Ngày chúng tôi tới nhà cỏ của Đỗ Phủ tham quan, đất trời Thành Đô âm u mưa bụi.
Nhưng may mắn thay bên trong ánh hồ sắc núi vẫn rất đẹp mắt.
Tôi dán miếng làm ấm bụng rồi cùng Mr.
Tô đi dạo trong nhà cỏ.
Đi một hồi thì nhìn thấy một cái hố rất lớn, tôi hỏi: "Đang sửa gì vậy?"
Mr.
Tô đi qua đọc cho tôi nghe phần giới thiệu ghi trên bảng.
Hoá ra cái hố rất lớn này chính là địa chỉ nguyên gốc nhà cỏ của Đỗ Phủ.
Nó đã sập, chỉ còn lại cái hố này thôi.
Tôi bày ra vẻ mặt như sắp khóc: "Vé em mua rồi, tiền đã mất rồi.
Bây giờ anh lại nói với em là nhà cỏ chỉ là một cái hố! Em muốn trả vé!"
Mr.
Tô khoác tay qua vai tôi, nhìn về phía cái hố đó và nói: "Em không cảm thấy cái hố này khơi gợi rất nhiều tưởng tượng về một phần quá khứ phồn hoa hay sao?"
Tôi nói: "Em không thấy! Em muốn trả vé."
Anh chậm rãi nói: "Xem ra anh phải nỗ lực thêm một chút.
Mua một cái vườn, để rất nhiều năm về sau, cũng sẽ có người tới tham quan và nói đó là địa chỉ cũ của căn nhà nơi bác sĩ Tô và phu nhân của ông ấy từng ở."
Vì câu nói của anh, tôi bỗng nhiên có thiện cảm với cái hố này.
Có lẽ Đỗ Phủ và vợ của ông cũng từng ở nơi đây thưởng nguyệt ngắm hoa, nhấp rượu đối thơ chăng?
Bạn thấy không, yêu đúng người, anh ấy sẽ khiến bạn tràn đầy tình yêu với thế gian này.
Năm đó, chúng tôi còn tới Tây Hồ.
Từ nhỏ, tôi đã xem đến thuộc nằm lòng bộ phim Tân Bạch nương tử truyền kỳ, đến mức sau này mở ti vi lên, bật đại bất kì tập nào đó, tôi cũng biết ngay câu thoại sau là gì.
Thế nên tháp Lôi Phong đã trở thành giấc mơ của tôi.
Nhưng khi thật sự tới Tây Hồ, ngồi xe tham quan đi tới Đoạn Kiều, nhìn thấy dòng người chen chúc nhau trên đó, mọi tình thơ ý họa trong lòng tôi đều tan biến hết.
Cộng thêm việc hôm đó trời nóng như đổ lửa, Hàng Châu còn sắp tổ chức một hội thảo quốc tế, đi tới đâu cũng thấy các công trình đang được xây dựng.
Tôi và Mr.
Tô bị dòng người đông đúc đẩy tới tháp Lôi Phong.
Trong tháp hóa ra còn lắp cả thang máy, trên chiếc biển bên cạnh còn giới thiệu ngắn gọn giống hệt như nhà cỏ của Đỗ Phủ.
Tháp đã sập rồi, tháp này là công trình được xây mới lại.
Tâm trạng lúc đó của tôi không cần nói cũng biết hụt hẫng cỡ nào.
Tôi nói: "Bạch nương nương của em đâu? Đã không còn bị nhốt trong này nữa rồi!"
Mr.
Tô cầm di động chụp một bức ảnh nét mặt ấm ức của tôi rồi nói: "Vy nương nương của anh đang ở đây này, em muốn xem không?"
Tôi lập tức phì cười.
Có một năm, du lịch Dubai trở thành một phong trào rất hot, rất nhiều chương trình ti vi đều tới đó quay phim.
Trong chương trình giới thiệu về nơi ấy hình như có nhắc đến giá vàng ở đó cũng rẻ vô cùng.
Tôi vừa nghe xong lập tức quay sang nhìn Mr.
Tô.
Anh nói: "Chẹp chẹp, nhìn cái cô ham tiền này."
Mr.
Tô xin nghỉ phép.
Chúng tôi ngồi chuyến bay A380 hai tầng bay tới Dubai (Máy bay hai tầng, tôi lại được biết thêm nhiều điều rồi).
Chúng tôi đi dạo trên tòa tháp cao nhất thế giới, tới cả nhà thờ Hồi giáo Sheikh Zayed.
Nhiệt độ ở Dubai vào ban ngày lên đến 40 độ.
Lần nào chúng tôi cũng lấy hết dũng khí ra ngoài chụp ảnh, sau đó lại lao nhanh như bay vào các trung tâm thương mại.
Đến buổi tối, thời tiết mát mẻ hơn một chút.
Trước tháp Dubai có một đài phun nước theo nhạc cực lớn.
Chúng tôi ngồi trên bậc thềm nghe nhạc, bỗng nhiên trong không trung vang lên một tiết tấu quen thuộc.
Tôi lập tức nhảy dựng lên, là bài Nụ hôn ly biệt của Trương Học Hữu.
Xung quanh có rất nhiều người Trung Quốc cũng trở nên hứng khởi.
Họ ùn ùn kéo đến đài phun nước hát vang.
Tiếng nước của đài phun bị những tiếng hát này che lấp.
Tôi quay đầu sang nhìn Mr.
Tô, còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nâng cằm tôi lên, gật đầu và cúi xuống hôn.
Bài hát kết thúc, tôi đẩy anh ra có phần ngượng ngập, rồi nhìn thấy đằng sau cũng có rất nhiều cặp đôi đang trao nhau nụ hôn nồng nàn.
Tôi: "Lẽ nào đây là phong tục gì đó?"
Anh nhìn tôi và nói: "Bọn họ đều bắt chước anh."
Tôi: "Thế còn anh?"
Anh: "Kìm lòng không đặng".
Mùa hè năm kia, Mr.
Tô có năm ngày nghỉ phép.
Đúng đợt hè oi ả, chúng tôi quyết định sẽ đến hồ Thiên Đảo.
Chúng tôi đặt một khách sạn cực đẹp bên bờ hồ.
Nhưng giá tiền của căn phòng nhìn, ra mặt hồ rất đắt, tôi không đành lòng, bèn lén lút đặt căn phòng ngắm cảnh, tức là đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy mặt bên kia của cảnh hồ - cảnh sắc khu vườn của khách sạn.
Tới khách sạn, tôi vô tình thấy tầm nhìn của căn phòng đối diện.
Hóa ra họ đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cảnh hồ không thể xinh đẹp hơn.
Tôi nhất thời có hơi hối hận, nhưng cũng không thật sự đành lòng bỏ ra nhiều tiền như thế.
Mr.
Tô nói: "Tầm nhìn của căn phòng đối diện rất đẹp, chúng ta đổi phòng nhé?"
Tôi nói: "Phòng đó gần chỗ có nước chắc sẽ muỗi lắm! Vả lại bây giờ đang mùa du lịch, chắc đã bị đặt sẵn từ lâu rồi."
Anh gọi điện cho quầy lễ tân, họ nói đúng là mấy phòng ngắm cảnh hồ đều bị đặt hết rồi.
Lúc ăn cơm tối, anh bảo tôi đến nhà hàng trước, lát sau trở về anh đã đổi được thẻ phòng: "Chồng em cực kì giỏi giang, đã dùng điểm tích lũy trong thẻ tín dụng để đổi lấy căn phòng ngắm cảnh hồ năm sao rồi."
Tôi nói: "Sao anh làm được vậy? không phải đã hết phòng rồi à?"
Anh nói: "Có người đột xuất hủy phòng.
Mà em không cần quan tâm mấy chuyện này, lát nữa quay về chuyển hành lý sang."
Thế là năm ngày sau đó, ngày nào tôi cũng đắm chìm trong căn phòng nhìn ra bờ hồ.
Sáng sáng bình minh, tôi đứng ngây người nhìn ra bờ hồ, buổi tối thì chìm giấc ngủ bên tiếng nước.
Đến tận lúc về, khi anh đi lấy xe, tôi và cô lễ tân đứng nói chuyện phiếm với nhau mới biết anh đã tăng giá để đổi được phòng ngắm cảnh hồ.
Lên xe rồi, tôi hỏi anh sao lại giấu tôi.
Anh nói: "Những chuyện có thể khiến em vui nếu nằm trong phạm vi khả năng của bản thân, anh đều không muốn bỏ lỡ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...