“Ngân Hạnh, cô nói tôi từng đắc tội với chị tư của tôi sao?”
Hoa Ngọc Nhi dựa vào trường kỷ, trên người mặc một chiếc váy ngủ trắng.
Ngân Hạnh suy nghĩ, cẩn thận đặt bát tổ yến trong tay xuống.
“Chắc là không có, mặc dù mấy năm nay không có tiếp xúc với cô tư nhiều, nhưng… cũng chưa từng đắc tội, cô chỉ, tự nhiên sao lại hỏi như vậy?”
“Có chuyện gì muốn nhờ chị ấy giúp, nhưng dứt khoát từ chối rồi.” Trong lòng Hoa Ngọc Nhi không biết có giảm rồi.
“Vậy chắc là bởi vì chuyện trong bữa tiệc của bà cụ lần trước.”
Hoa Ngọc Nhi gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, có điều thôi đi, nếu ngươi ta không giúp, vậy mình tự làm.”
“Cô chủ muốn làm gì?”
“Đi học, đi học.”
“Phì… Đi học, cô đùa cái gì vậy?”
Ngân Hạnh tính cách hòa nhã vui vẻ hơn một chút so với Xuân Đào, cho nên thỉnh thoảng sẽ nói đùa với Hoa Ngọc Nhi vài câu.
“Không, tôi nghiêm túc.”
“Nhưng số tiền này của cô cũng quá rồi nhỉ?”
“Trực tiếp vào đại học đã.” Hoa Ngọc Nhi vừa lập cuốn sách trong tay, khóe môi khẽ cong lên.
“Vẫn là không nên., cô chủ người học thức sâu rộng, vào trường đại học cũng đi dậy mấy giảng viên đó, bọn họ đâu có tư cách dạy cô chứ?”
Ngân Hạnh và Xuân Đào biết rõ nhất, mấy năm nay Hoa Ngọc Nhi đã đọc bao nhiêu sách, học bao nhiêu thứ.
Cho nên cảm thấy chuyện cô đi học đại học, quả thực khá buồn cười.
“Sống đến già học đến già, học nhiều một chút không có gì là không tốt cả.”
Ngân Hạnh bắt đầu tưởng Hoa Ngọc Nhi chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Đâu biết sau này thật sự diễn ra…
Con người cô nếu như muốn làm gì, thật sự lập tức hành động.
Vì thế ngày hôm sau, dẫn theo Xuân Đào và Ngân Hạnh, láu chiếc xe mới đi xem một số trường đại học top đầu ở đây.
Thành phố Giang, là thành phố đỉnh cấp số 1 số 2 trong cả nước, dựa biển, có hồ.
Vị trí địa lý đắc địa, lại là đối tượng phát triển kinh tế trọng điểm của đất nước.
Cho nên ở đây có tất cả 11 trường đại học.
Trong đó có ba trường thuộc top đầu.
Hoa Ngọc Nhi cố tình tránh trường đại học mà Hoa Ngọc Khiết đi dạy, chọn trường đại tộc dân tộc Giang Thành.
Có điều tư vấn rồi rồi lập tức phát hiện, cô trước giờ chưa từng đến trường, không tham gia thi.
Muốn trực tiếp vào đại học trọng điểm, thật sự khó càng thêm khó.
Cho dù không cần bằng tốt nghiệp, chỉ đi nghe giảng, cũng không được.
Quản chế còn rất nghiêm khắc, khi đi ra, Hoa Ngọc Nhi lặng lẽ không nói.
Xuân Đào lái xe, Ngân Hạnh cùng cô ngồi ở ghế sau.
“Cô chủ, tôi có lời muốn nói, cô đừng trách tôi.” Ngân Hạnh mở miệng.
“Tôi cảm thấy cô nếu như muốn vào đại học Dân tộc cũng không phải không có cách.”
“Cô có cách?” Hoa Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn Ngân Hạnh.
“Tôi không có cách, nhưng tôi cảm thấy, cô đi tìm người đó, cậu ấy nhất định có cách.”
“Ý của cô là Giang Hiểu sao?”
“Ha ha, cô chủ quả nhiên thông minh, chính là cô gia… Gia tộc của cô gia ở đây có thế lực rất lớn, căn cơ sâu, ai gặp nhà họ Giang đều phải nể vài phần mặt mũi, nếu như hiệu trưởng biết cô là mợ chủ nhà họ Giang, chắc chắn sẽ nể 3 phần.”
Vốn tưởng cô chủ sẽ trực tiếp từ chối.
Nhưng Hoa Ngọc Nhi lần này thật sự không có.
Cô cúi đầu, nhìn vào điện thoại cầm trên tay.
“Chuyện này trước để tôi cân nhắc đã.”
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên, là số điện thoại vừa lạ vừa hơi quen.
Hoa Ngọc Nhi nghe máy.
“Alo? Ngọc Nhi Ngọc Nhi, là tôi, Tạ Minh Doãn.”
“Có chuyện gì?” Cô không khách khí hỏi.
“Xe đã sửa xong cho cô rồi, xin hỏi đưa đến đâu?”
“Cứ để ở gara bảo dưỡng là được, tôi cho người đến lấy.”
“Cần gì phải phiền phức như vậy, tôi trực tiếp đưa đến cho cô, thuận tiện mời cô ăn cơm.” Anh ta lại muốn ăn vạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...