• Có nhiều bạn hỏi mình là truyện hết chưa thì khẳng định là truyện chưa hết, do mình viết kiểu mập mờ của cuối chương 35 nên làm các bạn lầm chứ, truyện còn khá nhiều diễn biến nha.
Hãy cùng theo dõi để biết nhưng chi tiết hấp dẫn tiếp theo nha.
Dương Tuấn Kiên quay sang nhìn Ngọc Anh, hắn nhìn thiệt lâu rồi quay mặt về phía trước nói:
- Em có chắc với quyết định của mình không? Nếu như em đang đùa thì xuống xe và tôi sẽ không nói gì còn nếu em..
Chưa để hắn nói tiếp thì cô đã nhanh nhảu đáp:
- Em chắc chắn, em không đùa, em muốn chúng ta kết hôn đi.
Hắn nhíu mắt lại nhìn cô, vẻ như muốn hiểu cô hơn.
Cô khiến hắn luôn bất ngờ, cứ như cô hôm nay khác với cô của mấy ngày trước vậy.
Hắn lại nói:
- Vậy được.
Nói xong, hắn và cô cùng xuống xe.
Cả hai cùng nhau bước vào cục dân chính.
Hôm nay cô mặc đồ hết sức đơn điệu, bộ đồ màu trắng, chiếc áo len trắng, kèm theo đó là chiếc quần ôm thể thao cũng màu trắng.
Mặc dù cô biết bộ đồ hôm nay sẽ được in trong giấy đăng kí kết hôn của cả hai nhưng cô vẫn muốn mặc nó vì đó là chiếc áo mà năm xưa hắn tặng cô, chiếc áo sơ qua thì đơn điệu nhưng nó trị giá lên tận mấy nghìn tệ.
Cô và hắn ngồi trước mặt người làm thủ tục đăng kí kết hôn.
Cô gái mỉm cười rồi hỏi cả hai:
- Hai người chắc chắn chứ? Đây là việc cả đời, hãy nghiêm túc lựa chọn.
Cô và hắn, cả hai cùng nhìn nhau với biết chắc câu trả lời giống nhau mà đồng thanh đáp:
- Nghiêm túc.
Cô gái mỉm cười nhẹ rồi tay đưa ra tờ giấy đăng kí kết hôn rồi nói:
- Vậy được, điền thông tin và làm các thủ tục còn lại.
Mười phút sau
Cả cô và hắn đều bước ra khỏi cục dân chính.
Hắn thì phong thái ung dung còn cô thì tay đang cầm quyển sổ đăng kí kết hôn.
Cô cầm nó trên tay, nhìn chăm chú vào bức ảnh cô và hắn chụp lúc nãy.
Nó đúng thật là ngoài tầm kiểm soát của cô, cô chưa bao giờ nghĩ năm năm quay về bản thân lại có thể trở thành vợ của Kiên.
Hắn quan sát cô, từ túi lấy ra chìa khóa xe, chìa khóa nhà, thẻ ngân hàng thì tới bốn cái và nói:
- Đây là chìa khóa nhà, chìa khóa xe của em và thẻ ngân hàng mật khẩu là sinh nhật em.
Hắn nói và chỉ từng cái một, rồi cô khó hiểu nhìn hắn nói:
- Những thứ này không cần, em chỉ cần chìa khóa nhà là được mà.
- Bà Dương, tôi không muốn ngày đầu chúng ta kết hôn lại cãi nhau về vấn đề này.
Cô ngạc nhiên, nghe chữ " Bà Dương " này thì có vẻ hơi quá rồi, đúng là giờ cô đã là vợ hắn nhưng gọi thế thì nghe lạ quá rồi, cô cũng đáp lại hắn nhưng không được chỉ nhẹ nói:
- Em không có ý đó.
Hắn đưa mắt qua nhìn bộ dạng yểu sìu của cô mà cười nhẹ, rồi nói tiếp:
- Đồ đạc tôi sẽ nhờ người chuyển qua, hôm nay và ngày mai em cứ ở nhà, tôi đi công tác ở Thượng Hải mấy ngày.
Nói rồi, hắn lên xe đi thật nhanh để lại cô cứ ngơ ngác đúng một mình ở đó.
Cô về nhà hắn thì đúng như lời hắn nói đồ đạc của cô đã được chuyển xong.
Cô nhìn bốn chiếc thẻ đen trên tay mà khiếp hoản, không biết giá trị là bao nhiêu nhưng mà nếu hắn đưa cô hết thì hắn phải sử dụng thế nào.
Cô chẳng nghỉ nhiều mà vô nhà chuẩn bị sắp xếp đồ đạc.
Cô vừa bước chân vào phòng khách thì bao nhiêu kỉ niệm đang ùa về, cô nhìn loáng thoáng qua căn bếp mà lòng cứ sôi sùng sục, nơi đó là nơi cô từng nói chia tay với hắn, cô từng bỏ hắn đi, cũng là nơi cô và hắn vui vẻ ăn cơm.
Cô bước chân lên cầu thang, từng chi tiết ở nhà hắn, cô đều nhớ rất rõ và đến giờ nó cũng không thay đổi gì nhiều.
Cô vào phòng nơi cô và hắn cùng ở chung, đồ đạc của cô được sắp xếp vào rủ.
Khoan, đây là ý hắn muốn ngủ chung sao, cô nghĩ.
Hắn là đang muốn gì, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì cô đã nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô ngẩn ngơ không biết giờ này ai tìm hắn.
Cô nhanh chân xuống nhà rồi bấm cửa cho cửa tự động mở ra, cô nhíu mày lại nhìn bóng hình trước mặt, đó chính là Nhược Hạ, xem ra cô ấy và Tuấn Kiên cũng không phải bình thường.
Trước đây, khi hắn uống say ở quán rượu thì Nhược Hạ là người đưa hắn về nên biết nhà hắn là đương nhiên và hôm nay cô đến là để tìm hắn nói chuyện một lát nhưng ai ngờ người ra mở cửa lại chính là Ngọc Anh.
Nhược Hạ bước vào nhà rồi nhìn cô mỉm cười nói:
- Xem ra đây chính là lí do Dương Tuấn Kiên thường xuyên đến đón tôi à.
Cô cau mi tâm lại mà không hiểu ý của Nhược Hạ là gì, đã vậy Nhược Hạ còn nói tiếp:
- Cô sẽ sống ở đây à.
Cô gật đầu rồi quay sang nhà bếp nói:
- Cô ngồi đi, để tôi lấy nước mời cô uống.
Nhược Hạ thấy cô có vẻ quen với không gian và cấu trúc của nhà hắn thì hơi ngạc nhiên vì dù sao nếu đến đây là đầu như Nhược Hạ thì làm sao nhớ được, Nhược Hạ đi đến ngồi bên sopha rồi nói:
- Nhìn cô có vẻ quen với căn nhà này, cô từng sống ở đây à?
Nghe xong câu hỏi của Nhược Hạ thì động tác của cô khựng lại rồi quay đầu nhìn Nhược Hạ, quả quyết đáp:
- Trước đây tôi sống với anh ấy ở đây nên quen là điều đương nhiên.
- Vậy lí do cô đi là gì?
Cô im lặng, bưng khay trà ra vì nhà hắn thì chẳng có gì, có vài gói cà phê và trà hương nhài mà cô hay mua cho hắn năm xưa, ngồi trên sopha rồi cô mới đáp:
- Cô Trang đến đây không phải để hỏi tôi mấy chuyện này chứ.
Nhược Hạ tay cầm tách trà, ngửi hương thơm ngào ngạt của trà rồi cười nhẹ đáp:
- Tôi chỉ muốn chúc mừng hai người và tôi chỉ muốn biết người năm đó làm Dương Tuấn Kiên từ một con người lạnh lùng đến thế giờ lại thành kẻ nát rượu.
Nhưng không ngờ là cô, đã thế anh ấy vẫn còn yêu cô mà đem cô về đây.
- Trả trách tại sao anh ấy đến đón tôi nhiều đến vậy
- Tôi đến đây chỉ muốn chúc mừng hai người rồi tôi về, tiện thể tôi muốn nói cô rất giỏi về khoản chụp ảnh đấy, nếu muốn cô sẽ được làm nhiếp ảnh gia riêng cho tôi.
- Xin lỗi cô Trang nhưng tôi e là Kiên khó chấp nhận.
Nhược Hạ bỏ tách trà xuống rồi nhìn cô nói:
- Đúng vậy, cậu ta sẽ không phải để cô làm gì và đặc biệt hơn là làm việc cho tôi.
Nói xong rồi Nhược Hạ cũng bỏ đi để cô lại ở nhà một mình.
Cô dọn dẹp lại phòng bếp rồi vứt hết rượu vào thùng rác và tiếp đến cô sẽ đi siêu thị để mua đồ ăn.
Cô đi siêu thị về mua một đống đồ ăn nhét hết vào tủ lạnh rồi gọi điện cho Tuấn Kiên nhưng cô chợt nhận ra rằng cô đã quên số điện thoại hắn, cô gọi cho Ngôn Di để xin số hắn.
Đầu dây bên kia, hắn hỏi cô:
- Bà Dương hôm nay gọi là có ý gì?
Cô bẽn lẽn trả lời lại hắn:
- Kiên, hôm nay Nhược Hạ có tới tìm anh, cô ấy nói anh đến đón cô ấy chỉ vì...
Ngại quá đến mức cô không muốn hỏi nhưng cô rất muốn biết sự thật tại sao Nhược Hạ lại nói vậy.
Hắn bên kia mà khó chịu cả người ra nhưng đúng thật là hắn đón Nhược Hạ cũng chỉ vì được gặp cô thôi nhưng mà không thể nói thẳng ra được nên hắn đành đá sang chủ đề khác:
- Bà Dương, đây là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, em cũng đừng tìm lí do để nói chuyện với tôi như thế, em quá nhớ tôi à.
- À không, em chỉ muốn biết....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...