Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước


----Trong đó đài truyền hình Bắc Kinh chỉ có một người dẫn chương trình, vị trí này thuộc về Thẩm Thiên Chanh.Ngay từ ngày danh sách được công bố, trong đài truyền hình Bắc Kinh đã bàn tán sôi nổi, dù sao đây cũng là một sự kiện toàn quốc, là sân khấu của đài trung ương.Thẩm Thiên Chanh mới đến nửa tháng, là một người dẫn chương trình buổi sáng lúc sáu giờ, cô dựa vào đâu chứ? Làm sao trình độ có thể so được với Tô Nguyệt Vi?Tiểu Trà là một trong số nhiều thực tập sinh, cô ấy đã tham gia nhiều nhóm trò chuyện, nhưng chưa từng để lộ biệt danh của mình.Cho nên, thỉnh thoảng khi thảo luận lựa chọn Hoa Thần, bọn họ tiếc cho Tô Nguyệt Vi nhưng lại không biết cô ấy có thể nhìn thấy.Thẩm Thiên Chanh trả lời Tiểu Trà bằng giọng nói: "Một người mù sẽ không bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp của bổn tiểu thư."Thư ký Văn trên ghế phó lái nghe còn tưởng rằng cô đang ám chỉ giám đốc Tần.Anh ấy nhìn vào gương chiếu hậu… cô ấy thật sự có thể đang nói về giám đốc Tần.

Do giám đốc Tần đang ngủ bù ở trên xe, hai mắt nhắm lại, quả thật anh ấy giống như một "người mù".Khi xe đến bên ngoài tòa nhà của đài truyền hình, anh mới tỉnh dậy.Khi Thẩm Thiên Chanh xuống xe, nghe thấy giọng nói khàn khàn lười biếng của người đàn ông ngồi phía sau xe: "Buổi tối anh đến đón em.""Con chó đó chưa có tên, em có thể đặt tên cho nó."Bảo vệ Tần thị đã quen nhìn thấy giám đốc Tần đến sớm, vô cùng xúc động, đâu có cậu chủ nào giống giám đốc Tần bọn họ, đã giỏi lại còn chăm chỉ.Tần Tắc Sùng chăm chỉ vừa vào phòng làm việc vừa căn dặn: "Tất cả công việc hoãn đến hai tiếng sau."Thư ký Văn trơ mắt nhìn anh đi vào phòng nghỉ bên trong."..."Cho nên anh dậy sớm đến công ty, cuối cùng lại phải ngủ bù, chỉ để đi làm cùng vợ?-Khi chuẩn bị vào trường quay, Thẩm Thiên Chanh vẫn đang suy nghĩ câu nói trước đó của Tần Tắc Sùng có ý gì…Golden đã lớn như vậy, sao lại không có tên được?Chẳng lẽ Tần Tắc Sùng vì dỗ cô, nên bỏ tên của con chó đi sao?Vẻ mặt Thẩm Thiên Chanh kỳ quái.Tiểu Trà đi lại gần chỉnh lại cổ áo lần cuối cùng cho cô, nhỏ giọng nói: "Chị Thẩm, tình trạng sáng nay của chị hình như không ổn."Thẩm Thiên Chanh nhìn nhân viên phía sau máy quay, cánh môi khẽ mấp máy, nhưng lời nói ra lại rất rõ ràng."Tiểu Trà, nếu một người nói với em rằng con chó của anh ấy nuôi không có tên, anh ấy đang có ý gì?"Tiểu Trà nói: "Làm sao nó không có tên được.


Bạn cùng phòng của em nuôi mèo, mèo vẫn chưa đưa về nhà, đã đặt bảy tám cái tên.

Trừ khi người đàn ông chị đang nói đến không thích con chó đó.

Nhưng nếu anh ấy không thích chó, sẽ không nuôi nó, chắc chắn là để theo đuổi ai đó."Theo đuổi ai đó?Cô và Tần Tắc Sùng đã kết hôn.Thẩm Thiên Chanh suy nghĩ, đây có thể là bậc thang mà Tần Tắc Sùng đã sắp xếp cho chính mình.


Dù sao bề ngoài bọn họ là vợ chồng, việc này cũng giống như vậy.Quá rắc rối, không có ý nghĩa gì.Được rồi, cô tha thứ cho Tần Tắc Sùng, buổi tối cô vẫn phải ngồi xe của anh.Sau khi livestream kết thúc, Thẩm Thiên Chanh trở về phòng làm việc để ngủ bù.Hai giờ chiều, tất cả Hoa Thần phải đến studio do đài trung ương sắp xếp để trang điểm, sau đó chụp một áp phích tuyên truyền chính thức.Studio là một nơi nổi tiếng trong giới giải trí.Thẩm Thiên Chanh điều này là nhờ Nhạc Hân.

Cô ấy là người mẫu, đã từng chụp vô số trang bìa và quảng cáo cho các tạp chí và thương hiệu nổi tiếng ở đây.Mười hai người đến vào những lúc khác nhau, cô đến sớm nên là người đầu tiên.

Nhân viên nhìn thấy cô, họ sững sờ một lúc, rồi mới sắp xếp phòng trang điểm thứ hai cho cô."Hai phòng trang điểm đầu tiên đều có cửa sổ.""Phòng đầu tiên của ai, Triển Minh Nguyệt à?""Đúng vậy, nó được sắp xếp cho cô Triển."Thẩm Thiên Chanh nhướng mày, nhìn đi chỗ khác.Phòng trang điểm của cô tạm ổn, khá rộng rãi và sạch sẽ.Mặc dù cô có xuất thân cao quý, nhưng không hề kiêu ngạo.


Khi còn ở Ninh Thành, có rất nhiều người thậm chí không biết gia thế của cô.Cô có thể đến những nhà hàng đắt tiền và cũng có thể đến các quán vỉa hè với đồng nghiệp của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận