Đừng Yêu Tao, Hãy Để Tao Yêu Mày !

Hoa nào đâu biết hắn đang tức, còn cố tình thêm mắm vào muối
- Uầy, anh này ngại gì, ha ha...
Cơn giận của hắn của có lẽ đã lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy ánh mắt của nó, một ánh mắt buồn... Bây giờ, điều duy nhất hắn muốn làm, làm 'xử đẹp' con Hoa. Nó cũng nhận ra ánh mắt của hắn, nhận ra cơn giận của hắn, nhưng nó không đề cập đến. Lại giúp Hoa. Nó đưa hai tay lên, cưng chiều vỗ nhẹ hai má hắn, giả giọng của bà mẹ nói với con:
- A ~ Đăng ngoan ~ thương thương thương ~
Hoa tức xịt c*c, vẫn nhịn, nhịn, nhịn và nhịn. Hắn cũng vui lên một tí, chồm lên trước thơm vào má nó, không biết ngượng. Đại gia đình thật ra đã thấy cảnh tượng đó, cũng muốn Hoa dừng cái trò 'cướp người yêu' lại. Nhưng mà thôi, họ muốn tự Đăng giải quyết lấy, Đăng đã lớn rồi...
Nó xin phép ra ngoài đi dạo một tí. Hắn đi theo, Hoa cũng đòi đi cùng, nhưng mà, Đăng đang ghét con Hoa mà. Thẳng thừng quát cho Hoa một câu chối từ không chút thương tiếc:
- Không được đi!
Ấm ức lắm, tức lắm nhưng vẫn phải nhịn nhục mà ở nhà.

~♦
~Bầu trời vùng nông thôn rất đẹp. Một màu đen kịt bao trùm, từng ngôi nhà vôi gạch đơn sơ tựa vào nhau nằm ngủ. Thi thoảng trên trời lại có một chiếc máy bay ngang qua. Trên con đường được lát đá, một nam một nữ thong dong bước đi cùng nhau. Tiếng bước chân lẫn vào trong tiếng ve, tạo nên một bản nhạc khá vui tai...
Nó không nói gì, hắn cũng chẳng ý kiến. Cho đến khi không khí im lặng đến phát ngượng, hắn mới mở miệng, lên tiếng trước:
- Khế này! Đừng nghĩ lung tung gì nhé!
Nó khẽ giật mình, mặt ngu nhìn hắn:
- Nghĩ gì??
Hắn cũng ngu theo:
- Thế nãy giờ mày nghĩ gì -_-
Nó đốp lại một câu tỉnh, hết sức tỉnh, cực kỳ tỉnh, tỉnh đến nỗi hắn nghe xong cũng phải tỉnh:
- Tao đang nghĩ làm sao để hết ngứa, ngứa quá mày ạ!
Vừa nói nó vừa gãi gãi tay. Hắn hoá đá tại chỗ... Nó thấy lạ, vẫy vẫy tay trước mặt hắn, hỏi:
- Mày sao vậy??
Mặt Đăng tối sầm, nãy giờ vẫn khăng khăng trong đầu. Rằng Khế đang buồn, rằng Khế đang tức giận lắm. Nào ngờ, nó im lặng nãy giờ là để nghĩ làm sao để hết ngứa thôi ư???!! Thế là tốn biết bao chất xám hắn dùng để nghĩ, đều đem đi đổ sông đổ biển hết à?!! Thật là bất công quá!!

~♦
~Hoa ở nhà mà lòng tức anh ách, cô muốn được làm chị ta, muốn cá được tình yêu của Đăng!! Nhưng mà, khi nãy Đăng còn quát cô ở nhà, chắc là Đăng đang giận lắm. Giận cô đã nói ra cái điều mà Đăng không muốn nhắc đến...
***Quá_khứ***
Năm ấy, năm hắn mới chỉ năm tuổi, lần đầu tiên hắn cùng bố mẹ về quê thăm ông bà. Ngay cái lần đầu hắn tắm, cả người ngứa ngáy kinh khủng, cứ như có cả trăm nghìn con kiến đang vây khắp người hắn. Lúc ấy, hắn mới rủ tạm cái Hoa đang nhặt rau dưới bếp vào tắm cùng. Mà tắm cùng thì hiển nhiên là nhìn thấy hết cả. Tắm xong, hắn mới nghĩ đến cái ước mơ cưới bà xã xinh đẹp. Thế là đọc đi đọc lại bài ca "giữ bí mật" cho Hoa nghe. Cuối cùng, Hoa đồng ý, còn thề thốt thành khẩn, rằng một viên đá cũng không thể biết được. Từ đó hắn mới yên tâm hẳn.
***Hiện tại***
Hai đứa kia trên đường về nhà, ngoại trừ việc nó liên gãi ngứa thì mọi thứ đều bình thường, rất rất rất bình thường. À, bây giờ lại gặp chuyện không bình thường rồi...
Bóng dáng một người con gái đứng cách bọn nó không xa lắm. Tóc dài chấm mông, đã thế còn xoã tóc, còn chưa kể, người đó đang mặc váy trắng. Đậu, muốn doạ người à?? Người đó đang quay lưng về phía hai người, tay cầm cái lược, vừa đi vừa chải tóc.
Nó nép sát vào ngực hắn, run lẫy bà lẫy bẩy... Hắn cũng sợ chẳng kém, chẳng hiểu vì sao, mà hai lần gặp ma trong đời, lần nào cũng là đang đi cùng con Khế vậy nhỉ? Nó sợ muốn tè cả ra quần...
Hắn nhanh nhẹn ép sát nó vào vách tường, căn bảo để đợi "con ma nữ" kia đi mất. Nhưng mà...
- Mày ngựi thấy mùi gì không??

Nó hỏi nhỏ, có mùi gì nó cứ thum thủm ở đây... Hắn ló đầu ra ngoài, thấy không có bóng dóng của "bà ma" kia nữa, mới yên tâm thả nó ra. Nó vẫn cứ thắc mắc, cái mùi thum thủm đấy ở đâu ấy nhỉ?? Đã vừa sợ mà còn vừa thối, chết mất. Lần sau rút kinh nghiệm, không ra đường vào ban đêm nữa...
Chậm rãi đi về trong cơn sợ sệt cùng cực. Lạ lắm, cái mùi thum thủm sao cứ thoang thoảng đâu đây ấy nhỉ?? Hắn cũng khó chịu, sao cái dép siêu nhân bên trái của hắn nó cứ trơn trơn, còn ngửi thấy mùi thum thủm. Chẳng nhẽ...?????
Nhấc dép lên thử, mùi c*c chó xộc thẳng vào mũi, mùi hương quyến rũ ấy thấm thía đến tận tim gan. Nó vội đưa tay bịt mũi, trời ơi, đạp c*c chó rồi!! Hắn mặt nhăn mày nhó, không lẽ là đạp phải ngay bức tường khi nãy?? Mà con chó nhà ai mà mất dạy bỏ mẹ ra... Ị xong méo biết dọn là sao?? Hả hả hả???
Con chó đó, cục c*c trôi sông mà tưởng mình là nước đ*i trôi sông à?? Muốn ị ở đâu là được à??
Một tràng câu chửi con chó ị bậy tràn lan trong đầu hắn. Rồi đấy, chúc mừng con chó kia đã thành công trong việc làm Đăng anti nó.
Mà nhắc đến chó, hắn mới nhớ, Gao đánh yêu của hắn đang làm gì nhỉ??


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui