“Cái này không phải là thứ mà tôi nên cầm.”
Hoa Ngọc Nhi rất có tự giác hiểu lấy mình, nếu như là hôn nhân hợp đồng, vậy thì… lấy tiền của người ta thì được xem là như thế nào?
Hơn nữa nhìn cái thẻ đen này, cũng biết giá trị ở bên trong Không ít.
Giang Hiểu cầm chiếc thẻ nhìn thoáng qua, lại nhét vào trong tay của Hoa Ngọc Nhi.
“Lấy đi, đây là phí đổi xưng hô, ba mẹ cũng không thể không có gì… có điều hai người bọn họ cũng rất hào phóng, trong này chắc là cũng có được ba tỷ.”
Hoa Ngọc Nhi quả thật đã bị kinh ngạc, ba tỷ, không ít, là một khoản tiền lớn.
“Cái này nhiều lắm, tượng trưng cho một chút là được rồi, nếu không thì anh cần lấy tấm thẻ này đi, anh cho tôi mấy triệu là được rồi.”
“Em cho là nhà họ Giang chúng tôi rất thiếu tiền à?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Hoa Ngọc Nhi á khẩu không trả lời được…
Đúng vậy đó, nhà họ Giang có tiền nhất, toàn thế giới này đều biết nhà họ Giang có tiền.
Cô cũng lười phải tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này với anh, quay người lại ngồi ở trước bàn trang điểm, tháo đôi bông tai xuống.
Phòng ngủ này là phòng ngủ được chuẩn bị cho Giang Hiểu ở trong nhà chính, bởi vì hai người bọn họ kết hôn quá đột ngột, cho nên cơ hội chuẩn bị phòng mới cũng không kịp.
Cho nên cũng chỉ có chịu đựng ở nơi này một đêm.
“Tôi muốn tháo trang sức chuẩn bị nghỉ ngơi, anh còn không đi nữa hả?” Hoa Ngọc Nhi mở miệng nói chuyện với hình ảnh của người đàn ông ở trong gương.
“Đi? Tôi là chồng của em, em kêu tôi đi đâu đây?” Giang Hiểu cười.
“Nhưng mà chúng ta là giả mà.”
“Dù sao cũng phải ở bên cạnh nhau ba năm, ngay ngày đầu tiên mà em lại ở riêng, em kêu ba mẹ của tôi phải nghĩ như thế nào đây, ở đây chính là nhà chính mà.”
Một câu nói, khiến cho Hoa Ngọc Nhi không có gì để nói nữa.
Điểm này quả thật là cô đã cân nhắc thiếu sót rồi, nhưng mà cũng không thể trách cô được.
Sống hơn hai mươi năm, gần như là cô đều sống ở biệt viện ở núi Trung Thúy với bà.
Rất ít khi xuống núi, cô cũng chưa từng tiếp xúc với quá nhiều đàn ông, cho nên vừa nghĩ đến hai người bọn họ phải ngủ chung một căn phòng, cô có chút bối rối.
“Xuân Đào và Ngân Hạnh đâu rồi?” Vì để tránh xấu hổ, cô liền tìm chủ đề khác.
“Hai người kia là bảo mẫu của em hả?” Giang Hiểu cũng chú ý tới.
Cô năm nhà họ Hoa này, cho dù là đi đến đâu cũng dẫn theo hai cô gái xấp xỉ tuổi của cô.
Là người hầu hạ bên cạnh, mà hình như còn rất lợi hại.
“Hai người bọn họ một người thì đang nấu canh cho em ở trên lầu, còn một người khác nói là phải trở về làm theo mệnh lệnh, được lái xe của tôi đưa về nhà họ Hoa bọn em rồi.”
Sau đó lại yên tĩnh một trận…
Hoa Ngọc Nhi im lặng tháo trang sức, Giang Hiểu thì rất thích thú mà quan sát cô ở một bên.
Vốn cho rằng sau khi cô tẩy trang, bộ dạng của cô sẽ kém hơn mấy phần.
Nhưng không ngờ là Hoa Ngọc Nhi tẩy trang xong thì làn da cực kỳ đẹp, trắng đến phát sáng, lại ở độ tuổi da dẻ mịn màng căng tràn sức sống.
Một đôi mắt đen láy phát sáng, giống như là có ngôi sao ở bên trong.
Sau khi tẩy trang xong, Hoa Ngọc Nhi đứng dậy cầm lấy váy ngủ đã chuẩn bị xong trước đó.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Giang Hiểu: “Anh ngủ trên giường, hay là ngủ dưới đất?”
“Đương nhiên là ngủ trên giường rồi.” Giang Hiểu cố ý.
Hoa Ngọc Nhi bất ngờ, sau khi đã hiểu rõ, cô sửng sốt một chút.
Sao lại có người đàn ông không hiểu chuyện như vậy chứ, để con gái ngủ ở dưới đất, quả thật không hề phong độ chút nào.
Trong lòng của cô nổi giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn không bộc phát.
Cô gái gật đầu: “Vậy lát nữa tôi ngủ ở dưới đất.”
Nói xong, cô cầm váy ngủ đi vào trong nhà vệ sinh.
Giang Hiểu tựa lưng ở trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ, một tay sờ cằm, chỉ cảm thấy một màn lúc nãy thú vị cực kì.
Sau khi thay váy ngủ xong, Hoa Ngọc Nhi đi đến, câu nói đầu tiên là: “Ngày mai tôi phải chuyển đến Thủy Vận Các của Thập Lí Xuân Phong, bà nội của tôi đã để lại cho tôi một căn biệt thự kiểu Trung ở đó.”
“Cho nên tôi cũng phải dời theo em qua đó sao?” Giang Hiểu hỏi.
“Cũng được.” Cô trả lời rất hời hợt.
“Vậy thì nói tới nói lui, cũng không phải là em gả đi, mà là tôi ở rể?” Anh tiếp tục trêu đùa cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...