Hoa Ngọc Nhi trả lời— Có bệnh chữa bệnh
Tạ Minh Doãn đọc xong thì cười ha hả, cười mà không biết tại sao, đến bảo mẫu cũng bị anh ta làm cho lông tóc dựng đứng.
Dù sao rất ít nhìn thấy cậu chủ ở nhà một mình mà cười vui vẻ như vậy.
Mặc dù là một câu không hay, thậm chí là mắng người, mắng anh ta có bệnh.
Nhưng, Tạ Minh Doãn vẫn có chút vui mừng, bởi vì Hoa Ngọc Nhi đã trả lời.
Mặc kệ trả lời cái gì, chỉ cần trả lời chính là chuyện tốt.
Sau đó anh chàng này nằm trên giường mà hối hận vô cùng, ban đầu bản thân không đào hôn thì tốt biết mấy?
Biết đâu lúc này đang ở nhà ôm vợ nói lời ngọt ngào?
Bây giờ thì hay rồi, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời.
Thậm chí anh chàng này trong đầu còn tưởng tượng vô số chuyện sau này.
Bao gồm sau khi cướp Hoa Ngọc Nhi từ trong tay của Giang Hiểu, về sau sinh con sẽ đặt tên là gì?
Sau đó, chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Bên này, Hoa Ngọc Nhi ngủ có hơi muộn.
Giang Hiểu khi 9 giờ trở về, phát hiện đèn phòng cô vẫn còn sáng.
Giang Hiểu lần này học ngoan rồi, gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói của cô rất hay, trong trẻo bùi tai.
“Còn chưa ngủ sao?” Anh bước vào, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha cách cô rất gần.
“Ừm, đọc sách.”
“Đọc sách gì?”
“Tiểu vương tử.”
“Hả? Em vậy mà đọc loại sách này?” Giang Hiểu có hơi bất ngờ, thậm chí có chút muốn cười.
Hoa Ngọc Nhi đanh mặt: “Rất bất ngờ sao? Tôi sao không thể xem loại sách này, hoặc nói… Anh cho rằng tôi nên đọc sách gì?”
Giang Hiểu cảm thấy bản thân nói có hơi sai, sờ gáy, vội vàng giải thích: “Tôi tưởng người có tu dưỡng như em, sẽ đọc Hồng Lâu Mộng, ông lão và biển cả, tuyển tập truyện phiêu lưu của Tagore…”
“Mấy thứ anh nói tôi đều không thích.”
“Ha, vậy em thích cái gì? Chuyện cổ tích?”
Giang Hiểu căn bản không có ngờ, sách đơn thuần tốt đẹp như ‘tiểu vương tử’, Hoa Ngọc Nhi sẽ thích đọc.
“Ma thổi đèn, đạo mộ bút ký.” Cô nói.
Giang Hiểu lần nữa thấy kinh ngạc.
“Được… Khẩu vị này của em thật sự rất nặng, xem ra anh rất có hứng thú với đạo mộ?”
“Không, tôi chỉ hứng thú với đồ cổ mà thôi.” Hoa Ngọc Nhi nhàn nhạt trả lời.
Nói đến đây, Giang Hiểu nhớ đến một chuyện, cố ý thăm dò.
“Ngọc Nhi, em nếu như thích đồ cổ, vậy em biết người này không?”
“Ai?”
“Đại sư giám định đồ cổ cấp thế giới – SS.”
Tay của Hoa Ngọc Nhi cầm quyển sách tiểu vương tử, hơi động đậy, nhưng biên độ rất nhỏ, không rõ ràng, Giang Hiểu cũng không chú ý.
“Không biết.”
“Điều này không nên nha, đại sư nổi tiếng như vậy, em sao mà không biết chứ?”
“Đại sư giám định nhiều như vậy, tôi nhớ ai là ai sao?” Hoa Ngọc Nhi cố ý cúi đầu, không để Giang Hiểu nhìn vào mắt của mình.
“Cũng phải… Có cơ hội tôi dẫn em đi buổi live của SS, rất đặc sắc, em biết không? Tối nay tôi đến, cô ấy giám định một sợi dây chuyền Ba Tư giả, ôi trời… Quan sát quá tỉ mỉ, em biết cô ấy lợi hại ở chỗ nào không? Lợi hại chính là cô ấy đều ở nước thứ ba, về giám định và thưởng thức trong video, độ khó này rất cao, dù không chạm được vào vật thật, không nhìn rõ chi tiết gì, cô ấy là người đầu tiên dám giám định văn vật qua video, còn dám live trực tiếp, quá lợi hại rồi, chẳng trách giá cao như vậy.”
Giang Hiểu có chút hứng thú với đồ cổ, cho nên tương đối sùng bái SS này.
Tối nay nói chuyện, còn khen một phen.
Dáng vẻ của Hoa Ngọc Nhi vẫn không có hứng thú, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi muốn ngủ rồi, anh còn không về phòng của anh sao?”
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.” Thấy người ta hạ lệnh đuổi khách, Giang Hiểu thức thời đứng dậy.
Sau khi anh ra khỏi cửa, khóe môi của Hoa Ngọc Nhi khẽ nhếch lên…
Nụ cười khẽ đó, mang theo một tia đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...