Lương Dược ở bên ngoài tận hơn hai tháng, lễ mừng năm mới cô cũng không về, chỉ nhắn tin báo với Lương Viễn Quốc nói mọi chuyện của mình đều rất tốt, không cần phải lo lắng.
Sau cuộc thi đấu, cô lại cùng với Vương Cẩn Cẩn đi đến Côn Minh ở lại đó qua kỳ nghỉ đông, đi du lịch khắp núi non sông nước hết nửa tháng.
Trường cấp ba khai giảng năm học mới cô cũng không đi báo danh.
Cô còn thông qua thư tín trực tiếp chuyển tiền học phí cho giáo viên chủ nhiệm lớp.
Sau khi bọn họ thỏa mãn hoàn toàn nhu cầu chơi đùa của bản thân thì mới miễn cưỡng trở về nhà.
Lúc bọn họ rời đi là mùa đông tuyết trắng rơi tán loạn, khi bọn họ quay về là mùa xuân mọi vật sống lại cỏ mọc khắp nơi và ánh nắng chiếu rực rỡ.
Sau khi Lương Dược trở lại, việc đầu tiên cô làm là quét tước dọn dẹp căn phòng thuê của mình, sau đó mới liên lạc với Lương Viễn Quốc để báo với ông là cô đã trở lại và mời ông một bữa cơm.
Giọng của Lương Viễn Quốc lập tức vang lên từ trong điện thoại, vừa mắng chửi vừa nghẹn ngào: “Con ranh con, cánh cứng cáp rồi, còn biết quay lại à!”
Lương Dược mỉm cười: “Con nhớ ba lắm.”
Cô mời ông đi đến một nhà hàng tây cao cấp để ăn bò bít tết.
Phong cách trang trí theo kiểu Châu Âu, những ngọn đèn tỏa ánh sáng vàng ấm áp, trên tường vẽ tranh xinh đẹp, nhạc nhẹ nhàng vui tươi, một không gian thoải mái dễ chịu và ấm áp.
Lương Viễn Quốc sau hơn hai tháng mới nhìn thấy con gái, ông có chút xúc động.
Lương Dược dường như không có gì thay đổi, trang điểm rất tinh tế, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng tươi tắn, vô cùng xinh đẹp, mái tóc được nhuộm màu và uốn xoăn dài đến ngang vai mang đến một kiểu cảm giác lười biếng.
Giống như đã trưởng thành hơn một chút.
Lương Viễn Quốc chưa bao giờ đến một nơi cao cấp như vậy để ăn cơm, ông ngồi nghiêm chỉnh, nhỏ giọng nói với cô: “Con gái à, ăn cơm ở đây có đắt không? Hay là chúng ta đến một nhà hàng bình thường gọi hai xuất cơm ăn đi.”
“Đến cũng đã đến, ba sợ cái gì, cũng không phải ba trả tiền mà.” Lương Dược thật ra rất ít khi tới đây, nhưng cô chính là muốn ba mình được mở mang kiến thức một chút.
Cô gọi hai suất bò bít tết chín bảy phần.
Khi người phục vụ mang bò bít tết tới, Lương Viễn Quốc có chút buồn bực: "Tại sao toàn là dao và nĩa, lại không có đũa?"
Ông vụng về cầm nĩa chọc chọc vào miếng thịt, hoàn toàn không biết dùng.
“Ăn đồ tây làm gì có đũa ạ?” Lương Dược liếc mắt, chuyển đĩa bò bít tết của ông đến trước mặt mình, sau đó dùng dao giúp ông cắt thành từng miếng.
Lương Viễn Quốc nếm thử một miếng, thịt chất xốp lại mềm non, ông cười không ngừng gật đầu: “Món này ăn rất ngon, Dược Dược con mau nếm thử đi!”
Lương Dược cũng cười: “Con còn cần ba nói à.”
Hai người trò chuyện với nhau về những chuyện xảy ra gần đây.
Lương Viễn Quốc: “Con nói con đi tham gia cuộc thi vẽ tranh, thế nào rồi, con có thắng không?”
“Thôi đừng nhắc tới nữa.” Lương Dược thở dài: “Con đã không lấy được mười vạn đó.”
Lương Viễn Quốc “A” một tiếng, cho rằng cô không trúng tuyển: “Thắng thua vốn là chuyện bình thường của nhà binh mà...”
Lương Dược lại thở dài: "Con chỉ lấy được có năm vạn.”
"..." Lương Viễn Quốc nuốt lời an ủi trở về: “Vị trí thứ hai cũng không tệ.”
“Không tệ chỗ nào chứ? Rõ ràng so với phong cách Picasso đứng ở vị trí thứ nhất thì con vẽ đẹp hơn rất nhiều! Các bạn trên mạng cũng đều bình chọn cho con!"
Lương Dược cứ nghĩ đến sự kiện này lại cảm thấy tức giận bất bình nói: “Những giám khảo đó đúng là đồ mắt mù!”
Lương Viễn Quốc không hiểu những thứ này, liền cười ha hả nói phụ họa một vài câu, lát sau chợt nghĩ ra điều gì đó, có chút do dự hỏi: "Dược Dược, con có biết một cậu bạn tên Sở Trú không?"
Đã lâu không nghe thấy cái tên này, Lương Dược hơi sửng sốt: “Con có biết, là em rể đấy ạ.”
Giọng điệu của cô tương đối tự nhiên, không có bất kỳ khác thường gì.
Lương Viễn quốc ho khan một tiếng: "Thật ra, ba muốn hỏi con chuyện này lâu rồi, con đối với cậu ta có cảm giác gì đặc biệt không?”
“Làm sao có thể có chuyện đó?” Lương Dược nghĩ Lương Viễn quốc lo lắng cô sẽ tranh đoạt bạn trai với em gái mình, nhẹ nhàng mỉm cười: “Con đối với cậu ta không có cái loại tình cảm đó.”
“Thì ra là như thế.” Lương Viễn Quốc pha trò: “Là ba đã suy nghĩ nhiều.”
Ông vốn là đang do dự xem có nên nói cho cô biết về việc Sở Trú đang tìm cô hay không, nhưng bây giờ nghe được cô nói vậy, ông vẫn nên bỏ đi ý định này.
Nhìn mặt cái cậu Sở Trú kia có vẻ tối tăm phiền muộn lại cố chấp, bị cậu ta quấn lấy cũng rất phiền phức, hiện tại cuộc sống của con gái ông trải qua tốt là được.
Hai ba con vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp.
Lương Viễn quốc khuyên Lương Dược liên lạc với em gái mình, Lương Văn rất nhớ cô.
Lương Dược cười nhẹ lắc đầu: “Chuyện này nói sau đi ạ.”
Hiện tại cô vẫn không muốn đối mặt với Lương Văn, luôn cảm thấy vì chuyện của Sở Trú và cô bị làm ầm lên mà có chút xấu hổ.
Đợi khi nào cô thực sự không còn cảm giác đó nữa rồi nói sau vậy.
"Đúng rồi Dược Dược, còn có một chuyện ba muốn nói với con." Lương Viễn Quốc ngập ngừng mở miệng: “Chính là ba và mẹ của con…”
“Dừng!” Lương Dược lập tức lắc đầu ngắt lời ông: “Con không muốn biết một chuyện gì về bà ấy hết.
Đừng nhắc đến chuyện của bà ấy với con.”
Lương Viễn Quốc há hốc mồm bất đắc dĩ thở dài: “Vậy quên đi, chúng ta ăn cơm, ăn cơm đi.”
*
Lương Dược quay trở lại trường Cửu Trung để vào lớp học, cô tìm rất lâu mới thấy được lớp mới của mình, khi cô vừa xuất hiện đã dọa cả lớp đều giật mình, khai giảng cấp ba đã lâu như vậy, bây giờ mới đến báo danh đúng là người hiếm gặp trên đời.
Danh tiếng của Lương Dược hồi còn học ở trường cấp hai đã rất nổi tiếng.
Một số bạn học có mặt ở đây cũng từng là bạn học cũ của cô.
Tất cả đều tò mò nhìn cô và bắt đầu xì xào nói luyên thuyên.
"Cô ấy chính là Lương Dược, trông cô ấy thật xinh đẹp!"
"Haha, không hổ là cô ấy, cấp ba rồi mà vẫn còn buông thả như vậy.”
"Cảm giác phong cách ăn mặc của cô ấy giống như là một sinh viên nghệ thuật vậy.”
"Này, đôi chân đó thật là dài, thật không dám giấu diếm tớ đang nghĩ cái gì...!các cậu hiểu chứ.”
"Cậu nghĩ cái quỷ gì mà nghĩ, cậu có biết sức chiến đấu của cô ấy kinh người như thế nào không, cậu mà dám cứng rắn với cô ấy thì e rằng nửa đời sau cậu phải làm thái giám!”
"Không phải là cậu nói quá lên đấy chứ?"
...
Ngược lại, giáo viên chủ nhiệm lớp thấy nhưng không quá ngạc nhiên, đã sắp xếp chỗ ngồi cho cô và Vương Cẩn Cẩn từ sớm, là ở chỗ hẻo lánh, cái bàn cuối cùng gần cửa sổ.
Lương Dược thấy Vương Cẩn Cẩn đã đến, xách cặp đi qua: "Cậu đến sớm như vậy à?"
Vương Cẩn Cẩn đang soi gương để vẽ lông mày, nghe thấy vậy thì bĩu môi: “Ba mẹ tớ về rồi, bây giờ hàng ngày họ đều thay phiên nhau tới dạy dỗ tớ.
Phiền chết mất.”
Lương Dược ngồi ở bên cạnh cô ấy: "Vậy không phải là rất tốt sao?"
Vương Cẩn Cẩn: "Tốt cái rắm ấy!"
Lương Dược chỉ cười không nói gì, đang phân loại chỗ sách mới ở trong ngăn kéo, lúc này, bạn nam ngồi ở ghế trước đột nhiên quay đầu lại, cẩn thận từng li từng tí nhìn cô chằm chằm.
Hồi lâu sau mới nói: "À, Lương Dược, cậu có còn nhớ tôi không? Tôi là Kha Ngộ Tư học cùng lớp với cậu học kì trước.”
Lương Dược ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Có chuyện gì vậy?"
Kha Ngộ Tư: "Học kỳ trước có một cậu bạn đến tìm cậu.
Cậu ấy đã tìm cậu hơn hai tháng, còn thường xuyên chạy đến lớp để hỏi thăm tình hình của cậu.”
Lương Dược không có hứng thú lắm: "Ồ, cậu ta trông như thế nào?"
Kha Ngộ Tư suy nghĩ một chút: "Cao cao gầy gầy, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, à đúng rồi, cậu ta đang mặc đồng phục học sinh Nhất Trung!"
Lương Dược khựng lại, ngước mắt lên: "Cậu ta tên là gì?"
Kha Ngộ Tư cau mày suy nghĩ một lúc lâu: "Hình như gọi là khoai tây...!phải rồi, là khoai tây!"
Lương Dược: "..."
Chắc là không phải.
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Sở Trú.
Hiện giờ có lẽ anh và em gái của cô đang tương thân tương ái rồi.
*
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, Lương Dược đã về được hơn một tuần, cô cũng đã đi học được tròn một tuần, cô không có thường xuyên trốn tiết giống như trước kia, hơn nữa còn trở nên an phận rất nhiều.
Dù sao đi nữa thì học cấp ba, cũng không thể tùy hứng giống như cũ được.
Chiều thứ sáu, Lương Dược đang lười biếng gục mặt nằm trên bàn chơi điện thoại di động thì nghe thấy lớp trưởng chạy vào hô lên: "Các bạn học, tớ vừa nghe được một tin tức rất lớn, trường Nhất Trung sắp đưa học sinh đến đây thi đấu tri thức cùng với trường của chúng ta!"
Cả lớp im lặng, sau đó là một trận ồn ào.
"Có phải là trường Nhất Trung mà tớ biết không?"
"Tớ chịu rồi, lấy cái gì để so đấu chứ, chắc chắn là đến hành hạ thì có, chúng ta có ai có thể đi đấu nổi?"
"Chuyện này cũng không nhất định vậy.
Không phải là có Thẩm Thần mới chuyển đến học lớp mười một sao? Trước kia từng học trường Nhất Trung, thành tích không kém hơn Sở Trú là bao.”
Lương Dược nghe vậy thì dừng lại một chút, tốc độ chơi điện thoại chậm lại.
Cả lớp vẫn đang sôi nổi thảo luận…
"Sở Trú là ai?"
"Là bảo bối của trường Nhất Trung đấy.
Cậu ta chính là học thần rất lợi hại rất nổi tiếng, cậu ngay cả cậu ta cũng không biết?”
“Tớ nghe nói rằng cậu ta cũng sẽ tham gia cuộc thi đấu lần này.”
“...!Cậu ta tới làm gì hả, để trải nghiệm khoái cảm của một đại thần khi hành hạ các tân binh à?”
“Đương nhiên là vì Thẩm Thần rồi! Trên đời này cũng chỉ có cậu ấy mới có thể đấu một trận với Sở Trú.”
...
Sở Trú, muốn đến trường Cửu Trung?
Hơn nữa còn là để chiến đấu với một cậu bạn?
Lương Dược vẻ mặt cổ quái mà trừng mắt nhìn.
Anh đã thay đổi hay cô chưa đủ hiểu biết về anh? Thì ra anh vốn dĩ là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết và trách nhiệm như vậy sao?
Lương Dược thở dài cảm thán cảnh còn người mất, chợt nghe thấy mấy bạn học nữ bên ngoài phòng học la hét phát ra giọng điệu mê trai.
"Ahhh! Tớ nhìn thấy học sinh của trường Nhất Trung! Đồng phục học sinh của họ thực sự rất đẹp! Còn có cả Sở Trú, trông cậu ta cũng quá đẹp trai đi, cả người lại tràn đầy khí chất thần thánh không thể xâm phạm.
Vừa nhìn đã thấy chính là thuộc hệ cao lãnh cấm dục.
Hắc hắc, đúng là hợp khẩu vị của tớ!”
"Này, các cậu có thể có chút cảm giác vinh dự của trường không, phải nhớ kỹ, đối phương chính là kẻ địch! Là kẻ địch đó!"
Bạn nữ lớp phó học tập chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ha, nếu có bản lĩnh thì cậu đến đây xem đi, tớ bảo đảm chỉ một giây thôi cậu sẽ đắm chìm trong nhan sắc của cậu ta đấy.”
“Xem thì xem.” Lớp phó học tập lạnh lùng đi tới, nhìn xuống lầu: "Không phải chỉ là một chàng trai...!Được rồi, tớ thừa nhận đây cũng rất hợp khẩu vị của tớ.”
Bạn nữ lớp phó học tập thay đổi sắc mặt trong một giây.
Bỗng nhiên, một mùi hương hoa hồng thơm ngát thổi tới.
Lớp phó học tập nghiêng đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp quá mức, chính là Lương Dược.
“Cậu cũng thích mấy anh đẹp trai à?” Nữ lớp phó học tập kinh ngạc, dù sao Lương Dược cũng đã lâu không kết giao với bạn trai.
“Coi như không tệ.”
Lương Dược nhìn thẳng xuống Sở Trú ở phía dưới, thuận miệng nói.
Dưới lầu, có năm học sinh trường Nhất Trung đang đi trên con đường nhỏ, ba nam hai nữ, khí chất đều rất nổi bật.
Đặc biệt, là người ở giữa kia.
Lương Dược lặng lẽ đánh giá Sở Trú, anh giống như đã thay đổi, lại giống như không thay đổi.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh nước biển và quần tây đen.
Đường nét chỉnh chu gọn gàng, cúc áo được cài tỉ mỉ đến tận cổ áo, dáng người gầy thẳng tắp, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì.
Cằm thon gọn, màu da trắng.
Anh kiêu ngạo và lạnh lùng, đôi chân dài liên tục bước đi về phía trước.
Rất nhanh, anh đã đi khỏi tầm mắt của Lương Dược.
Anh dường như đã gầy đi rất nhiều, thân hình có chút đơn bạc.
Lương Dược không xác định mà nghĩ.
Lương Văn không chăm sóc tốt cho anh sao?
*
Mặc dù trường Cửu Trung so đấu với trường Nhất Trung, nhưng không khác gì lấy trứng chọi đá.
Nhưng các bạn học sinh giỏi của trường Cửu Trung vẫn rất coi trọng trận đấu này, các băng rôn truyền cảm hứng được treo khắp nơi trong khuôn viên trường, các thầy cô giáo thì tận tâm chỉ bảo động viên mọi người vì tham gia thi đấu mà hãy cố gắng lên.
Dưới sự kích thích của trường Nhất Trung, bầu không khí học tập lên cao chưa từng có và họ thề sẽ đánh bại trường Nhất Trung để được nở mày nở mặt.
Ngay cả khi thi đấu thua, nhưng khí thế nhất định không thể thua!
Vào ngày thi đấu, Lương Dược đã suy nghĩ rất lâu, không ngừng đấu tranh tâm lý, cuối cùng không nhịn được sự tò mò mà lẻn vào lễ đường lớn theo dõi trận đấu.
Lương Dược vốn dĩ muốn tìm một chiếc mũ lưỡi trai để che mặt, nhưng sau đó cô nghĩ lại mình cũng không làm gì sai, tại sao phải trốn tránh?
Sở Trú có phát hiện ra thân phận của cô không?
Không có!
Cô có làm điều gì đáng xấu hổ không?
Cũng không có!
Vậy thì cô trốn cái rắm!
Sở Trú đã ở cùng Lương Văn lâu như vậy, cảm tình nên vững chắc cũng đã vững chắc, nên tiến triển cũng đã tiến triển, cô làm sao phải chột dạ chứ?
Dù sao cũng là người một nhà, cô không thể nào trốn em rẻ cả đời được.
Nghĩ đến đây, Lương Dược lưng không đau chân không mỏi, cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đút hai tay vào túi quần rồi nghênh ngang đi vào lễ đường lớn.
Cô! Một! Chút! Cũng! Không! Sợ!
Lúc Lương Dược đến thì đã muộn, khi cô đến chính là màn so tài có một không hai giữa Sở Trú và Thẩm Thần.
Trong hai phe khán giả, tiếng reo hò hoan hô và cổ vũ tràn vào tai cô như thủy triều, trận đấu còn kịch liệt hơn so với những gì cô tưởng tượng.
...
Từ trên khán đài của trường Nhất Trung, một cô bạn phấn khích hét lên: "Sở Trú! Sở Trú! Ánh sáng của trường Nhất Trung!"
Đội cổ động viên của trường Cửu Trung cũng không cam lòng yếu thế: “Thẩm Thần! Thẩm Thần! Vương giả của trường Cửu Trung!"
Lương Dược: “…” Ai đã nghĩ ra khẩu hiệu tiếp ứng như vậy thế?
Cô nhìn lên trên sân khấu và cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Thần, người này trông khá đẹp trai, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ.
Cô chỉ liếc mắt một cái, sau đó đưa mắt nhìn Sở Trú đang đứng bên cạnh.
Tuy vậy, dù sao cô vẫn cảm thấy em rể mình đẹp trai hơn một chút.
Thẩm Thần và Sở Trú đứng song song trước bàn, trên tay cầm bút, hơi nghiêng người về phía trước, như muốn viết gì đó.
Đây là câu hỏi gì?
Khi Lương Dược nghi ngờ, cô chợt nghe người dẫn chương trình đặt câu hỏi: "76602929628 ÷ 296529 là bao nhiêu?"
Lương Dược: "..."
Sau đó cô thấy Sở Trú nhanh chóng viết xong rồi đặt bút xuống, người dẫn chương trình thông báo: "Sở Trú chính xác, trường Nhất Trung được một điểm!"
Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lương Dược: "..."
Trước kia cô đã cảm thấy đầu óc của Sở Trú không bình thường...
Không nghĩ tới thật sự đúng là không bình thường!
Nhưng cô cũng phải công nhận rằng em rể của cô rất lợi hại! Vô cùng lợi hại! Lợi hại đến mức không chịu được!
Lương Dược đã hoàn toàn quên mất mình là học sinh của trường Cửu Trung.
Khóe môi hơi nhếch lên, đơn giản là tự hào và vui mừng cho anh.
Cô đưa ánh mắt nhìn thấy cách đó không xa có một em gái nhỏ xinh đẹp đang nhìn không chớp mắt lên trên sân khấu, lúc đầu còn tưởng rằng cô ấy đang nhìn Sở Trú, nhưng sau đó cô nhận ra không phải, cô ấy chính là đang nhìn Thẩm Thần.
Trong tay vẫn còn đang ôm đồng phục học sinh của ai đó.
Lương Dược đoán chắc là bạn gái gì đó, cô nảy ra tâm tư trêu đùa, thong thả đi tới, cười hỏi bên tai cô ấy: "Em gái nhỏ, em cảm thấy hai người bọn họ ai sẽ thắng?"
Em gái nhỏ ấy sửng sốt, liếc mắt nhìn cô đầy hoài nghi rồi tự tin đáp: “Cửu Trung.”
Lương Dược nâng cằm chỉ vào Sở Trú: “Chị đánh cược một trăm, cậu ấy sẽ thắng.”
Sắc mặt của em gái nhỏ vẫn thản nhiên: “Vậy em sẽ đặt cược một nghìn.”
“Rất có tiền nha!” Lương Dược nở nụ cười, nhìn Sở Trú bằng ánh mắt vô cùng tự tin: “Sau khi thi đấu xong đừng quên chuyển khoản cho chị nhé!”
Em rể của cô sao có thể thua được?
Tận thế đến cũng không có khả năng!
Nhưng khi cuộc thi đấu diễn ra, Lương Dược không còn được bình tĩnh nữa, bởi vì Thẩm Thần cũng không phải đèn cạn dầu, tất cả các bài toán nhân cậu ta đều làm nhanh hơn Sở Trú.
Mà thế mạnh của Sở Trú lại là các phép chia.
Điều đáng nói là, bất kể là nhân hay chia, đáp số của cả hai chưa bao giờ bỏ sót, cái chính là tốc độ nhanh hay chậm mà thôi.
Vì vậy, khi thi đấu tất cả đều là do may rủi.
Lương Dược khi nhìn thấy Thẩm Thần đang đuổi hoà điểm thì có chút lo lắng, lúc này lại nghe thấy em gái nhỏ hô to lên cổ vũ cho cậu ta.
Hiệu quả thật đáng kể, Thẩm Thần sau khi nghe xong liền cảm thấy như được tiêm máu gà, một tiếng kêu kia làm cho tinh thần cậu ta sung mãn, Lương Dược hoài nghi bây giờ kể cả có phép chia cũng có thể làm nhanh hơn Sở Trú!
Nghĩ đến một ngàn tệ của mình, Lương Dược không nhịn nổi nữa, nhất thời xúc động cũng hét lớn với Sở Trú: "Trú Trú, cố gắng lên! Cậu vĩnh viễn là số một!"
Cô xưng hô với anh như vậy hoàn toàn do thói quen, cô đã hoàn toàn quên mất việc phải thay đổi nó, khi thốt ra lời cô đã hối hận, che miệng lại thầm than không hay rồi.
Trên sân khấu, vẻ mặt của Sở Trú chưa hề thay đổi gì kể từ khi bắt đầu trận đấu, sau khi nghe thấy giọng nói này, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, chợt quay đầu lại.
Lương Dược không kịp trốn tránh, vội vàng không có chuẩn bị nhìn ngay vào đôi mắt u ám đen láy của anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thời gian dường như đã ngừng trôi.
Lương Dược yên lặng lùi về phía sau hai bước và trốn sau lưng em gái nhỏ kia.
Người dẫn chương trình lấy làm lạ hỏi: "Sở Trú, em sao vậy?"
“… Không có gì.”
Sở Trú nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh mai kia, hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay đầu lại, bắt buộc chính mình phải tập trung vào trận đấu.
Người dẫn chương trình: "Được rồi, câu hỏi cuối cùng là...!phép chia!"
"Oaaaaa!"
Mọi người hoan hô, ai cũng biết, là phép chia thì Sở Trú nhất định thắng rồi, nữ thần may mắn đúng là đứng về phía bọn họ!
Quả nhiên, dưới hàng ngàn ánh mắt mong đợi, Sở Trú một lần nữa hoàn thành câu hỏi mà không có chút lo lắng nào.
Và tốc độ thậm chí còn nhanh hơn trước đây!
Người dẫn chương trình thông báo kết quả: "Câu thứ nhất...!câu thứ hai...!Câu trả lời của Thẩm Thần đều đúng.
Chúng ta hãy nhìn Sở Trú xem nào.
Câu đầu tiên...!Hả, câu đầu tiên đã sai rồi?"
Toàn trường xôn xao, ai cũng không thể tin được.
Lương Dược: "..."
Nói ra mọi người có thể không tin, cô hình như vừa góp phần giành được vinh quang về cho trường.
- --
Vở kịch nhỏ:
Một ngày nào đó trong tương lai, Sở Trú trần truồng ngồi trên giường hút thuốc lá, nhẹ nhàng hỏi Lương Dược trong ngực: “Có sao không?"
Hai má của Lương Dược ửng hồng, trên mặt ướt đẫm mồ hôi, ậm ừ nhẹ giọng nói: "Trú Trú, anh có yêu em không?"
“Yêu.”
"Tin tưởng em không?"
“Tin.”
"...Vậy có thể mở khóa còng tay không?"
“Không thể.”
"...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...