Ninh Hi không ngờ Khiết Thần lại có thể trơ trẽn như vậy, không thể ngờ rằng có thể từ bị động sang thế chủ động kiện cô, bảy năm sau, đúng là mồm mép của anh càng khiến cô kính nể nhiều phần.
- Vậy được, phiền anh có thể trả lại tôi đồ đạc của mình, nếu anh muốn tôi sẽ cảm tạ anh.
Khiết Thần nhìn vẻ xin xỏ nhưng lại chẳng có chút thành kiến nào của cô khiến anh cảm thấy bực bội, thậm chí là từ lưc gặp lại Ninh Hi, anh chưa thấy cô thay đổi cách xưng hô, toàn sử dụng kính ngữ, làm như người xa lạ đang nói chuyện với nhau.
Cảm giác này đối với Khiết Thần, phải nói là rất khó chịu, như thể Ninh Hi chẳng còn xem anh là anh của cô nữa, cũng chẳng còn tình cảm với anh nữa.
Nhưng chợt nghĩ lại, anh cảm thấy mình mới là người sai, sai ngay từ ban đầu, anh chính là người coi cô như em gái, chứ chưa hề thích cô, thậm chí từ chối cô rất nhiều lần.
Bảy năm rồi, không thể quên nhưng chẳng bao giờ muốn nhớ, anh biết chắc đó là chính là tâm trạng của Ninh Hi bây giờ nên cũng chẳng nói gì, chỉ nhẹ đáp:
- Vậy được, em coi như nợ anh một lần, khi nào rảnh anh sẽ tìm đến em đấy.
Ninh Hi không nói gì nữa, Khiết Thần cũng đưa túi và chìa khoá xe cho cô.
Đến trước cửa của trung tâm thương mại, Khiết Thần đã để cô xuống đó.
Ninh Hi cũng rất nhanh truồn ra khỏi ra, trước khi đi cũng không quên nói:
- Cảm ơn anh.
Lát sau suy nghĩ lại cô mới thấy hài hước, rõ ràng anh là người lấy chìa khoá xe cô, vì thế mà cô mới không thể tự đến đây, thế mà giờ cô lại cảm ơn cái tên khùng điên này, đúng là chết tiệt.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó như chửi rủa ai đó qua kính chiếu hậu của xe, Khiết Thần khẽ cười, tay còn đang cầm một bức ảnh.
Nhưng lưc nhìn lại qua tấm ảnh đó, anh không còn giữ được nụ cười trên môi, chỉ còn lại nụ cười lạnh, như đang nuốt dần tảng băng vào người.
Ninh Hi đi vào trung tâm mua sắm, có rất nhiều người cũng nhận ra cô trong vai trò là nhà thiết kế bộ sưu tập Thạch Hoa, trong đó có sợi dây chuyền góp phần vào sự phát triển sự nghiệp làm về đá quý của cô.
Ở độ tuổi này thú cô muốn duy nhất chính là có thể kiếm tiền nuôi bản thân, dù cô không sợ đời này sẽ chết đói, nhưng muốn tự lập nên Ninh Hi nhiều lúc thật sự đã phải cố gắng rất nhiều.
Ai biết được trong suốt bảy năm bên Nga, từng đồng tiền mà Tuấn Kiên gửi qua cho cô, cô đều không dùng tới, đưa hết chúng vào quỹ từ thiện, nuôi sống trẻ em trên thế giới vì lúc đó cô đặt ra một câu hỏi thế này: Nếu như không có ba cô thì liệu cô có thể sống?
Khiết Thần từng nói với cô rằng cô quá quá đáng, hành xử như một tiểu thư nhà giàu, coi trời bằng vung, đúng thật là như vậy nhưng không phải vì thế mà cô chảnh choẹ, không hoà đồng, không xoa lãng việc học, cô vẫn biết cái nào là quan trọng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là một phần lí do khiến cuộc đời cô thêm vất vả, Khiết Thần cũng dần mất niềm tin vào cô, vậy nên bảy năm ở Nga, dẫu biết cực khổ nhưng cô vẫn phải cố gắng, để vượt qua bản thân, vậy nên được như ngày hôm nay, được mọi người nhận ra mình trong cuộc sống hằng ngày, được mọi người ngưỡng mộ, cô thật sự hài lòng.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng túi, cô đã dừng lại rồi quyết định bước vào trong.
Từ lúc ở Canada, cô đã biết thế nào là khổ cực nên tiêu sài rất ít, hầu hết đồ cô mặc hiện nay là do Ngọc Anh mua cho cô, chứ cô thật sự rất tiếc tiền nhưng hôm nay thì khác cô muốn mua chiếc túi này.
Ninh Hi muồn một lần được sử dụng chính thành quả lao động của mình, lúc này một nữ nhân viên đi qua, cô ta dừng lại trên người cô.
Ánh mắt có chút khinh bỉ, cũng đúng vì bộ đồ hôm nay cô mặc khá đơn giản chỉ trừ cái bông tai là có giá trị, nhưng không phải ai cũng phát hiện ra giá trị của nó nên cô nhân viên này xem ra cũng là dạng nhìn vật đoán người.
Cô ta nhìn cô định đụng vào chiếc túi đó thì nói:
- Này cô, cô có mua được hay không mà được vào, nếu không mua được thì đừng động vào, cả Trung Quốc có 5 cái, cô mà làm hư thì cả đời có làm cũng chẳng trả nổi.
Ninh Hi vẫn mỉm cười thân thiện, cô vẫn chưa muốn làm to chuyện, vẫn đáp:
- Tôi đang muốn xem qua một chút, cô có thể lấy nó cho tôi xem phần bên trong được không?
Cô nhân viên tỏ vẻ rất không phục, cô ta lấy chiếc túi xuống đi vào quầy rồi cũng đưa ra cho cô xem nhưng miệng lại lẩm bẩm: Không mua được mà còn xỉ, thế nào tí nữa cũng sẽ kêu là không hợp.
Cũng đúng lúc đó có một cặp đôi từ trong vào, cô gái đó cũng nhìn thấy chiếc túi cô đang định mua rồi õng ẹo nhìn sang bạn trai mình nói:.
Truyện Sắc
- Em muốn mua chiếc túi đó.
Chàng trai bên cạnh xem ra cũng chẳng có gì khác lạ, không nóng giận mà ngọt ngào ôm cô gái đó rồi nói:
- Được, anh mua cho em.
Nói xong Dịch Tử Hào lập túc nhìn vào mặt cô nhân viên, mạnh miệng nói:
- Gói cho tôi chiếc túi này.
Rồi còn đưa cả thẻ ra cho cô nhân viên, lúc này cô nhân viên cũng lướt qua người cửa Dịch Tử Hào rồi lại nhìn sang Ninh Hi, cô ta chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng trước:
- Xin lỗi anh, nhưng phải để anh thất vọng rồi, chiếc túi này tôi sẽ chọn rồi, phiền anh chọn chiếc túi khác.
Nói rồi cô ra hiệu ra cho cô nhân viên yêu cầu cho cô xem túi tiếp.
Dịch Tử Hào có vẻ hơi ngạc nhiên, hắn nhìn qua cô rồi lại nhìn qua cô gái bên mình, hắn nói:
- Em chọn túi khác đi.
Cô gái trong lòng hắn bắt đầu nũng nịu, cô ta kiên quyết nói:
- Người ta thích cái túi đó cơ, anh không mua cho người ta à, anh nhìn cô ta đâu giống người có thể mua được chiếc túi đó.
Ninh Hi cũng vờ như không nghe lời cô ta nói, chỉ để tâm đến chiếc túi trước mặt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...