Dược Nhân Độc


Bạch Đàm nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, xem xét bốn phía.

Nơi hắn đứng chính là một đại sảnh hình lục giác, trong phòng u ám tối tăm, được trang trí hết sức tinh mỹ, ở giữa có một cái đài cao, nhìn giống nơi để giúp người mua vui vũ nhạc, sáu mặt trên tường đều có cửa, treo mành the, theo gío lay động, mờ hồ thấy sau cửa đều có lối hành lang, không biết đi tới nơi nào.
“Có thích khách vào cung! Mau tìm thích khách!”
Nghe thấy bên ngoài có tiếng người hò hét, tiếng bước chân gấp rút hối hả, Bạch Đàm liền biết, nhất định là bọn thị vệ trong cung Lâu Lan đánh hơi chạy tới.

Võ công thị vệ có thể cao đến thế nào? Hắn tất nhiên là không sợ bọn họ, trong lòng hắn bây giờ chỉ có phần kiêng kị Tư U cùng Phục Lộc.

Tư U rõ ràng đã luyện Lục Dục Thiên đến tẩu hỏa nhập ma, mặc dù không còn sống bao lâu, nhưng có thể bị tẩu hỏa nhập ma mà kích phát tiềm lực, công phu chỉ sợ rằng hơn hắn một bậc, còn Phục Lộc, nếu đúng như lời Di Lan Sanh nói, càng không thể xem thường.
Nhưng mà, hắn lúc này không thể bỏ đi được.
—— Thí Nguyệt chắc vẫn còn trong tay Tư U, hắn nhất định phải tìm lại nó, theo việc Tư U bắt hắn đổi lấy một hạt Cốt Tràng Hạt, chứng tỏ Cốt Tràng Hạt này rất trọng đối với Phục Lộc, nhất định gã sẽ mang nó bên người.
Nếu hắn đã đến, không lý nào lại tay không đi về.
Bạch Đàm nắm tay thành quyền, đi tới một cánh cửa trong số đó, xốc màng the nhìn ra bên ngoài.

Hành lang đối diện cách hồ bạc không xa, lại không còn nhìn thấy bóng dáng tên mặt nạ thần bí cùng Tư U.
Hắn hướng tay về phía hồ triệu hồi, đợi một lúc, cũng không thấy bóng dáng Thí Nguyệt, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Sau khi nuốt huyết xá lợi của Vu Diêm Phù, Thí Nguyệt luôn nhận hắn làm chủ.
Với loại binh khí có linh tính hung ác bậc này, thì dù hắn ở đâu, chỉ cần nhấc tay triệu hồi, Thí Nguyệt sẽ tự động tìm tới chỗ hắn, nhưng vào lúc này, một chút động tĩnh cũng không có, không biết đến cùng là vì nguyên nhân gì.
Đã quen với việc nắm binh khí trong tay, hiện giờ Bạch Đàm có chút bất an, nhớ lại hình ảnh tên đeo mặt nạ cùng Tư U giao thủ, hắn đem chiêu “Tru thiên hóa ma chưởng” luyện tập trong đầu một lần, lại cảm thấy có chút không đúng __ chiêu thức của tên đeo mặt nạ, hình như không giống các thuật thế trong sách lắm.
Suy nghĩ một chút, không chỉ là không giống nhau, mà còn tinh diệu hơn rất nhiều, giống như bản thân đã qua cải tiến.
Bạch Đàm không hề biết việc này chính là do Vu Diêm Phù một tay sắp đặt.


Mấy chục năm trước, sau khi y luyện được “Tru thiên hóa ma chưởng”, thì dựa theo nguyên bản chưởng pháp chế ra một bộ công pháp mới, rồi đem bí tịch chưởng pháp thiêu hủy vài chỗ, thay đổi trình tự, chính là muốn phòng người khác học trộm, cũng chính phòng được con mèo nhỏ lẻn vào Tành Kinh Các học võ công bí tịch Bạch Đàm.

Nhưng có thể vì Bạch Đàm có thiên phú võ học cực cao, chỉ cần trong đầu hình dung lại một lần, đã lĩnh ngộ được, tay chân bỗng nhiên ngứa ngái cực kì, lòng chỉ muốn cùng tên đeo mặt nạ so chiêu, học thêm hai chiêu mới.
“Là ai ở đó?”
Nghe thấy bên cạch có tiếng nói nhỏ, trong lòng Bạch Đàm cả kinh, hướng theo âm thanh nhìn lại, thì thấy phía sau khung cửa sổ có ánh đèn, hắn lập tức phi thân nhảy vào khung cửa sổ, một chưởng hướng tới bóng người đánh xuống, lại thấy trong ánh đèn chiếu ra khuôn mặt thiếu niên non nớt, thì vội vã thu hồi chưởng thế, dùng “Thôi hoa chiếc chi thủ” điểm mấy huyệt đạo trên người cậu ta, ống tay áo thuận thế vung lên, đã đem ánh nến tắt liệm.
Nương theo ánh trăng ảm đạm hắt vào khung cửa sổ, hắn nhìn rõ trước mặt chỉ là một người thiếu niên ốm yếu.
Trên người cậu ta mặc bộ y phục đẹp đẽ quý giá, là bộ trường bào tơ lụa hoa văn nhành cây, cơ thể gầy gò lọt thỏm trong chiếc xe lăn.

Cậu có tướng mạo đặc trưng của người Lâu Lan, tú lệ mà thon dài, nhưng sắc mặt vàng như giấy, ngay cả đôi môi cũng không chút hồng hào, mái tóc màu vàng hơi ngắn dùng linh ngọc quan khổng tước buộc lên, hai tay nhỏ nhắn vịnh hờ trên thành xe lăn, ống tay áo nhỏ hẹp càng làm đôi tay thêm nhỏ, mà trên mu bàn tay không ngờ xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ màu đen.
—— giống như vết thương từ sâu độc tạo thành.
Bạch Đàm lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước, sợ có cổ trùng bò lên người.
Thiếu niên mở to đôi mắt hổ phách long lanh, quan sát tỉ mẩn hắn một phen, mới lắc lắc đầu, giống như không tiếng an ủi hắn, khuyên nhủ hắn không cần sợ chính mình.

Nhìn quanh người cậu tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo mà tuyệt vọng, giống như một cái cây chờ đợi sự hủy diệt, trong phút chốc sẽ héo tàn, làm người khác không cách nào sinh ra ác ý với cậu.
Bạch Đàm nhìn xung quanh gian phòng, phát hiện cửa phòng bên trong có một mành the, mơ hồ có từng đợt từng đợt sương mù từ mành the bay vào, giống như phía sau là phòng tắm, còn có vài bóng dáng thị nữ qua lại.
Bạch Đàm không muốn đánh rắn động cỏ, một tay bóp cổ thiếu niên, thấp giọng nói: “Cho các nàng lui ra, ta ở chỗ ngươi trốn một lúc, ngươi nếu không kêu bậy, ta sẽ không giết ngươi.”
Thiếu niên ngoan ngoãn gật gật đầu, Bạch Đàm giải á huyệt cho cậu ta, nghe cậu ta thấp giọng nói một tiếng: “Các ngươi lui xuống trước, tiểu vương muốn một mình nghỉ ngơi chốc lát.”
“Vâng, điện hạ.” Các thị nữ cùng nhau đáp lại, bước chân dần dần đi xa.
Người này là vương tử Lâu Lan? Vì sao vương tử Lâu Lan lại tự dùng thân mình để nuôi trùng độc?
Bạch Đàm thầm nghĩ kỳ quái, sau mới nhớ tới lời nói của Di Lan Sanh về Phục Lộc, giật nảy mình.

Phục Lộc đem chính con trai mình dưỡng thành mẫu trùng để khống chế nhân trùng độc, lẽ nào, người này chính là nhi tử của Phục Lộc?
Hắn còn chưa kịp hỏi rõ, thiếu niên đã cất lời trước: “Tỷ tỷ là thích khách thị vệ đang truy lùng?”

Bạch Đàm sững sờ, mới biết tướng mạo cùng trang phục này làm thiếu niên hiểu lầm.
“Tỷ tỷ mau rời khỏi đây, thủ vệ trong vương cung Lâu Lan canh chừng rất nghiêm mật, nếu tỷ muốn xông vào, e là rất khó, nếu như đợi lát nữa phụ thân tiểu vương tới, tỷ tỷ muốn thoát cũng đã muộn”
Danh xưng “tỷ tỷ” này chói tai cực kỳ nhưng Bạch Đàm cũng lười giải thích: “Phụ thân của ngươi là nhân vật cực kì lợi hại?”
Thiếu niên gật gật đầu: “Bọn họ nói, phụ thân ta là đệ nhất cao thủ võ lâm, không ai đánh thắng được ông ấy.”
Vừa nghe như thế, trong lòng Bạch Đàm đã hiểu rõ—— nhìn qua thiếu niên so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, chắc chắc chính là con trai ruột của Phục Lộc.

Chỉ là tên Phục Lộc kia tâm cơ khó lường, thủ đoạn đê tiện, lại sinh ra đứa con đơn thuần như vậy, thật sự là đáng thương, bị phụ thân dày vò ra nông nổi này, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Thôi, nơi đây không thích hợp ở lâu, không bằng bắt con trai Phục Lộc, coi như là con tin.
Ý niệm trong đầu vừa loé, Bạch Đàm lập tức điểm á huyệt của cậu ta, nâng người lên khỏi xe lăn, thiếu niên hoảng sợ kêu lên hai tiếng “A a”, mắt nhìn về phía cửa sổ, như muốn nhắc hắn cẩn thận sau lưng.
Nói thì chậm mà việc diễn ra thì nhanh, một đạo kình phong đánh úp sau lưng hắn, Bạch Đàm vội vàng lách người né tránh, thì thấy một cái bóng đen từ cửa sổ xông vào, giống như loài thú tứ chi chạm đất, tròng mắt màu đỏ tươi sáng quắc khiếp người, toàn thân dây leo dày đặt căng lên, dưới ánh trăng tạo ra màu u quang nhàn nhạt, hình như là quỹ đằng.
Bạch Đàm hoảng sợ, thấy tóc tên kia cũng không phải màu trắng, lập tức ý thức được đây là nhân trùng độc Phục Lộc nuôi, nhanh chóng tập trung nội lực phát động tấn công, không ngờ, tên nhân trùng độc lại cúi đầu, thái độ hiền lành mà cúi đầu thần phục, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên sau lưng hắn, không biết là đang nói gì, ” A ô” mấy tiếng, thật giống con mèo to xác ngoan ngoãn.
Bạch Đàm suy đoán, nếu như tên nhân trùng độc này nghe lời mẫu trùng, chắc hẳn đang đợi mẫu trùng phát hiệu lệnh.

Hắn chợt nhớ mấy hôm trước tại phế tích trong lòng đất, tình cảnh dược nhân phát điên lên cùng tên nhân trùng độc này y hệt nhau, không khỏi hơi tò mò tiến sát nhìn kỹ, thấy Quỷ Đằng trên thân tên nhân trùng độc cũng không khác, trong lòng sinh ra một chút nghi vấn.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhất thời hắn cũng chẳng nghĩ được manh mối gì, đành bỏ qua, nghiêng đầu nhìn thiều niên sau lưng, ra lệnh: “Quản cho tốt sủng vật của ngươi, bằng không, ta lập tức lấy mạng của ngươi.”
Thiếu niên gật gật đầu, nhân trùng độc quả nhiên nhu thuận tránh ra, Bạch Đàm liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, thấy người phía sau lắc đầu, mới quay người đi về phía của sổ, nhân trùng độc cũng rập khuôn theo sau từng bước sát bọn họ.
Bạch Đàm cẩn thận từng bước đi tới cửa, hỏi: “Này, trong vương cung có đường ngầm nào thông với bên ngoài không?”
Nói xong, hắn bắt cánh tay yếu ớt vô lực của thiếu niên, bóp lấy mệnh môn của cậu, thì thấy cậu ta nhấc ngón trỏ lên, rồi chỉ chỉ xuống dưới chân.

Bạch Đàm khom người xốc tấm thảm Ba Tư quý giá xinh đẹp dưới chân, quả nhiên có một cửa ngầm.
_______________
Lúc này ở ven bờ hồ bên kia, có bóng người nhảy ra từ trong nước, chạy vào khu rừng cạnh bờ hồ, tên còn lại cũng tức tốc đuổi theo, theo sát không bỏ, cây cối trong rừng xào xạc lay động một lúc, hai người kẻ trước người sau dừng lại.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Tại sao công phu, chiêu thức đều giống như được giáo chủ tự thân chân truyền?” Tư U nhìn chằm chằm thân ảnh người kia trong bóng cây loang lổ, cùng binh khí trong tay y đang ẩn hiện hàn quang, “Mà còn có thể triệu hoán ‘Thí Nguyệt’?”
Người nọ đứng trên nhánh cây, mặc dù đã bị thương, nhưng trên mặt vẫn đeo một chiếc mặt nạ hình thú dữ tợn, làm y toát ra luồng khí độ bá đạo, một tay cầm Thí Nguyệt đặt sau lưng, thật là phong tư trác tuyệt đến nhiếp tâm động phách.
Tư U càng nhìn thì càng thấy mọi động tác của người này đều quen thuộc đến kì lạ, trong lòng càng không yên, nếu không phải chính mắt nhìn thấy thi thể của Vu Diêm Phù, thì thân thể đã muốn quỳ xuống trước mặt người này, gọi y một tiếng “giáo chủ”.
“Trong lòng ngươi nhất định cảm thấy rất kì quái, đúng hay không?” Người kia cười nhẹ, y một tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ, “Tư U, ngươi còn nhớ tới ngày Sát Phá Lang ba sao tập hợp, ba mươi năm về trước?”
Tư U nghe vậy trong lòng chấn động.
Gã còn nhớ rất rõ bốn mươi năm trước, để tìm được hi vọng sống sót, đứa bé mười tuổi giả câm giả điếc kia làm sao đi vào tế đàn đâm chết mẹ ruột của chính mình, làm sao lột da người dâng lên cho thân phụ, cả người máu me đầm đìa đến ánh mắt chớp cũng không chớp, giống như trời sinh không có tim phổi, làm cho phụ thân y Vu Liễm Vân cũng chậc chậc lấy làm kì lạ, lại càng thêm tán thưởng, chỉ nói y trời sinh “Không yêu không sợ” là kì tài để luyện Lục Dục Thiên, từ đó về sau dốc lòng giáo dục.
Mười năm mài dũa bảo kiếm xuất chiêu, ngày Sát Phá Lang ba sao tập hợp cũng chính là ngày chết của Vu Liễm Vân.
Một câu “Không yêu không sợ” đã thành sấm truyền.
Năm đó y làm thế nào đâm chết thân mẫu, ngày ấy y hoàn trả gấp mười lần cho phụ thân.
Lột xong da thân phụ, rồi lại quỳ xuống hướng tới ông dập đầu ba cái vang dội, sau đó dùng đuốc thiêu ông thành tro tàn, ở trong biển lửa ngợp trời, hệt như năm đó đi về hướng bảo tọa giáo chủ, đem tấm da thân mẫu mai táng dưới trướng người.
Hai mươi năm không nói một lời, leo lên vị trí giáo chủ, mở miệng chính là câu “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” tàn nhẫn bá đạo.
Từ đó về sau mười ngày huyết tẩy đàn thành, sử dụng muôn vạn thủ đoạn hà khắc, làm cho mười đàn bộ cả mấy ngàn người, không ai dám không nghe.
—— đứa con của “Minh Phi”, kẻ bị người người coi khinh sự tồn tại, nhưng nay đã trở thành giáo chủ “vô tiền khoáng hậu” của Phù Đồ giáo trong suốt ba trăm năm, cũng thành một đời bá chủ sai khiến võ lâm Tây Vực.
Cho dù đã thay đổi một tầng da, thay đổi một bộ dạng, lại không thể nào vùi lấp khí khái ngạo thị quần hùng.
Gã tại sao lại không nhận ra?
Hai đầu gối gã mềm nhũn, hai chân quỳ xuống: “Giáo chủ, giáo chủ, thật sự là người?!
Nhánh cây phía trước vang lên xào sạt, người kia phiêu diêu đáp xuống trước mặt gã.
“Không sai.

Bản tọa ở đây, hộ pháp ‘Tử ma ‘Nghe lệnh.”
“Giáo chủ…” Tư U trong lòng trăm mối ngổn ngang, lại nói không ra một lời, khoé môi run rẩy.
Vu Diêm Phù nheo mắt, quan sát gã trong chốc lát, mới nói: “Tư U, nạn cũ ngươi chưa trừ, căn cơ không đủ, thế nào còn luyện Lục Dục Thiên? Bây giờ tẩu hỏa nhập ma tới đường này, e rằng ngay cả bản tọa cũng không tài nào cứu được.”
“Thuộc hạ cũng là vì…” Tư U nhắm mắt, tơ máu dần dần lan tới thái dương, thần sắc thống khổ, “Vì giết chết tiểu yêu nghiệt kia, vì báo thù cho giáo chủ.

Giáo chủ, ngài năm đó vì nó dùng mệnh mình kéo dài mạng, tổn thọ mất mấy chục năm không nói, một thân công lực cũng hao tổn gần như không còn, nó lại ra tay tàn độc đối với người như vậy…”
“Việc này tạm thời không cần đề cập tới.


Nhưng ngươi tại sao lại ở cùng với người Nguyệt Ẩn Cung?”
Tư U mở to con mắt, vành môi bắt đầu rung rẩy: “Giáo chủ, ngài đang hoài nghi thuộc hạ?”
Vu Diêm Phù một tay nâng cằm gã, rũ mắt nhìn xuống, chăm chú nhìn dấu ấn đã nhạt trên mi tâm gã: ” Ngươi mấy chục năm vì bản tọa vào sinh ra tử trung tâm nhất quán, bản tọa làm sao không biết?”
Tư U nắm chặt cổ tay y, móng tay biến đen cơ hồ khắc sâu vào da thịt, khoé miệng cong lên: ” Từ ngày tiểu yêu nghiệt đại khai sát giới, dẫn tới trong giáo đại loạn, thuộc hạ liền rời khỏi Thiên Sơn xem xét mọi nơi, chỉ vì muốn tìm phương pháp phục sinh giáo chủ, sau đó nghe thấy Phục Lộc trên giang hồ tung tin, treo giải lấy đầu tiểu yêu nghiệt kia, sẽ lấy một viên Cốt Tràng Hạt làm thù lao, thuộc hạ… dĩ nhiên là chấp nhận.”
“Nói như vậy….

Phục Lộc sẽ bố trí nhân lực trong cung, ngoài thành hết sức chặt chẽ?”
Tư U mở to mắt, đồng tử như lưỡi dao sắc bén: “Thiên la địa võng, tiểu yêu nghiệt kia sẽ không có đường trốn”
Đồng tử Vu Diêm Phù co rụt, nói: “Tư U, ngươi đem một nửa nội lực truyền cho bản tọa.”
Tư U nghe vậy, miệng nở nụ cười, những điên cuồng tàn nhẫn khi nảy giờ đã không còn, ánh mắt cũng nhu hòa hơn: ” Tư U vốn là Minh Phi của giáo chủ, giáo chủ nếu muốn lấy, bất cứ lúc nào cũng có thể cầm lấy một thân công lực của Tư U.”
“Bản tọa đã nói, không muốn ngươi chết, mười năm trước là vậy, mười năm sau cũng là vậy.” Vu Diêm Phù nói như thế, giọng nói mê hoặc mà trầm thấp, ngón tay thon dài vén lên tóc mai của gã, dời xuống cánh tay, năm ngón tay hợp lại chậm rãi chạm tới mạch đập, dùng ”
Hổ phệ thần quang chú” đem từng luồng nội lực từ mạch máu Tư U hướng về mình.
“Còn việc ngươi muốn hắn chết… cũng đừng bàn luận nữa.”
Dứt lời, ngón tay đặt trên mạch máu của gã đột nhiên căng thẳng, đem nội lực cuộn trào không thôi miễn cưỡng ngăn lại.
“Ngươi chắc hiểu được?”
“Vì sao?” Sắc mặt nam tử mặc áo tím trắng bệch, tơ máu ở hai gò má càng dày đặc, “Giáo chủ chẳng lẽ người không đặt nó xuống được?”
Vu Diêm Phù tự tiếu phi tiếu nhếch lên khoé môi, y cười đến thật tự nhiên, thật giống như trong tiếng cười lơ đãng toát lên hứng thú cùng niềm vui bí ẩn: “Đặt hay không đặt xuống, cũng phải bắt tới tay, mới có thể nói được.”
_____________________
Yori: Trời ơi, anh công đáng sợ wá.

Mà có ai theo dõi truyện ko.

Lên tiếng cho mị biết vs.

(´・_・').


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui