Được Một Vé Về Tuổi Thơ
" Ngươi nói cái gì?" Nhất định là nghe lầm đi.
" Bớt giả điếc đi!" Cậu khinh thường nói.
Hít sâu một hơi cô nói:
" Ngươi không định mười năm sau, khi đào tạo ta xong thì túm linh hồn ta về cổ đại phụ tá Tu La Chi Đế đấy chứ?"
Mặt cậu nhăn lại nhìn cô, vẻ khinh thường càng nhiều nói:
" Ở cổ đại, bằng ngươi, làm tỳ nữ còn không xứng chứ mà phụ tá." Nhìn mặt cô đen xuống, cậu mới không nhanh không chậm nói:
" Để cho ngươi hiểu ta sẽ nói sơ lược cho ngươi biết về Tu La Chi Đế. Người vừa là hoàng đế vừa là chiến thần của nước Nguyên Quân. Do nhiều năm chinh chiến sa trường nên được xưng tụng là Tu La Chi Đế. Người cai quản triều đình, chăm lo bách tính, quốc thái dân an. Nhưng vì một tên đạo sĩ thúi Lam Vân được Hồng Thiên Sở, quốc sư nước đối địch mời đến, hắn dám lập trận pháp triệu hồi những oan hồn chết trên chiến trường, gây oán khí ngất trời, xông thẳng lên Thiên giới. Nên Thiên giới đã quyết định giáng một đạo Thiên phạt xuống người Tu La Đế. Nếu người chịu được thì không sao."
Chậc chậc, một câu chuyện huyền huyễn ly kì, cô không tim phổi hỏi ra nghi vấn:
" Thiên phạt, cho dù là người tu tiên còn khó chịu nỗi, huống chi Tu La Đế chỉ có võ công cao, ngoài ra cũng như phàm nhân. Cú Thiên phạt không phải muốn giết người là gì, còn bày đặt màu mè."
Mặt cậu nhăn lại nói:
" Đúng vậy, không người phàm nào có thể chịu được Thiên phạt. Nên ta đã lén trộm bùa kết giới của Lão Quân, đưa Tu La Đế đến đây. Đó cũng là lý do ngươi còn có thể đứng đây nói nhảm với ta."
Thầm lắc đầu trong lòng, Tu La Đế coi như gián tiếp là ân nhân trục mạng cho mình rồi. Sao mình cứ thấy nhiều điểm không thông như vậy, nhưng lại không nghĩ ra, uể oải nói:
" Ta kiếm người xong thì làm sao?"
" Nhìn cái mặt không tình nguyện của ngươi kìa. Hừ! Tu La Đế đến đây sẽ gây ra một trận phong ba. Ngươi phải sớm tìm được người, đóng giả làm con dân của người, cũng bị đưa tới đây. Phải khuyên can, giải thích, chăm lo chu toàn cho người. Danh hiệu Tu La Chi Đế của người không phải để trưng đâu."
Síttt! Trắng ra là bắt mình làm osin luôn rồi còn gì. Bất an hỏi:
" Tính tình không phải phật ý một cái là giết người đấy chứ?"
" Khụ! Nếu không ta kiếm ngươi làm gì. Nhưng ngươi yên tâm, người tính tình lạnh nhạt, thông minh, hiểu lí lẽ sẽ không tùy tiện giết người lung tung. Nói lãnh huyết chỉ là đối với kẻ thù, người phản bội mà thôi." Cậu làm mặt nghiêm túc nói.
Nhưng nhìn vẻ ngu ngu của cô thì bồi thêm một câu:
" Ầy, đặc biệt người rất ghét người ngu ngốc. Ngươi không muốn chết thì liệu mà có gắng mà học đi. Chứ bây giờ ta mà đưa ngươi đi gặp người chưa đầy hai câu chắc chắn bị lôi ra chém vì cái tội nói năng bất kính."
Quắc mắt trừng trừng, ngực phập phồng, nhịn xuống, nhịn xuống. Tên đó nói không sai, không sai.
" Bây giờ ta sẽ đưa linh hồn của ngươi dung nhập với linh hồn lúc bé. Vì lúc ngươi chết đã uống rượu nên hai phách chưa kịp dung nhập, ta còn tưởng phải tốn thêm mấy năm công lực để triệu hồi thì may mắn có nước tiểu nam đồng chảy lên cơ thể ngươi nên ta và ngươi mới may mắn gặp nhau sớm thế." Thời gian cấp bách cậu nói.
Cô không tình nguyện hỏi:
" Vậy ta và ngươi gặp nhau làm sao?"
" Tối mai ta sẽ triệu hồi cô đến. Chuyện gặp mặt sau đó ta sẽ xử lý." Hắn tay vừa tạo kết giới vừa trả lời.
Một luồng ánh sáng bao bọc lấy cô, cô thấy linh hồn lúc bé của mình, cả hai quấn lấy nhau một chỗ, rồi bóng tối bao trùm thần trí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...