Dược Ngọt Thuốc Ngọt


Mà lúc đó địa vị của Lương Dược trong nhà quả thực không đáng nói, trái tim thủy tinh yếu ớt nhạy cảm mỗi ngày đều bị mẹ Lương dẫm đạp dưới chân.

Là một cô gái đang ở tuổi mới lớn, sao có thể không ghen tị, không phản nghịch, không biến xấu đây?Chắc chắn là không thểVì thế Lương Dược đã bước vào con đường một đi không thể trở lại, cô chưa từng nghe lời mẹ Lương, thời điểm điên khùng nhất đã làm rất nhiều chuyện khác người, chờ phục hồi tinh thần lại, cô đã bị hàng xóm coi là ngoại tộc, bị họ hàng khua môi múa mép, cấp 3 bị chuyển xuống trường học tệ nhất thành phố, so với Lương Văn thì hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau.

Một người là tấm gương mẫu điển hình, một người là những ví dụ tiêu cực trong sách giáo khoa.

Chuyện đến nước này, khoảng cách giữa cô và mẹ Lương không chỉ là khoảng cách thế hệ, mà khoảng cách đó còn dài hơn cả sông Nile.

Vương Cẩn Cẩn thận trọng nhìn cô, xác nhận cô thật sự không quan tâm mới nói: "Sau khi lên lớp 11 cậu thay đổi rất nhiều, hoàn lương hả?"Phải biết rằng, trước khi Lương Dược là một cô gái xấu tiêu chuẩn, hàng ngày trốn học đi đánh nhau, cho đến bây giờ hoa đào vẫn chưa dứt hết, nhưng qua kì nghỉ hè bỗng thay đổi tính tình, vậy mà không đi ra ngoài phóng túng nựa, mỗi ngày đều ở nhà cũng không biết để làm gì.

Lương Dược ăn xiên nướng, thờ ơ nói: "Vội kiếm tiền, làm gì có thời gian.

"Vương Cẩn Cẩn sửng sốt: "Cậu vẫn còn vẽ tranh?""Ừ.

"Lương Dược gật đầu, khi còn nhỏ cô từng học vẽ, lại thích truyện anime, trong kì nghỉ hè lỡ lạc vào giới hội họa, phát hiện vẽ tranh có thể kiếm tiền, sau khi kiếm được không ít thì không ngần ngại trở thành họa sĩ, mỗi ngày chăm chỉ vẽ tranh chân dung minh họa cho kim chủ và mấy nhóc dễ thương.

Kiếm tiền là lẽ sống, có tiền mới là đại gia!.


Đây là nhận thức sâu đến đau lòng của cô gái phản nghịch trước kia.

"! " Tâm tình Vương Cẩn Cẩn phức tạp, không biết nói gì cho đúng, cô ấy tận mắt chứng kiến Lương Dược từ một người thích đánh nhau trở thành một cỗ máy kiếm tiền thích vẽ tranh.

Hình như cô đã trưởng thành.

Lương Dược còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một ánh mắt mãnh liệt.

Cô không thể không quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo đen đỏ ở bàn phía sau bên phải đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó khiến người ta không rét mà run.

Lương Dược không hiểu.

"Sao vậy?" Vương Cẩn Cẩn nhìn qua, thốt lên:"Mẹ nó, là Hứa Diễ,.

sao cô ta lại ở đây?"Lương Dược: "Cậu quen à?""Chị hai à, hai ngày trước bạn trai người ta tỏ tình với cậu đó, quên rồi sao?""Cũng không phải tớ tỏ tình, liên quan gì đến tớ.

""Nhưng mấu chốt là Hứa Diễm không nghĩ như vậy, cô ta cho rằng cậu quyến rũ bạn trai cô ta, đã khiêu khích cậu ở trường đó.

"Lương Dược không biết nên khóc hay nên cười, tùy ý gật đầu: "Không sao, cứ để cô ta đến.

"Cô không để điều đó trong lòng.

Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ, cô lau miệng rồi đứng dậy: "Tớ có việc, đi trước đây.

""Việc gì?" Vương Cẩn Cẩn hỏi.

"Đi thay ca.

" Lương Dược khoát tay, cầm điện thoại rời đi.

Vương Cẩn Cẩn nhìn theo cô sau khi cô rời đi, phát hiện Hứa Diễm ở bàn bên kia cũng tính tiền.

*Địa điểm Lương Dược thay ca là cửa hàng sách do nhà một bạn học mở, nói là nhân viên thu ngân bị bệnh, nhận người làm thay ca tối hay ngày.


Lương Dược thấy tiền lương khá cao nên đã tới.

Cửa hàng sách ngay gần đây, Lương Dược đi vào bằng cửa chính, nhìn thấy ông chủ ngồi ở quầy thu ngân đọc sách.

"Cô đến rồi.

" Ông chủ thấy cô, lập tức cởi đồng phục làm việc đưa cho cô: "Vậy nơi này giao cho cô.

""Vâng.

"Lương Dược mặc vào, liếc nhìn xung quanh một lượt, cửa hàng sách rất lớn, dãy giá sách cao hơn đỉnh đầu, hơn nữa có rất nhiều người, cô thấy chỗ ngồi đều kín rồi, phần lớn là học sinh.

Lương Dược ngồi vào bệ, không có việc gì lật quyển sách ông chủ để lại, điều là những lý luận không thực tế,cô xem được một lát thì mệt mỏi nên chống cằm ngủ gà ngủ gật.

Quá chán, còn không bằng ở nhà phác thảo.

"Tính tiền.

"Bỗng nhiên có một bóng người phũ xuống đỉnh đầu, có người đến gần, sau đó bốn quyển sách mới tính được đưa đến.

Lương Dược khẽ nâng mí mắt, nhưng thứ nhìn đầu tiên không phải là sách mà là bàn tay cầm sách kia.


Khớp xương rõ ràng, nhìn thấy cả những đường gân tay, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

"Bao nhiêu tiền?"Anh lại mở miệng, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự không kiên nhẫn.

Lúc này Lương Dược mới ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt là một thiếu niên đơn thuần, cao lớn, vẻ mặt hờ hững, làn da trắng nõn, mặc đồng phục màu xanh đen, khuôn mặt kia dưới ngọn đèn tuấn tú đến mức không giống người thật.

Lông mi anh rũ xuống, mắt đen láy hờ hững nhìn cô, yên tĩnh như hồ nước lạnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

Trong nháy mắt, Lương Dược có hơi hoảng hốt, không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp được một người đẹp trai như vậy.

Cô chú ý đến bộ đồng phục anh đang mặc là của Nhất Trung.

Cùng một trường với em gái cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui