Dược Nhân Độc


Ly Vô Chướng nghe tiếng mà chạy tới, đã thấy một cái bóng đen vọt vào phòng Bạch Đàm, quắp lấy dược nhân kia mà bay lên không trung, thì ra đó là một con đại bàng cực lớn, Bạch Đàm thấy thế thì cả kinh, hô to lên: “Vô Chướng, đừng để y bị cướp!”
Lời còn chưa dứt, mấy chục người đã nhảy lên tường thành, bao vây hắn tầng tầng lớp lớp, thì ra ở đây đã sớm có mai phục.
Mười mấy người này đều mặc trang phục Hung Nô, ngay cả binh khí cũng là hình thù kỳ quái, nhiều tên dùng ám khí cơ nỏ.

Hai tay Bạch Đàm nắm chặt một Câu một Việt quét ngang một vòng, đã đoán được bảy tám phần, mới nhìn về phía người vừa đánh lén hắn khi nãy, cười lạnh một tiếng: “Chư vị chẳng lẽ là đến từ Tây Cương?”
Tên đó khẽ mỉm cười, cởi mũ da trên đầu xuống, dưới ánh trăng hiện ra một khuôn mặt thanh niên anh tuấn, màu da đồng cổ đặc trưng rất có phong thái của đại Nguyệt tộc ở Tây Cương, cũng có một cặp đồng tử màu lam, chính là người đứng đầu trong hàng ngũ ở Nguyệt Ẩn Cung- tam đường chủ – ” Câu hồn quỷ sử”, sử dụng binh khí chính là câu hồn trảo xuất thần nhập hóa.

Hai mắt gã sáng quắc mà nhìn hắn: “Từ biệt đã nhiều năm, tiểu mỹ nhân vẫn là như thế—— tuyệt sắc vô song nha.”
—— đúng là bọn họ đã từng gặp mặt, trong Nguyệt Ẩn Cung, lúc hắn giả thành diễm cơ đi giết cung chủ Nguyệt Ẩn Cung, người này lầm tưởng hắn thật là nữ tử, đã từng chọc ghẹo hắn.
Mà lúc này, hắn cũng ăn mặc giống như một diễm cơ xinh đẹp, thật sự là lúng túng.

“Ồ? Bản tọa sao không nhớ rõ ngươi chứ?” Bạch Đàm nuốt xuống ngụm máu đang trực trào vọt tới cổ họng, mặt không đổi sắc đứng nguyên tại chỗ.

Lúc này, chân khí ở trong cơ thể hắn đã tán loạn, sắp không áp chế nổi.
Tên mắt xanh từ trên xuống dưới nhìn ngắm hắn, ánh mắt cố tình dừng xem quần lụa mỏng manh nhẹ bay trong gió chốc lát: “Bạch giáo chủ, thực sự là một đôi chân ngọc nha, không biết quấn chặt bên hông sẽ có tư vị gì?”
Trong lòng Bạch Đàm biết người này là có ý khiêu khích mình, bây giờ hắn nội tức đã loạn, kinh mạch đều bị tắt nghẽn, nếu như cưỡng ép vận công, chỉ có thể tẩu hỏa nhập ma, nên đành cố nén cảm giác xấu hổ, từ trong ngực lấy ra một viên kim sang dược ăn vào, lấy lại bình tĩnh: “Nếu muốn cướp người từ tay bản tọa, thì ta khuyên ngươi sớm mà từ bỏ đi.”
“Cướp người chỉ là mục đích thứ nhất,” Người kia huýt sáo, con đại bàng khi nãy liền đáp xuống, thả người rơi xuống sau lưng gã, Bạch Đàm liếc mắt thì thấy trên thân thể dược nhân máu me đầm đìa, tóc bạc tán loạn, tựạ như người hấp hối mà quỳ rạp trên mặt đất, trên lưng nhìn rõ có năm vết cào rất đáng sợ, tức khắc hô hấp của hắn cũng ngừng.
“Còn thứ hai, tất nhiên là vì bản đồ kho báu.

Vu Diêm Phù chết rồi, vật này là ngươi quản.”
“Giáo chủ cẩn thận.” Ly Vô Chướng phi thân đáp xuống sau lưng hắn, Cơ Độc cũng tiếp bước theo sau.

Bạch Đàm nhìn lướt qua hai người phía sau, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Bản tọa đã đem đốt, ngươi không biết sao?”
“Ngươi cho rằng đang lừa hài tử hả? Ngươi nếu không giao bản đồ kho báu ra đây, ta sẽ giết hắn! Tên mắt xanh trợn trắng mắt, xốc dược nhân lên, đầu ngón tay đặt trước yết hầu y.
Dược nhân ho khan mấy lần, suy nhược mà thở dốc, ngay cả khí lực ngẩn đầu cũng không có.
Bạch Đàm liếc y một cái: “Ngươi muốn giết thì cứ giết, Bạch Đàm ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.

Còn bản đồ kho báu, không có chính là không có, ngươi hỏi ta một trăm lần, vẫn là không có.”
Tên mắt xanh hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí mà nói: “Xem ra, thực đúng là tên tiểu ma đầu vô tình vô nghĩ, vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ mà! Lại nói, y cũng xem như ân nhân cứu mạng của ngươi? Vì ngươi đường đường là một Đường chủ mà lưu lạc tới bước đường này, thật là nổi sỉ nhục của chúng ta, không bằng thanh lý môn hộ còn tốt hơn.”
Nhất thời như sét đánh ngang tai, Bạch Đàm toàn thân chấn động, không thể tin mà hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Đang muốn hỏi cho rõ, thì phía sau bỗng phát ra một tiếng quát chói tai, Cơ Độc cùng Ly Vô Chướng đồng loạt đánh tới.
Tên mắt xanh vừa thấy cá đã cắn câu, thì xốc người lên nhảy xuống tường thành, Bạch Đàm lập tức đuổi theo, hai người Ly Vô Chướng cùng Cơ Độc cũng theo sát tới, cùng mấy người còn lại đấu với nhau thành một đoàn.

Lúc này, bão cát đại mạc cuồng bay, cho dù có là thân thủ tốt cũng chịu sự quản chế, Bạch Đàm lấy lại bình tĩnh, tăng cường nội lực, đem Thí Nguyệt câu ném ra, ngăn chặn mấy tên vây công, một tay nắm lấy Phá Nhật mà ép tới gã mắt xanh; nhìn thế tấn công mạnh mẽ không thể tránh, gã mắt xanh cũng không lại trốn, một cánh tay vung ra, trong tay loé lên hàn quang, lợi trảo vừa ra tay, khí thế ngoan độc, tựa như hung giao ra biển, mãnh long xuống núi, phát ra một tiếng quỷ khóc sói tru, móng vuốt cuồng quay cuốn thêm bão cát tạo ra cơn lốc xoáy đen, thẳng hướng Bạch Đàm mà tới!”
Bạch Đàm lại chỉ dùng một chiêu “thiên nữ quải Nguyệt”, ngửa người ra phía sau, nhẹ nhàng tránh thoát, rút đao chặt nước, chỉ nghe “keng” một tiếng đem xích sắt gọn gàng chặt đứt, cũng đem truy hồn trảo mạnh mẽ ném trở về: ” Chặt móng gà của ngươi, trả về cho ngươi!”
Gã mắt xanh một tay nắm được đoạn trảo, thì thấy xương cánh tay bị chấn động đau đớn một hồi, cả người cũng lùi về phía sau mấy bước, bỗng nhiên mặt biến sắc, trong lòng biết bản thân đã quá coi thường người này.

Bây giờ Bạch Đàm đã vượt xa quá khứ, còn chỗ nào giống cái tên luyến sủng kia? Cho dù có là lão cung chủ ở trên trời, cũng chưa chắc có thể đánh lại hắn.
Trong lòng vừa nảy ý do dự, thì bên tai nghe một tiếng nói thầm: “Liên Cưu…Bằng sức mình ngươi, đấu không lại họ.

Đừng có nóng vội, lạt mềm buộc chặt, trước tiên nên tránh đối đầu.”
Liên Cưu trong lòng cả kinh, sau là vui vẻ, trăm mối ngổn ngang mà nước mắt doanh tròng, thừa dịp gió lớn, kề vào tai Vu Diêm Phù mà nói nhỏ: “Đại ca, chờ huynh trở về, vị trí cung chủ, trừ huynh ra không thể là ai khác.”
Vừa dứt lời, liền đem một thứ gì đó nhét vào trong tay y, vung tay áo một cái, quăng ra một thứ óng ánh lân quang, quyết đoán lui ra sau, gã đã không còn ham chiến, triệu hồi mấy người còn lại, nháy mắt biến mất trong sa mạc.
Thấy những người kia bỏ lại dược nhân, Bạch Đàm cũng không có ý đuổi theo, vội vàng tiến lên vài bước, mới phát hiện trong cuồng phong đầy trời hồ điệp tung bay, thấy hương lân phấn phả vào mặt, nhanh chóng dùng tay che mũi miệng, xông tới nâng dược nhân dậy, Vu Diêm Phù mở mắt ra, thấy gió cát thổi tung làm rối tóc thiếu niên, cặp mắt phượng xinh đẹp kinh ngạc đang nhìn mình, gương mặt nhợt nhạt như tuyết dính đầy đất cát, lại chẳng biết vì sao lại động nhân tới cực kỳ.
Có lẽ là vì —— phần tình cảm này chẳng phải cho y.


Ngực Vu Diêm Phù như bị vặn xoắn, đưa tay xoa hai má thiếu niên, không tiếng mà lẩm bẩm gọi “Chủ nhân”, Bạch Đàm nhìn y, nhíu nhíu lông mày, há miệng, còn chưa phát ra tiếng, quay đầu phun ra một ngụm máu lớn, nhiễm đỏ đất cát dưới chân.
Một chiêu vừa nãy chính là cung giương hết đà, nếu chống đỡ thêm một chiêu cũng sẽ rất khó.

Lúc này chân khí trong người hắn hỗn loạn khó kìm chế, ngay cả đứng lên cũng không còn sức.
Bạch Đàm dùng chuôi đao chống đỡ, cõng y lên, nhưng giờ đây hai chân mềm nhũn, cả người đổ ập về phía trước.
Vu Diêm Phù theo bản năng ôm chặt lấy hắn, ngón tay cũng đột ngột xiết chặt.
“Giáo chủ!” Ly Vô Chướng thấy thế thì cả kinh, bay về phía hai người.
Đột nhiên, một tiếng ầm ầm vang lên, xung quanh sụp đổ thành cái động to, cát chảy bốn phía tạo thành một vòng xoáy, Bạch Đàm ôm dược nhân muốn bậc người nhảy lên, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà, cả người bị trôi theo hạt cát mà lún xuống, nháy mắt đã bị cát chảy chôn vùi.

Yori: Chương siêu ngắn, hi hi ????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui