Được Làm Công Chúa

Thằng nhox kéo nó ra khuôn viên sau trường:
-Tại sao cô lại ở đây? Tại sao lại đến đây? Tại sao bao lâu nay ko đến nhà tôi... tại sao....?
Hàng loạt câu hỏi tại sao của thằng nhox khiến nó ko biết trả lời thế nào, nó run run lắp bắp:
-Thực ra.... thực ra thì..... tôi đã tìm lại được bố mẹ ngay bữa đi Hồng Kông về.... Tôi chuyển đến sống cùng họ sau đó ...... Rất tiếc tôi ko thể làm người giúp việc của anh được nữa...
-Vậy tại sao ko nói với tôi_ Một câu hỏi tại sao nữa lại được đưa ra, nó rụt rè ngước nhìn thằng nhox và gãi đầu trả lời 1 cách rất ngố:
-Tại vì.... vì.... vìi.... tôi quên.......
“Vì cái quên của cô mà tôi đã rất lo, rất mong.... biết ko hả đồ ngốc!”_ Thằng nhox dường như rất muốn hét lên câu đó với nó nhưng ko hiểu sao lại ko thể nào nói được nữa............ Và cả 2 lại im lặng, và thời gian lại lặng lẽ trôi.....
* * * * *
Buổi học đầu tiên của nó tại trường mới cuối cùng cũng trôi qua suôn sẻ...
Mẹ bảo sẽ cho tài xế đợi sẵn ở cổng trường đón nó.....

Ai dè, lúc nó ra gần tới cổng thì lại nhìn thấy 1 tốp người áo đen đã đứng bên ngoài tự lúc nào.... Theo nó nghĩ thì mặt của họ đằm đằm sát khí...... Học sinh đi qua đều bị họ giữ lại xem mặt kiểm tra cái gì đấy..... Nó cảm thấy hơi bất an hơn nữa lại lằng nhằng rắc rối nên chuồn ra cửa sau tự đi bộ về nhà (chỗ nó ở cách trường cũng ko phải là xa).....
Nhưng nó đâu có biết rằng, tốp người kia chính là người làm của nhà nó, đợi sẵn ở ngoài để đón nó về...... Quả này đúng là nó mất công rùi.....
Mà ko chỉ mất công thôi, số của Mi Ni đúng là đen đủi..... Mặc dù trường cách nhà ko xa nhưng trên đường tự sức đi bộ về.... nó gặp trời mưa.... Một cơn mưa rào đột nhiên ập đến xối nước tới tấp vào nó... Nó ko có ô hay áo mưa hoặc bất cứ thứ gì tương tự....
Thế là nó được bữa tắm mưa xà láng.....
Nhưng ở thời buổi này cái gì cũng phải trả giá cả.... Giá của bữa tắm mưa kia chính là việc nó bị 1 trận ốm tương đối lớn.....
Con gái cưng.... công chúa ngọc ngà bị ốm là 1 chuyện gọi là động trời trong gia đình ông Đồng Quân, bà Vũ Mai hôm đó....
Chỉ với 3 triệu chứng sổ mũi, ho, chóng mặt mà 5 ông bác sĩ ngay lập tức được gọi tới....
Đo nhịp tim, đo huyết áp, đo nhiệt độ, đo nhịp mạch đập, .... đủ thứ trong người nó được 5 ông bác sĩ thay phiên nhau đo.... Bố mẹ nó thì luôn luôn ngồi cạnh, lo lắng, săn sóc cho nó..... Nó cảm thấy thật .... thật... thật gọi là hết nói luôn... đúng là cuộc sống của công chúa... đúng là được làm công chúa quả là 1 điều ko tưởng......
* * * * *
-Cái gì vậy mẹ...._ Nó thều thào nhìn cái bát(hình như đựng canh gà hay ngan gì đấy) nghi ngút khói trên tay mấy người làm

-Tổ yến đấy con.... mẹ biết bổ nên cho người làm cho con.... Con có muốn ăn ko .....
“Tổ yến!!!”_ Nó mới chỉ nghe quảng cáo trên TV thôi chứ chưa bao giờ được nhìn tận mắt bởi vì tổ yến đắt lắm... mấy triệu mới được 1 tý xíu thôi àh..... Nó như tỉnh hẳn dậy, mặt mũi ko còn lờ đờ như hồi nãy:
-Tổ yến áh!!! Có... con có muốn....
Mẹ nó mỉm cười xoa đầu yêu nó rồi đón lấy bát tổ yến bón cho nó ăn từng thìa 1.... ngon quá ... nó xơi nguyên hết cả mấy bát một lúc trước sự ngạc nhiên của mẹ....(người ốm kiểu gì mà ăn khoẻ dữ.....)
Sau đó khoảng mấy tiếng...... Cụ thể là khoảng 2 tiếng gì đó.... Tình hình sẽ trở nên bình ổn nếu như ko có 1 sự việc nghiêm trọng sau xảy ra:
Tự dưng trên người nó mọc lên rất nhiều đốt mẩn đỏ...... 5 ông bác sĩ nữa được gọi đến và chuẩn đoán... Nó bị dị ứng với tổ yến......
Thế là đau lòng cho nó rùi.... Dị ứng với tổ yến... trong khi tổ yên rất ngon... trong khi nó rất thik ăn tổ yến... “Sao cái số mình nó hay gặp xui thế cơ chứ.....!!!!”_ Nó mếu máo ôm mấy cái đốt mẩn đỏ.... Mẹ Vũ Mai thương nó quá... liền ôm nó vào lòng.... khẽ vỗ vai nó.... An ủi nó một cách rất sweet...... Sau đó...bà còn cho người đem vứt hết tất cả tổ yến trong nhà đi... Xem ra... bà thương con quá đây mà.... (Vứt hết mấy chục triệu ko thương tiếc.....)
* * * * *
Mấy ngày sau đó,.......
Kiếp nạn ốm đau dị ứng của nó khỏi hoàn toàn...... (Khỏi phải nói nó zuj đến cỡ nào....zzz)

Hôm nay là chủ nhật rùi... Nó ko phải đến trường..... Nó muốn được đi chơi... Nó chợt nhớ mẹ Năm... Nhất Nam... và các em... Một sự thay đổi quá nhanh chóng nên nó cũng ko mấy quen cho lắm.... Nó rất nhớ họ... 17 năm trời cùng chung sống... làm sao có thể xa nhau được cơ chứ.....
Vậy là nó quyết định lại đến thăm mẹ Năm(cụ thể là đến nhà hàng Windy bây giờ thuộc quyền sở hữu của mẹ Năm ).....
Mặc dù ko muốn nhưng nó vẫn phải đi = xe hơi.... Vì sao chứ... vì nó là công chúa mà.....
* * * * *
........... Xe dừng lại trước nhà hàng... tài xế mở cửa cho nó xuống..... Chà chà... đã lâu rồi ko đến nơi này (mới có vài tuần chứ mấy)..... Nơi này đã làm cho nó và gia đình được đoàn tụ... nơi này đã làm cho cuộc đời nó thay đổi... và nơi này cũng đang từng ngày làm cuộc sống của gia đình mẹ Năm thêm đỡ vất vả... Ôi... thật là nhiều điều tốt đẹp ở nơi đây... ở cái nhà hàng có cái tên thật đẹp này... Ôi!!! Windy.... ... Cơn gió... gió....
-Bốp......!!!!_ Đang mải suy nghĩ bỗng dưng một cánh tay nào đó vỗ mạnh vào lưng làm cho nó nhảy cẩng lên vì giật mình..... Nó quay lại.... Là Nhất Nam... cậu ta thật đáng ghét... lúc nào cũng thế... cũng vỗ vào lưng nó......
-Ông làm cái trò gì dzậy hả???? Đồ mèo máy......._ Nó hét lên... may mà hôm nay ko có vệ sĩ theo nó chứ ko thì Nhất Nam tiêu rồi....
-He he!!! Lâu ko gặp... nên đánh xã giao....._ Nhất Nam nháy mắt nhìn nó... cười đểu ra bộ làm lơ nhưng thực ra trong suốt những ngày qua cậu ta đã rất nhớ Mi Ni.... nhớ đến phát điên lên ý chứ
-Đánh xã giao.... đánh xã giao mà...._ Nó lại hét lên... Vẻ mặt tức giận nhưng đáng yêu của nó làm Nhất Nam ngơ ra....-Hey!!! Làm gì mà mặt đờ ra thế!!!!_ Nó vỗ vào đầu Nhất Nam (coi như trả đũa)
-Đồ chuột máy!!!_ Nhờ cái vỗ của nó mà cậu ta tỉnh ra
-Kệ tôi.... _ Nó lại định gân cổ lên cãi nhau với Nhất Nam nhưng như nhớ ra cái gì đó... nó lại thôi_ Mẹ Năm đâu? Các em đâu rồi???

-Mẹ dắt tụi nó ra công viên nước chơi hết rồi.... Bà zô trong đi... muốn ăn thứ gì tôi làm cho...._ Nhất Nam nói rồi kéo nó vào trong nhà hàng....
-Lêu lêu... Ko được đi kìa.... phải ở nhà lêu lêu_ Nó vừa chạy theo Nhất Nam vừa lè lưỡi chọc quê... Nhất Nam đang định quay lại cãi với nó thì chợt...... “Pa thương chon... nì chon gzống miẹ... miẹ thương chon.. . nì chon gzống pa... Chả nhà ta... cnùng... thương iu nhau... xa nà nhớ... gần nhau là .... chười....”_ Tiếng nhạc chuông Cả nhà thương nhau đột nhiên ré lên... Cả 2 đứa đều nhìn xung quanh.... Hoá ra là tiếng nhạc phát ra từ trong túi xách của Mi Ni... Nó mở túi ra... và lấy cái điện thoại màu hồng in hình Barbie ra....( đây là cái iphone ma ma mua cho đấy... ma ma mua để có thể liên lạc với nó mọi lúc mọi nơi... đề phòng nó tự ý về nhà như hôm bữa.... Ma ma biết nó con nít nên cài nhạc chuông là bài hát con nít hết àh....... )
-Bà có điện thoại rùi àh?_ Nhất Nam nhìn nó cặm cụi bấm bấm trên cái iphone trông ngố hết cỡ_ Bà bấm cái gì thế....???
-Mẹ Vũ Mai nhắn tin hỏi xem tôi đến nơi chưa.. tôi nhắn lại àh....
Nhất Nam định bỏ vào trong phòng bếp làm cho nó chút đồ uống nhưng như nhớ ra cái gì đấy... Cậu ta lại quay lại và giật lấy cái iphone của Mi Ni.....
-Ông làm cái gì đấy??? Sao lấy điện thoại của tôi..._ Nó ngơ ngác nhìn Nhất Nam
Nhất Nam ko nói gì cả.... Chỉ hí hoáy bấm bấm cái gì đấy trên điện thoại và sau đó lại dúi vào tay nó....:
-Tôi bấm số của tôi cho bà... có trong đó rùi đấy... “NNam”(E nờ nam) nhé... lúc nào muốn gọi chỉ cần nhấn “NNam” nhé....
-E nờ Nam là cái zề???_ Nó bỏ luôn điện thoại vào trong túi xách mà chẳng thèm nhìn lại gì cả......
-Là Nhất Nam chứ còn là gì nữa....._ Nhất Nam cốc đầu nó hồn nhiên trả lời... Cậu ta đâu có biết “E nờ Nam” ko chỉ có nghĩa là Nhất Nam mà còn có nghĩa là Nam Nam nữa....... Bật mí nha... nhờ cái hồn nhiên ko biết đó mà sau này sẽ xảy ra một.... Story Love..... cho nó đấy.........
HẾT CHAP 21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận