“Có chuyện gì?”
Tạ Minh Doãn có chút phiền, không khách khí mà đẩy Lương Tiêu Tiêu ra, không thích cô ta giống như bạch tuộc 8 chân dán vào người anh ta.
“Anh nói có chuyện gì, cũng đã 3-4 ngày rồi, anh tránh em, gọi điện anh cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, chơi trò mất tích với em phải không?”
“Không mất tích.”
“Vậy anh trốn tránh em làm cái gì, vẫn đang tức giận?”
Lương Tiêu Tiêu cũng biết chuyện ngày hôm đó chơi lớn quá, cô ta quả thực cũng cường điệu bản thân lên.
Nhưng cũng bởi vì không muốn bỏ lỡ Tạ Minh Doãn, cho nên nghĩ cách phá hỏng hôn lễ của anh ta.
Vì thế tối hôm trước đã bỏ thêm ít thuốc ngủ vào trong rượu của Tạ Minh Doãn.
Để anh ta sáng hôm sau không dậy nổi, không dậy được không nói, còn cố ý để phóng viên đứng chặn ở cửa phòng khách sạn.
Lập tức thu hút sự chú ý của cả thành phố, Lương Tiêu Tiêu cũng vì độ hot, lập tức trở nên nổi tiếng.
Mấy ngày này công ty tìm cho cô ta hợp tác, cũng là tài nguyên không dứt…
Nhưng cô ta cũng không có tâm trạng gì, cô ta đối với Tạ Minh Doãn là thật.
Hai người cũng bên nhau hơn 3 tháng rồi, Tạ Minh Doãn đối với cô cũng không tệ.
Mua nhà, mua xe, sinh nhật còn tặng đồng hồ Cartier màu lam phiên bản giới hạn.
Cô ta thấy, thật ra bản thân cũng không cần nổi tiếng, chỉ cần có được trái tim của Tạ Minh Doãn là đủ rồi.
Ít nhất cả đời này cơm ăn áo mặc không cần lo nghĩ, nhưng cô ta vạn lần không ngờ.
Sau chuyện đó, Tạ Minh Doãn lại tránh không gặp cô.
“Tức giận? Không đáng.”
“Minh Doãn, em sai rồi, em làm như vậy, cũng là vì yêu anh… Em không nỡ mất anh, sợ anh rời xa em nên em mới làm như vậy, nhưng em không muốn nổi tiếng, em cũng không muốn vào giới giải trí nữa, em muốn bình yên ở bên cạnh anh, sau này hai chúng ta sinh con là đủ rồi, em biết anh không thể lấy em, anh sau này chắc chắn sẽ phải kết hôn, em không gây rối được không? Em bảo đảm sau này sẽ không chọc anh tức giận nữa.”
Lương Tiêu Tiêu thiếu mỗi nước quỳ xuống xin lỗi nhận sai.
Thật ra cô ta lớn lên không tệ, tuổi tác cũng không lớn, còn tốt nghiệp học viện âm nhạc.
Ban đầu có thể ở bên Tạ Minh Doãn, cũng là vì một buổi tiệc trong giới phú nhị đại.
Cô ta đã hát bài ‘tay trái chỉ trăng’ của Tát Đỉnh Đỉnh.
Âm thanh đó rất hay, cho nên được Tạ Minh Doãn nhìn trúng.
Có điều Tạ Minh Doãn thay phụ nữ đều rất nhanh, duy trì không được bao lâu, mối quan hệ này cũng 2-3 tháng rồi, thật ra cho dù không có chuyện lần này.
Tạ Minh Doãn cũng sắp chán rồi, bởi vì anh ta phát hiện tất cả phụ nữ đều như nhau.
Chỉ cần cho tiền thì mở cờ trong bụng mà nịnh nọt.
Nói trắng ra chỉ cần cho tiền, thì có thể lên giường.
Lúc nói chia tay thì khóc lóc, một chút tôn nghiêm cũng không có?
“Cô về nhà trước đi, tôi có việc.”
Tâm tư của Tạ Minh Doãn không ở trên người cô ta, chỉ cảm thấy rất phiền, muốn về nhà.
Lương Tiêu Tiêu lại cứ không buông, ôm lấy cánh tay của Tạ Minh Doãn mà khóc.
“Minh Doãn…”
“Lương Tiêu Tiêu cô out rồi, biết chưa?”
Lương Tiêu Tiêu lại khóc càng dữ dội lên.
“Em sai rồi, Minh Doãn, em không dám làm những chuyện đó sau lưng anh nữa, em bảo đảm sau này anh nói gì em đều nghe theo, có được không?”
Tạ Minh Doãn ghét bỏ hất tay của cô ta ra: “Ghét nhất đàn bà khóc lóc, giống cái dạng gì rồi.”
“Minh Doãn…”
“Đừng đi theo tôi, nếu không cô sẽ hối hận.”
Tạ Minh Doãn tức giận rất đáng sợ, anh chỉ vào Lương Tiêu Tiêu, Lương Tiêu Tiêu bị dọa sợ không dám tiếp tục đi theo nữa.
Anh lên chiếc Ferrari màu đỏ, tuyệt tình rời đi.
Nhà cũ của nhà họ Tạ.
Khi anh ta bước vào cửa, ba mẹ vừa hay đang ở nhà.
Trong nhà còn có một người khách, hình như là họ hàng xa của ba, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ.
Tạ Minh Doãn bước vào cửa thì trực tiếp nói một câu: “Ba, con hối hận rồi, con muốn lấy Hoa Tiểu Ngũ về.”
Người nhà họ Tạ vừa nghe, bỗng chốc sắc mặt thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...