Tạ Minh Doãn nhả ra một làn khói: “Tẩu hỏa nhập ma tốt mà, nói rõ anh cuối cùng cũng chuyên tâm với một cái gì đó.”
“Được được được, anh làm sao cũng được, em đi học đây.”
“Haizzz, nói cho anh biết, làm sao dỗ dành nữ sinh?”
Tạ Minh Doãn không có bạn bè là con gái, cho nên ở phương diện này, chỉ có thể nhờ em gái Tạ Minh Nguyệt này thôi.
“Anh không phải biết sao? Đập tiền, tặng xe tặng nhà tặng trang sức.”
“Những thứ này đối với Hoa Ngọc Nhi nói không là gì, khí chất đó của người ta… thoát nhìn không phải cao thủ kiếm tiền.
“Aiya, anh gặp phải đối thủ rồi, từ từ dày vò bản thân đi đi, ba nếu như biết em ở bên này nói cho anh, em chắc sẽ bị đánh gãy chân chó mất.”
Nói xong, Tạ Minh Nguyệt tắt máy.
Mà Tạ Minh Doãn tiếp tục nhìn vết thương mà Tiểu Hắc cào, tiếp tục tưởng tượng trong đầu.
Một bên khác Hoa Ngọc Nhi khi ăn sáng đã hỏi số tài khoản ngân hàng của anh.
Giang Hiểu hơi ngây người: “Sao thế? Đang bình thường, em muốn số thẻ để làm gì?”
“Tiền hai chiếc xe đó, tôi trả cho anh.”
“Hai chúng ta vẫn nên chia rõ ràng làm gì?”
“Chính là hai chúng ta, mới phải chia rõ, anh nếu không nói, tôi trực tiếp chuyển đến số tài khoản của công ty anh?”
Cô nhóc này lúc uy hiếp người một chút cũng không đáng yêu.
Giang Hiểu nhìn cô thật sự cũng bất lực, chỉ đàng nói: “Ông chủ của cửa hàng 4S nợ tiền của ngân hàng chúng tôi, cho nên thế chấp cho tôi, tôi cũng không bỏ ra bao nhiêu tiền, em cứ muốn trả tiền, có ý đó là được rồi.”
“Tôi không quan tâm chuyện giữa chúng ta, nếu đã là xe mới, tôi dựa theo giá thị trường.” Hoa Ngọc Nhi cũng rất bướng bỉnh.
“Số tài khoản là bao nhiêu?”
Giang Hiểu bất lực đọc một dãy số.
Hoa Ngọc Nhi cầm điện thoại, dùng banking chuyển tiền.
“Ok, chuyển rồi đấy.”
“Ừm.”
“Tổng cộng chuyển cho anh 6 tỷ 6, chắc là đủ rồi.”
“Ngọc Nhi, em rất có tiền nha, một lúc lấy ra những hơn 6 tỷ, em còn có khoản phụ thu gì sao?” Giang Hiểu cố ý trêu cô.
“Tôi có cổ phần của nhà họ Hoa, cho dù không ra ngoài kiếm tiền, cũng đủ sống đến già rồi.”Hoa Ngọc Nhi dứt khoát nói.
“Ừ, bà xã, tôi biết em giàu rồi.”
Giang Hiểu khi gọi bà xã, Hoa Ngọc Nhi thấy cũng hơi khó xử, hoặc nói là không thích hợp.
Dù sao cô mới chỉ là một cô gái 22 tuổi thì đã có thân phận là vợ người ta thật sự là… không thể nói.
“Sau này ngộ nhỡ nhà họ Giang chúng tôi phá sản rồi, em sẽ nuôi tôi chứ?” Giang Hiểu tiến hành từng bước.
Hoa Ngọc Nhi nhàn nhạt liếc nhìn anh: “Anh lo nghĩ nhiều rồi, nhà họ Giang nếu như phá sản, chắc nhà họ Hoa cũng khó bảo toàn, đạo lý môi hở răng lạnh, anh không biết sao?”
“Ha ha, được rồi, không nháo nữa, tôi đi làm đây.”
Hoa Ngọc Nhi không nói chuyện, Giang Hiểu đứng dậy đi ra ngoài.
Lên xe mới phát gửi một tin nhắn cho Hoa Ngọc Nhi.
Bên trên viết— Số tài khoản vừa rồi đưa cho là thẻ tín dụng lần trước mẹ cho em phí đổi khẩu, bản thân em giữ lấy, tôi là người đàn ông của em, tặng em xe là tâm ý của tôi, kiên quyết không cần tiền của em.
Hoa Ngọc Nhi đọc được thì vội đi kiểm tra số dư tài khoản.
Quả nhiên 9 tỷ 6, ban đầu có 3 tỷ là phí đổi khẩu mà mẹ của Giang Hiểu cho, bây giờ cộng thêm 6 tỷ 6 mà cô chuyển qua, vừa khít.
Tên này thật là…
Vừa thích vừa lo, thân ở hào môn trước sẽ không vì tiền mà mờ mắt.
Nhưng đa số mọi người không làm được, lần trước cô tư nhà họ Hoa – Hoa Ngọc Khiết dẫn bạn trai tham gia dự tiệc sinh nhật của gia mẫu, không thích thì tan.
Liên tiếp mấy ngày, Bạch Cẩm Phong đều tránh không gặp, nhắn mess cũng không rep.
Hoa Ngọc Khiết dạy xong không nhịn được đi đến trước cửa phân cục để chặn Bạch Cẩm Phong, và thật sự bị cô ta chặn được rồi.
Bạch Cẩm Phong vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, vừa xuống xe đã nhìn thấy Hoa Ngọc Khiết đứng ở cửa.
“Phong, chúng ta nói chuyện được không?” Cảm xúc của Hoa Ngọc Khiết có hơi phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...