Được Một Tấc Lại Muốn Tiến Một Thước


----Mẹ Tần nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng: "Cô quay về đi.

”Nghe nói như vậy, người giúp việc đành phải cúi đầu rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Chanh một cái, tất cả là do cô hết.

Thẩm Thiên Chanh không phát hiện, đứng lên, chào hỏi từng người lớn trong nhà:"Vậy chúng con xin phép đi về trước?”Mẹ Tần nói: "Chờ đã, mẹ chuẩn bị quà cho con rồi.

”Thẩm Thiên Chanh liếc tần Tắc Sùng một cái, đi vào trong với bà, sau khi bước ra phòng khách, mẹ Tần mới mở miệng:"Về phần ông nội của A Sùng, con đừng để ở trong lòng.

”"Không đâu ạ.

" Cô lắc đầu.

Mẹ Tần chuẩn bị cho cô một sợi dây chuyền trân châu, rất thanh lịch, Thẩm Thiên Chanh vô cùng thích, một chút không vui trong người cũng hầu như biến mất.

Dù sao đó cũng không phải ông nội ruột của cô, chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Mẹ Tần lại trêu chọc: "Được rồi, mau quay lại thế giới của hai người đi.

”Thẩm Thiên Chanh có chút ngượng ngùng.

Ai mà ngờ Tần Tắc Sùng lại đột nhiên nói thẳng như vậy.

Từ lúc đi ra từ trong phòng, vẫn là đi trên con đường lúc trước, phía xa xa có thể nhìn thấy những tòa lầu sáng đèn, căn nhà cao nhất của Tần gia cũng chỉ là một khu nhà hai tầng, nhưng chỉ là một tòa nhà khá cao.


"Cạch.

"Đú lúc đó cửa bị đẩy ra, người ở trên giường quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông tóc đen bên cửa sổ xoay người lại, lạnh lùng hỏi: "Tần Tắc Sùng đâu?”Tiểu Mẫn nhỏ giọng trả lời: "Tần tổng và Thẩm tiểu thư đã đi cùng nhau! ""Đã bảo cô không cần đi rồi, khụ khụ.

"Triển Minh Nguyệt nói xong lại ho khan hai tiếng: "Chúng ta được ở Tần gia đã là ân tình lớn rồi.

"Tiểu Mẫn đang muốn nói thêm, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một ông cụ:"Đây gọi là cái gì chứ, nơi này chính là nhà của hai ngươi!""Cuộc sống vợ chồng loại chuyện riêng tư này, nhiều người nói như vậy, anh không cảm thấy xấu hổ sao.

"Trở lại trong xe, Thẩm Thiên Chanh lẩm bẩm một câu.

Sắc mặt Sần Tắc Sùng không thay đổi: "Không phải thể hiện tình cảm của chúng ta rất tốt hay sao?”"Vậy hôm nay anh còn muốn che dấu vết gì nữa.

""Nếu thật sự không che, em có chịu không?"Thẩm Thiên Chanh lại im lặng, đúng là không muốn.

Cô nghiêm túc nghi ngờ, lúc trước nhà mình đưa Tần Tắc Sùng vào phạm vi đối tượng thông gia, là bởi vì cô làm việc trong giới giải trí.

Nó rất trái ngược với suy nghĩ của Thẩm Thiên Chanh.

Cô mở hộp quà mẹ Tần tặng ra lần nữa, ngón tay mảnh khảnh chọn ra vòng cổ trân châu, nó vô cùng lấp lánh dưới ánh đèn.


Tần Tắc Sùng nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Chanh cũng không ngẩng đầu lên mà nói:"Tần Tắc Sùng, trong nhà anh tôi chỉ thích mỗi mẹ anh thôi.

"Lúc có người thì gọi chồng, còn lúc không có người thì thì gọi cả họ tên.

Tần Tắc Sùng nhíu mày: "Chỉ?”"Đương nhiên là chỉ.

" Thẩm Thiên Chanh đặt dây chuyền trân châu trở lại trong hộp, ngẩng đầu nhìn anh, chấn động có lời:"Chú thím của anh, quá dong dài, ông nội anh! Tôi không muốn nói nữa.

"Tần Tắc Sùng chỉ ừ một tiếng.

Thẩm Thiên Chanh nhíu mày:"Hôm nay tôi còn gặp Triển Minh Nguyệt.

""Gặp thì gặp thôi.

" Tần Tắc Sùng thản nhiên nói.

Thẩm Thiên Chanh tò mò:"Anh nói xem, ông nội anh có tính cách gì vậy?"Vì mối tình đầu của cháu trai, mà làm náo loạn cả nhà.

Ánh mắt Tần Tắc Sùng lướt qua ngón tay đang chơi trân châu của cô:"Tính cách gì? Muốn trở thành người duy nhất làm chủ của Tần gia sao.

”Thẩm Thiên Chanh như bừng tỉnh: "Giống như Hoàng đế già rồi bắt đầu lưu luyến quyền lực.

”Trước khi kết hôn, cô đã biết một số chuyện về nhà họ Tần từ ba ruột của mình.

Mấy chục năm trước, ông cụ Tần khi còn trẻ cũng là một tay chơi, có câu chuyện tình yêu đầu tiên giống như Lọ Lem, cả thành phố đều chấn động.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận