edit: nnttrang
Gặp lại người thân, tất nhiên buồn buồn vui vui, Cố Hải nhìn thấy mẫu thân và muội muội lặn lội đường xa đến đây trong lòng vừa vui mừng lại vừa tự trách, mà Tào thị nhìn thân hình nhi tử cao cao gầy gầy có chút tiều tụy do làm lụng vất vả, vừa vui vừa đau lòng.
Nam Chương phủ huyện nha hơi nhỏ bé cũ nát, nơi ở của gia quyến tuy nhỏ nhưng được Cố Hải tỉ mỉ dọn dẹp sửa sang một phen.
Nhóm ma ma nhanh chóng trải khăn bàn, mẫu tử ba người cùng ngồi quây quần bên bàn ăn.
Thức ăn trên bàn không nhiều lắm, nhưng hương vị đặc trưng rất ngon.
“Nương, đây là món ăn tửu lâu tốt nhất thị trấn làm, hương vị cũng rất đặc sắc, nương nếm thử có vừa miệng không?” Cố Hải đứng dậy không ngừng gắp thức ăn, “Thập Bát Nương, đây là chim cút rán, món muội thích ăn nhất..”
Tào thị ăn vài miếng, nhìn nhi tử của bà ngồi đối diện, xúc động thở dài, “Ba người một nhà chúng ta quây quần, cơm rau dưa đạm bạc còn ngon hơn thức ăn thần tiên.”
“Tới, nương, mời nương uống một ngụm rượu thần tiên.” Cố Thập Bát Nương cười nói, một mặt đưa cho bà, một mặt tự mình uống.
“Thập Bát Nương., con không được uống rượu, thân thể con…” Tào thị vội nói.
Vẻ mặt Cố Hải ngưng lại, nhìn về phía Cố Thập Bát Nương.
“Muội bị làm sao hả?” Ánh mắt hắn dò xét trên mặt Cố Thập Bát Nương.
“A..Không có gì.” Cố Thập Bát Nương cười, nghe lời đặt ly rượu xuống, “Trước đây lao lực quá, lời Bành Nhất Châm thúc thúc hù dọa nương một phen thôi..”
Chuyện Cố Thập Bát Nương trúng độc không cho Tào thị biết.
Độc này hiển nhiên khó giải, nhưng chỉ cần không lọc dầu sẽ không bị ảnh hưởng đến cơ thể, chỉ cần có thể báo thù cho sư phụ, thương tổn một chút như vậy thì thế nào, Cố Thập Bát Nương cũng không để ý, nhưng Tào thị thì không, nếu như bà biết được, chỉ sợ sẽ lo lắng đến chết.
Đôi khi, không biết ngược lại còn vui vẻ hơn.
Nửa năm qua, huynh muội bọn họ cũng thường xuyên thư từ lui tới, nhưng có một thói quen giống nhau, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, huống chi tính tình muội muội Cố Hải cũng biết, bởi vậy trên căn bản không tin những lời bâng quơ nhẹ nhàng của nàng.
Nhưng hắn cũng không hỏi lại, muội muội nếu không muốn nói, tất nhiên có lí do để im lặng, muội ấy không phải là người hành sự tùy ý, cũng chính vì vậy, càng khiến hắn đau lòng.
Bầu không khí trên bàn nhất thời ảm đạm.
Cố Thập Bát Nương nhận thấy, cười nói, “Sao vậy? Ba người một nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ, chẳng lẻ thần tiên khoái hoạt là như vậy sao?”
Tào thị và Cố Hải nở nụ cười.
“Nơi này điều kiện khó khăn, ủy khuất nương và muội muội….” Cố Hải áy náy nói.
“So với lúc đầu chúng ta ở Tiên Nhân huyện vẫn còn tốt chán.” Tào thị nói, oán trách nhìn nhi tử một cái.
Huống chi trước đây con đường phía trước mờ mịt, tâm trạng so với lúc này quả là một trời một vực.
Nửa năm ngắn ngủi này, cuộc đời của họ đã xảy ra biến hóa lớn như vậy, mẫu tử ba người cùng nhớ đến, ngẩng đầu lên, tầm mắt cùng giao nhau.
“Con nói chính là, người một nhà chúng ta ở cùng nhau, càng nhiều càng lâu càng tốt.” Cố Thập Bát Nương cười nói, lấy trà thay rượu uống một hơi cạn sạch.
Cố Hải và Tào thị cũng uống rượu.
“Quan trọng nhất chính là một nhà chúng ta quây quần bên nhau.” Tào thị nhẹ nhàng nói, giọng bà có chút run, lời nói lúc trước của nữ nhi bóp nghẹt lòng bà đến giờ vẫn chưa tan biến.
“Vâng ạ” Cố Thập Bát Nương hít hít mũi, vành mắt ửng đỏ, lặp lại một lần nữa, “Vâng, đây mới là chuyện quan trọng, thiếu chút nữa con đã quên…”
Lời nói của nàng ngày càng nhỏ, một câu cuối cùng nhỏ đến mức không còn nghe thấy nữa.
“Sang năm chúng ta cùng nhau ăn tết, đây là đại hỷ sự.” Cổ Hải cười nói, vỗ vỗ bàn, tự rót rượu cho mình, rồi rót cho Tào thị, “Tới, vì thêm một năm, vì năm thứ hai này, chúng ta cùng uống.”
Từ năm thứ hai này làm cho sắc mặt Tào thị và Cố Thập Bát Nương chấn động, không nghĩ đến sự kiện mọi người cố gắng tránh kia, hắn lại có thể thoải mái nói ra như vậy.
“Mặc kệ ngày mai ra sao, chỉ cần lúc này chẳng phải chúng ta đang sống sao.” Thần sắc Cố Hải sáng sủa, mỉm cười nói, giơ ly rượu lên, “Sống vui vẻ thoải mái hạnh phúc, sống làm những việc mình muốn không oán không hối, như vậy là đủ rồi, cần chi phải lo lắng ngày mai có còn sống hay …”
Cuối cùng hắn cũng nuốt chữ chết kia xuống, đầu năm mới, nói như vậy rất không phải.
“Vâng ạ.” Cố Thập Bát Nương cũng giơ chén trà lên, “Ca ca nói rất đúng.”
Tào thị nhìn nhi nữ rồi lại nhìn nhi tử, lệ dâng lên trong mắt, tay cũng giơ ly rượu lên.
Ba người cụng chén với nhau, ngửa đầu uống cạn.
Những ngày ở Nam Chương huyện cứ trôi qua như vậy, nơi này nhỏ hơn một chút so với Tiên Nhân huyện, lại còn bị Tặc Kim giẫm đạp mấy năm qua, dân cư ở đây cũng thưa thớt, từ khi hai bên ngừng chiến, xác lập lại ranh giới, tu dưỡng nửa năm qua, dần dần mới có vài phần sinh cơ.
Tào thị nắm tay nhi tử cảm thấy mỹ mãn, mỗi ngày bà ở nhà cùng mấy ma ma chuẩn bị ba bữa cơm, còn không thì ngồi nói chuyện với những phụ nhân trong thôn, ngày qua ngày đều nhàn nhã vui sướng, so với Tào thị suốt ngày không ra khỏi cửa trước đây. Cố Thập Bát Nương thì rất thích đi dạo, không cần Cố Hải công vụ bộn bề đi cùng, mà chỉ mang theo một nha hoàn, cùng xe phu A Tứ, cứ thế mà đi.
“Tiểu thư mấy ngày nay đã làm gì?” Cố Hải có chút tò mò, mượn chút thời gian rảnh rỗi gọi A Tứ đến hỏi.
Cố Thập Bát Nương cùng Tào thị đến dự tiệc ở thôn gia rồi.
“Cũng không làm gì.” A Tứ đau đầu nói.
“Không làm gì là làm gì?” Cố Hải cười nói.
Đi dạo phố sao? Cố Thập Bát Nương trước giờ không có thói quen này, hơn nữa tiểu địa phương này cũng không có gì để dạo,”Đi những đâu rồi?”
“Ở đâu cũng đã đến rồi.” A Tứ nói, cau mày khổ sở nhớ lại, “Chân núi, bờ sông nhỏ, ngoài cửa thành…”
Cố Hải nhíu mày, có gì đó không đúng, bộ dạng muội muội như vậy không đúng…
“Hái thuốc sao?” Hắn hỏi.
A Tứ lắc đầu, “Không phải, cái gì cũng không làm?”
“Huh?” Cố Hải nghi hoặc.
“Là có lúc ngồi, không làm gì cả, nhìn xem..” A Tứ lắp bắp miêu tả.
“Nhìn xem? Nhìn gì?” Cố Hải cau mày hỏi.
“Nhìn bầu trời, xem núi, có khi lại ngắm cỏ khô…” A Tứ nói, tay chỉ trời chỉ đất lung tung.
Thời tiết trong lành, sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong tiểu viện, cách đó không xa mấy ma ma đang giặc xiêm y bên hồ, truyền đến những trận cười đùa.
Cố Thập Bát Nương nằm trên xích đu, mặc áo choàng thật dày, híp mắt nhìn bầu trời xanh, thân thể đung đưa theo xích đu, trên mặt nàng còn mang theo mấy phần lười biếng.
Vẻ mặt như vậy, Cố Hải lần đầu bắt gặp trên người Cố Thập Bát Nương.
Nàng bảo trì tư thế này gần một canh giờ, thật là nhìn trời ngắm mây, Cố Hải không khỏi ngẩng đầu, mắt cũng nhìn lên trời.
“Thập Bát Nương.” Hắn chậm rãi đi qua, thuận tay kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Cố Thập Bát Nương.
Cố Thập Bát Nương giương mắt nhìn hắn cười, gọi một tiếng ca ca.
“Nói ca ca nghe đi.” Cố Hải nhìn nàng nhẹ giọng nói.
Nói ca ca nghe, tại sao đột nhiên quyết định đến đây, đột nhiên cả người thay đổi bộ dạng khác, ngẩn ngơ như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Trên mặt Cố Thập Bát Nương mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt lại có hai hàng lệ chảy xuống.
Lòng Cố Hải trĩu nặng, nhưng không nói gì cả, cứ ngồi như vậy nhìn nàng.
“Như vậy tốt hơn nhiều.” Cố Thập Bát Nương cười, đưa tay kéo áo lau nước mắt, “Ca ca đừng sợ, muội không khóc lâu đâu.”
“Khóc có sao đâu, khóc cũng đâu phải chuyện dọa người, lúc nào nên khóc thì khóc nên cười thì cười như vậy mới tốt.” Cố Hải nói, đưa tay lau nước mắt bên kia cho muội muội.
Cố Thập Bát Nương hít sâu một hơi, trầm mặc không nói chuyện mình trúng độc, giọng điệu chậm rãi kể chuyện Thẩm An Lâm.
Nghe được nàng nói sóng ngầm bên trong gia đình Thẩm An Lâm không muốn ai biết, sắc mặt Cố Hải biến đổi không ngừng.
Họ đều là người thân của nhau, vậy mà đấu đá lẫn nhau đến chết, gia thế vinh hoa phú quý, mẫu từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung quả là chuyện cười, thực ra là đánh nhau người sống kẻ chết.
“Nguyên lai toàn bộ đều thật nực cười…” Cố Thập Bát Nương thì thào tự nói, “Buồn cười, buồn cười…đáng tiếc…đáng tiếc…Cố Thập Bát Nương ta một đời nguyên lai là bị mù…Trách không được lão hòa thượng nói ta, phải mở to mắt nhìn kỹ…”
Đối với ngoại cữu của mình, Thẩm An Lâm không do dự hạ thủ giết chết, đối với cháu ngoại của Triệu Đại nhân cũng không tiếc hãm hại, những hành động quyết tuyệt này làm lòng người rét lạnh, đoạn tuyệt đến không còn nhân tính, người như vậy, tin tưởng chỉ có cái chết, trong mắt hắn căn bản không có người vô tội, chỉ có thuận thì sống nghịch thì chết, nhổ cỏ tận gốc không chút lưu tình.
“Vì người như vậy, muội còn ôm ý nghĩ đồng vu quy tận..” Cố Thập Bát Nương tự giễu cười, “Vì người như vậy, muội không tiếc bỏ đi tính mạng, bỏ những gian nan của nương và ca ca, ôm một mối hận, sống không bằng chết, nhưng cuối cùng nhận ra hận không thể hóa giải được, nguyên lại chính mình hành hạ mình…”
Cố Hải nhìn muội muội, trong mắt hiện lên thương tiếc, chợt cười.
“Thấp Bát Nương, muội buông thả rồi, như vậy không phải tốt sao?” Hắn mỉm cười nói, “Huống chi, cũng không phải là muộn, chỉ có hai năm thôi mà, chúng ta còn trải qua năm thứ ba thứ tư thứ năm…”
Cố Thập Bát Nương cũng cười, đung đưa xích đu, gật gật đầu, “Đúng vậy, muội buông được rồi, từ nay về sau muội muốn hảo hảo làm việc, cùng ăn cùng chơi thật vui vẻ…”
“A…” Cố Hải ngân dài, giọng điệu bỡn cợt, cười, “Cho nên muội hiện tại ngủ sớm dậy trễ, mang rượu đi ngắm cảnh thưởng hoa, ngắm mây gió dã hạc rồi..”
Cố Thập Bát Nương cười thành tiếng, nàng biết ca ca nhận ra những thay đổi của mình.
“Đúng đúng.” Nàng cười nói, lại đung đưa trên xích đu, “Ta đã quyết định hưởng thụ nhân sinh thật tốt, sống phóng túng tiêu tiền như nước, kiếm một đồng tiêu hai đồng, cho nên, sau này nuôi gia đình đều trông cậy vào huynh.”
“Hưởng thụ nhân sinh, cùng kiếm tiền nuôi gia đình không bất đồng, muội muội không được nói như vậy..” Cố Hải ra vẻ nghiêm túc nói, “Mau đứng lên, Đại Hữu Sinh đã gửi bốn năm phong thư đòi dược rồi kìa, tiền bạc ta đã nhận rồi, muội không được bỏ gánh…”
Trong sân truyền đến một trận cười đùa, Tào thị bên trong nghe được, bà tựa mình vào vách thêu thùa, trên mặt thỏa mãn nhìn bên này một cái.
Ngày trôi nhanh như nước chảy, đảo mắt một cái tuyết đọng trên đất cũng đã tan gần hết, đất trời trở nên ấm áp lại, tựa hồ sau một đêm, mọi người đều cất áo vải dày đi, lấy giáp y ra mặc.
“Có phải ta béo lên rồi hay không? Cố Thập Bát Nương nhìn trái nhìn phải trong gương.
Tiểu nha hoàn giúp nàng vấn tóc, một mặt đáp, “Tiểu thư nào béo đâu? Nô tỳ mới là béo đây.”
Tiểu nha hoàn vừa nói chuyện vừa nhéo đôi má phúng phính của mình.
Cố Thập Bát Nương phì cười.
“Tiểu thư, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?” Tiểu nha hoàn hỏi, vẻ mặt tươi vui.
“Các ngươi nói thử xem.” Cố Thập Bát Nương cười, đứng dậy.
Tiểu nha hoàn mang áo choàng qua, tháo dây ra, khoát lên người nàng.
“Kêu bọn A Tứ đi xiên cá trên sông đi.” Một nha hoàn xen vào nói.
“Như vậy chán lắm, cũng đi nhiều lần rồi..” Nha hoàn chải tóc xua tay, ngẩng ầu nhìn gió xuân phất phơ, ánh mắt sáng lên, “Không bằng đi chơi diều đi.”
Lại là chơi diều sao, Cố Thập Bát Nương đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Tiểu thư, thư của người.” Một nha hoàn mang hai phong thư đi dén.
Cố Thập Bát Nương lướt nhìn hai phong thư trên tay nha hoàn, liền nhận ra trong đó có một cái là bút tích quen thuộc của Tín Triều Dương. Cái còn lại nhìn hơi lạ.
Nàng đưa tay nhận lấy thư Tín Triều Dương, mở ra xem, một nhành hoa khô rơi ra.
Đây là gì? Nàng không khỏi nhặt lên xem, lại thấy bên trong thư ngoài trừ ý muốn dược liệu, lại có thêm một câu hoa sơn chi đã nở, muốn mời Cố nương tử đi cùng.
Khóe miệng Cố Thập Bát Nương nở nụ cười, mở phong thư thứ hai, chữ viết nguệch ngoạc như rất vội vã, hay người viết thư tâm tình kích động đến nỗi cầm bút không vững, ánh mắt lướt qua những dòng chữ, sắc mặt khẽ biến.
Mấy chữ Vương Hồng Bân của Bảo Hòa Đường cầu xin giúp đỡ đập vào mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...