nhưng dược nhân kia đã đúng lúc quỳ rạp xuống đất, dùng miệng thay hắn gỡ ra mảnh vải.
“Chủ nhân, người cẩn thận, tai họa quấn thân.” Dược nhân ngẩng đầu, con ngươi nhạt màu trong suốt.
” Không cần ngươi phải nhắc.” Bạch Đàm hừ nhẹ một tiếng, cũng không liếc y một cái, băng qua cây cầu, tung người nhảy lên đại tế đàn, xuyên qua rừng lửa hừng hực, không một chút tổn hại mà đáp xuống tòa hoa sen trên bảo tọa.

Tựa như khi hắn mang thi thể Vu Diêm Phù xuất hiện ở trên tế đàn tuyên bố mình kế vị, đánh bại hai vị hộ pháp tới nay, đây là lần thứ hai quang minh chính đại ngồi ở vị trí này.
Năm vị đàn chủ nhìn thấy hắn xuyên qua luyện ngục chi diễm, trong lòng đều đã rõ ràng, Bạch Đàm đã luyện thành công pháp, e rằng hiện tại không hề thua kém Vu Diêm Phù, liền không hẹn mà đồng loạt quỳ gối, đồng thanh cùng nhau ca tụng.
“Giáo chủ thần võ, thâu tóm nhật nguyệt!”
Bạch Đàm nghe được mà trong lòng buồn bực, tay áo vung lên, đem rượu hất rơi trên mặt đất.
” Cạnh” một tiếng vang lên trong đại điện, lời ca tục lập tức im bặt.
Hắn dựa về phía sau, nằm nghiêng trên bảo tọa.
“Đứng dậy.


Đừng dùng câu nói giả tạo này nói về bản tọa.

Các ngươi có biết bản tọa triệu các ngươi tới có việc gì không?”
“Thuộc hạ không biết, kính xin giáo chủ chỉ rõ.” Dưới trướng có hai người giành nhau cùng lên tiếng, tiến đến nghênh đón.
Trong hai người này, một ôm đàn tỳ bà bằng xương người, một tay cầm tất lật1 bằng xương người, một nam một nữ, khuôn mặt gần giống nhau, dáng người xinh đẹp, trên người đeo chuỗi ngọc, nam nữ khó phân biệt, chính là hai đàn chủ nhạc bộ cùng vũ bộ, na ra cùng càn đạt, từng là hai cánh tay đắc lực nhất của Vu Diêm Phù, mà chỉ nháy mắt, đã đối với giáo chủ mới ân cần niềm nở.
” Ngu ngốc, ngay cả việc này mà cũng không đoán ra.” Một người bước lên giữa họ, quỳ rạp dưới trướng Bạch Đàm.
Người đó là một thiếu niên tuấn tú, như người Thiên Trúc đem bím tóc dài quấn quanh cổ, tiến tới góp mặt, hướng hắn nở nụ cười tươi tắn, “Chúc mừng giáo chủ xuất quan.

Chắc giáo chủ đã luyện tới tầng “Hóa Lạc Thiên” của Lục Dục Thiên, triệu chúng ta tới, là vì muốn chọn lựa “Minh Phi” thích hợp, đột phá cảnh giới cuối cùng.”
“Dạ Xoa…Tai mắt của ngươi rất tinh tường.” Bạch Đàm nhận ra người này, đáy mắt liền nổi lên lãnh ý.
Dạ Xoa cũng là đồ đệ của Vu Diêm Phù, nhưng đã xuất sư, từng có mối quan hệ mờ ám với hắn.Vu Diêm Phù khi còn sống, người này thường trong bóng tối ám hại hắn, đặc biệt là khi Vu Diêm Phù bế quan ba năm kia, có một lần hại hắn rơi vào băng động, hôn mê nửa tháng, thiếu chút nữa là đã đi đời.
Vốn muốn tìm lý do để giải quýêt người này, ai ngờ hắn chủ động đem mình dâng tới cửa.
Hắn ngồi xếp bằng, ngoài cười nhưng tâm không cười nói, “Lẽ nào ngươi có ứng viên thích hợp?”
Dạ xoa bước tới trước bảo tọa, quỳ xuống: “Nếu như được làm “Minh Phi”, là phúc ba đời của thuộc hạ.”

“Ồ? Người người đều trách còn không kịp, ngươi ngược lại chủ động đem mình dâng tới cửa?” Bạch Đàm nhướn mày, nắm cằm người nam tử, nhìn kia một đôi mắt long lanh sóng nước, hướng gã nói một câu “Ngươi bây giờ thân phận là đàn chủ, còn rất có khả năng, dùng ngươi làm lô đỉnh luyện công… Không phải sẽ lãng phí?”
“Thuộc hạ nguyện vì giáo chủ cúc cung tận tụy, đến chết không sờn.” Dạ Xoa ngẩng đầu, tay nắm lấy mắt cá chân, cúi đầu hôn lên chân của hắn, bày tỏ lòng trung tâm.
Bạch Đàm nắm cánh tay của gã, lúc nâng người tìm được mạch đập, chỉ cảm thấy gã ta nóng hổi như than, mạch tượng hỗn loạn, so với bản thân hắn lúc tẩu hỏa còn nặng hơn, nội tâm hiểu rõ, Dạ Xoa này đang tu luyện chính là bí pháp của Phù Đồ giáo “ Địa tạng thập luân kinh” trong “ Hắc thủy kinh”, nếu cùng người này song tu, hắn không bị phả hệ mới chuyện lạ.

Nói đơn giản chính là mơ ước huyết xá lợi của hắn, không có lòng tốt.

Hừ, khinh thường hắn là đứa nhỏ ngốc nghếch?
Cúc cung tận tụy? Có rắp tâm khác mới đúng.
Bạch Đàm ngoài miệng không nói, nhưng đã nảy sinh sát ý, tay đang định kết chú ấn.
Nói thì chậm, nhưng làm lại nhanh, một luồng khói đen từ trên người Dạ Xoa vọt tới, hắn đã sớm có phòng bị, mũi chân điểm nhẹ trên nhị sen, dang rộng cánh tay nhảy ra phía sau tránh né.
Dạ Xoa thấy một đòn không trúng, lập tức lộ ra bộ mặt hung ác, nghiêng đầu, bím tóc dài giống như xà độc hướng về phía hắn, dáng dấp xem ra là muốn đồng vu quy tận, Bạch Đàm tay nhanh như chớp, một tay bắt lấy bím tóc dài, một tay co năm ngón thành trảo, liền hướng tới đầu Dạ Xoa chụp xuống.
Dạ xoa rít lên một tiếng, ngã ập xuống đất, đầu đầy máu tươi, xương sọ xem ra đã vỡ vụn.
Dưới đàn người người xôn xao, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi, phải biết rằng Dạ Xoa thân là đàn chủ, lại bị Bạch Đàn dùng một chiêu đánh bại, khỏi cần nói cũng biết, Bạch Đàm là nhờ nuốt huyết xá lợi công lực mới tăng cao như vậy.
Bạch Đàm ngồi trở lại bảo tọa, mí mắt nhắm lại: “Bản tọa mới vừa xuất quan, đã có người không kịp đợi muốn đến thử công lực ta, thực sự là hay lắm.” Hắn liền cúi người xuống, đôi môi đỏ khát máu hé mở, tựa như hai lưỡi đao mỏng, “Biết rõ không có phần thắng, vẫn còn muốn tự tìm đường chết, ngươi hà tất phải làm như vậy?”
Dạ Xoa thoi thóp, hai tay cuộn tròn, tóc dài tán loạn, bộ dáng quỷ dị bò tới chỗ hắn: “Sư tôn…sư tôn…Ngươi giết chết sư tôn, ta muốn tự tay…Báo thù cho y!”
Đồng tử Bạch Đàm co rụt lại, hắn trong lòng biết rõ người này giờ đây là cung giương hết đà, nên cũng không sợ không né, đứng yên tại chỗ cũ, khẽ phát nội lực, làm cho đám tóc phủ trên tòa sen giống như bị lửa đốt cháy khô héo rút.


Dạ Xoa cảm thấy đỉnh đầu khí lưu nóng rực, nỗ lực ngẩng đầu, máu tươi đầy mặt, đôi mắt giờ chảy xuống hai dòng lệ máu, nhìn chằm chằm hắn như sắp nứt.
“Sư tôn nuông chiều ngươi như vậy, ngươi vì sao lại lấy oán báo ơn? Còn ta, cầu người liếc mắt một cái, vậy mà…”
“Chiều chuộng ta?” Bạch Đàm giống như bị cái gai vô hình đâm nhói một cái, đá Dạ Xoa một cái vẫn còn chưa thấy đủ, chỉ cảm thấy chịu nhục nhã vô cùng, ngực nổi lên một luồng khí huyết cuồn cuộn, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Ký ức ngày xưa trong nháy mắt chợt ập tới, muốn nén cũng không nén được.
Vu Diêm Phù nằm ở phía xa mở mắt, hướng mắt nhìn thiếu niên đang ngồi.
Bởi vì vóc người nhỏ bé, ngồi trên đài sen chân còn không chạm đất, lộ ra bên ngoài vạt áo, nếu như không phải mang giày da hươu mềm mại, thì có thể nhìn thấy trên mắt cá chân tinh tế có dấu vết bị còng nhiều năm lưu lại.
Giết hắn, lên làm giáo chủ, coi trời bằng vung, thì có thể tự ý làm xằng làm bậy?
Con ngươi nhạt màu ranh mãnh nheo lại.
Ha, còng có thể biến mất, nhưng vết tích vẫn còn.
Cả đời…đến chết cũng không xóa đi được.

Đứa trẻ này là của y, cả đời này cũng là của y.
——————————-
[1] Tất lật: Là một loại nhạc khí dùng để thổi của Trung Quốc thời xưa.

Hết chương 4.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui