Nàng hoảng sợ mở mắt, nhìn thấy tay trái Thương Nguyệt Vô Triệt bị chém một kiếm thật dài, máu tươi chảy ròng ròng
Hắn…cứu nàng?
Lạc Lạc nghi nghờ, buồn bực, mơ hồ,…..
Rốt cuộc hắn đang làm gì? Một lúc thì mặc kệ sống chết của nàng, một lúc thì giúp nàng đỡ kiếm
Thương Nguyệt Vô Triệt hoàn toàn không để ý đến vết thương, hắn ôm lấy Lạc Lạc, xoay người bay vút lên, trên không trung lại xoay người, một thanh lợi kiếm từ trên tay hắn tung ra
“Tìm chết”
Gương mặt tuấn tú của hắn âm lãnh, tái nhợt như một tờ giấy lợi kiếm trong tay vung vẫy, nhanh đến mức chỉ thấy được hư ảnh. Kiếm hoa vẫy ra xinh đẹp hướng về phía tên thích khách.
Kiếm khí bén nhọn làm tên thích khách kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới đứng vững lại được
Nhìn chuôi kiếm băng hàn sáng lóa, kiếm khí đung đưa, tên thích khách nhíu mày, quay đầu quát khẽ: “Rút lui”
Mệnh lệnh vừa hạ, ba tên thích khách như lúc mới đến phóng ra cửa sổ dần biến mất trong màn đêm
Tất cả lại khôi phục an tĩnh
“Tay của ngươi….” Lạc Lạc có chút do dự, không biết nên nói gì
Hắn kì quái như thế, hại nàng không biết nên tìm hắn tính sổ hay là nên cảm tạ hắn?
Thương Nguyệt Vô Triệt nhìn nàng, đôi môi mỏng tuấn mỹ nâng lên, cợt nhã cười: “Tiểu oa nhi, còn không xuống, ngươi muốn ở trên người ta đến bao giờ, ngươi lên cân, có chút nặng”
Nghe vậy, Lạc Lạc bùm một cái nhảy lên trên đất, buồn bực nhìn chằm chắm hắn
Hắn tự tay kéo ống tay áo bên trái của nàng, nhìn tay trái nàng có một vết sẹo, sau đó nâng tay trái của mình lên, buồn bực nói: “ Tiểu oa nhi, hiện tại tay của chúng ta có vết thương giống nhau, thật đúng là mệnh trung chú định một đôi”
Lạc Lạc có chút sững sờ nhìn vết thương của hắn đang không ngừng chảy máu, lại nhìn một chút vết sẹo của mình
Chỉ chốc lát sau, nàng bĩu môi rút tay về
“Mới không phải. Mệnh trung chú định với loại người lòng dạ độc ác như ngươi chẳng phải mệnh ta rất khổ sao”
Lạc Lạc châm chọc nhướng đuôi lông mày, đồng thời đưa tay lau máu nơi khóe miệng, mới vừa rồi chính là bị một chưởng của hắn đánh hộc máu!
Hắn nhướng nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt nhìn động tác của nàng sau đó trực tiếp tự xử lý vết thương của bản thân
“Tiểu oa nhi, ta không phải đã giúp ngươi sống sờ sờ đứng đó nói chuyện với ta sao?”
Một cỗ tức khí ngăn ngang ngực, Lạc Lạc siết chặt quả đấm: “Một ngày nào đó ta sẽ học được cách tự bảo vệ mình!”
Người nơi này ai cũng có một thân võ công cao cường, nàng cũng phải làm ình có một thân bản lãnh để không bị người khác khống chế
Vừa xử lý vết thương, Thương Nguyệt Vô Triệt vừa thỉnh thoảng ngước mắt nhìn nàng, đối với vẻ miễn cưỡng của nàng cũng thu hết vào mắt
A………
Tiểu oa nhi của hắn trở nên càng mạnh càn tốt nha
“Mới vừa rồi ngươi gọi Ngân Diện ca ca là người nào?” Hắn giống như tùy ý hỏi
Lạc Lạc giả ngu nhìn hắn: “ Cái gì Ngân Diện ca ca? A! là do ta quẫn quá gọi bừa, ta cũng không biết hắn là ai, thích gọi liền gọi”
Nàng có chút kiên quyết nhương cao lông mày, rõ ràng là sẽ không nói cho hắn biết chút gì về Ngân Diện
“Hả” Hắn nhẹ nhàng phát ra một đơn âm
“Ta đi, nơi này không dễ chơi, ta muốn đi ngủ, ngươi từ từ xử lý vết thương của ngươi đi”
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài
Động tác của hắn còn nhanh hơn, cánh tay bị thương đưa đến trước mặt nàng, âm thanh đạm nhiên từ từ hỏi: “Tiểu oa nhi, không phải là ngươi nên giúp phu quân của ngươi băng bó vết thương?”
Nhìn hộp cứu thương lộ ra hai miếng băng màu trắng, dưới ánh sáng hình như nó “sáng ngời” nha, Lạc Lạc độc ác nhìn.
Sau hai ba lần vòng vòng cuốn cuốn, sau đó Lạc Lạc lại “ra sức” thật mạnh thắt chặt
Hắn hít vào một hơi, nhưng không có lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn nàng
Lạc Lạc hất cằm lên: “Đây gọi là kỹ thuật băng bó”
Chợt, hắn một tay lấy ra viên thuốc, ở trên người nàng điểm hai cái, động tác rất nhanh liền cho thuốc vào miệng nàng, làm nàng nuốt xuống
“Ngươi…….” Lạc Lạc che cổ họng trừng mắt nhìn hắn
Hắn rốt cuôc cho nàng ăn thứ gì?
“Tiểu oa nhi, đừng nhìn phu quân quân của ngươi như vậy chứ, thật đau lòng a, ta chỉ là có lòng tốt cho ngươi ăn một viên thuốc trị nội thương thôi mà”
Nghe vậy, Lạc Lạc liếc nhìn hắn một cái: “Mèo khóc chuột, cho người khác một đao liền tỏ ra tốt bụng, thật nực cười!”
Nàng rất không khách khí đẩy tay của hắn, bước chân rất nhanh rời đi
Nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất nơi cửa, nụ cười trên mặt Thương Nguyệt Vô Triệt từ từ biến mất
Trong đầu hiện lên hình ảnh tên thích khách kia đâm kiếm hướng Lạc Lạc nhưng lại nhìn hắn
“Sứt sẹo như vậy cũng đòi dò xét ta….” Hắn chê cười
……
Trở lại Truy Nguyệt lâu, Lạc Lạc thở phì phò hướng về phía cửa sổ kêu: “Ngân Diện ca ca!”
Ngân Diện rất nhanh liền xuất hiện
Lạc Lạc nâng cằm hung hăng nhìn chằm chằm hắn: “Ngân Diện ca ca, vừa rồi sao ngươi không xuất hiện cứu ta? Có phải ngươi không muốn làm hộ vệ của ta nữa?”
Ánh mắt hắn quét về phía Phi Tinh lâu, tròng mắt đen khẽ thu liễm, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng: “Thập Tam vương gia có thể bảo vệ ngươi”
“Hắn? Trông cậy vào hắn giúp không bằng trông cậy vào ông trời cho thiên lôi giết chết tên thích khách kia!” Lạc Lạc xem thường hừ nhẹ
Hắn quay đầu nhìn nàng, mím môi không nói gì, đôi con ngươi đen thẳm sâu không thấy đáy
Nhìn bộ dáng trầm mặc của hắn, mi tâm Lạc Lạc cau lại
“Ngân Diện ca ca, tối nay hình như ngươi có chuyện”
“Không có” Hắn trả lời rất nhanh
Đôi mắt sáng ngời, trong vắt của Lạc Lạc trợn to: “Có! Ngươi hôm nay là lạ”
“Không có” Hắn đồng dạng buông ra một đáp án
“Ngươi…..Được rồi được rồi, ngươi đi đi, bây giờ nhìn ngươi cảm thấy thật chướng mắt, hừ!”
Lạc Lạc lưu loạt đóng cửa sổ, bộ dạng nhắm mắt làm ngơ
Nàng ngồi vào bàn, lấy ra ly trà uống một ngụm thật lớn: “Không muốn làm hộ vệ ta cũng không cần miễn cưỡng, đồng ý rồi lại một mực chối, thật không có nghĩa khí”
Đưa tay vuốt vuốt ngực, nơi trúng chưởng có chút không thoải mái nhưng dù sao cũng đỡ hơi ban nãy một chút
Suy nghĩ một chút, Thương Nguyệt Vô Triệt khi đó cho nàng một chưởng cũng giúp nàng thoát khỏi mũi kiếm của tên thích khách kia, đồng thời còn làm phân tán sự chú ý của chúng
Sau đó thì Thương Nguyệt Vô Triệt có đủ thời gian để cứu nàng
Chỉ là…..Thương Nguyệt Vô Triệt kia thủ đoạn thật điên cuồng
Cho nên, tự mình bảo vệ mình mới là tốt nhất!
………
Trong một góc tối bí ẩn, hai bóng người đang đứng, mái tóc bạch kim dưới trăng có chút quỷ dị
Một người trong đó đưa lưng về phía một người khác: “Tiếu Thiên, ngươi có làm Lạc Lạc phát hiện ra sơ hở nào không?”
“Hồi môn chủ, không có bất kỳ sơ hở” Dạ Tiếu Thiên kéo xuống mái tóc trắng, thuận tay lột luôn miếng mặt nạ da người, để lộ gương mặt cương nghị của hắn
“Rất tốt, ngươi trở về đi”
“Vâng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...