~ Theo những gì em nhớ được, anh tốt với em đến ngốc nghếch đấy, Bakato! Em hẳn là cô gái may mắn nhất thế giới này rồi nhỉ! Hehe...
~ Vậy à? Nhưng trong hồi ức những năm tháng ấy của anh...
.
.
.
Tôi sống ở một trong những nơi xa hoa bậc nhất thế giới, lúc nào cũng ngập ánh đèn và dường như thành phố ấy cũng chẳng bao giờ chịu ngủ nên ánh sáng cứ vậy chẳng bao giờ tắt. Thế nhưng khi cô ấy quay đi, bóng tối đã ập đến.
Tôi vẫn bước đi trên con đường đầy tuyết mà cả hai vẫn thường chơi đùa, cảnh tượng ngày tháng trước vẫn còn lặp đi lặp lại trong tiềm thức.
Đêm dần buông, ánh chiều tà màu đỏ hồng như đôi môi của Aoko ngày trước, mặt trời đỏ một màu máu như thứ chất lỏng đang loang ra ở lòng bàn tay tôi và ngấm dần vào cơ thể này.
Máu khô lạnh lại dưới cơn gió đầu đông. Tôi đã bế Aoko vào bệnh viện trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ, mà tôi cũng không nhớ nhiều lắm cái khoảnh khắc ấy, tôi gọi xe cấp cứu thế nào, bế cô ấy thế nào và chúng tôi đến bệnh viện như thế nào. Những gì tôi nhớ được là bàn tay tôi lúc đó, rất lạnh. Tôi áp bàn tay lên mặt mình, cố làm dịu đi đôi mắt nóng rang của mình. Tôi đang sợ hãi.
Cha tôi từng dạy rằng, cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là luôn giữ một cái đầu lạnh, đừng lo lắng, đừng sợ hãi, đừng cuống lên. Rằng con sẽ chẳng giải quyết được vấn đề nếu con cứ hốt hoảng trước mọi thứ. Nhưng hiện giờ, có vẻ như tôi không biết phải phản ứng ra sao với bản thân mình.
Câu nói "Vết thương được sơ cứu rất tốt, cậu bình tĩnh thật đấy, cậu bé!" của y tá cứ vang lên bên tai tôi. Đó là lời khen ư? Tôi không muốn nghe điều đó. Tôi đã dùng đôi tay lạnh ngắt ấy đập mạnh vào đầu mình mấy lần. Tôi rất sợ. Tôi sợ rằng chính cái tính cách bình tĩnh này sẽ khiến mình mất đi Aoko.
Ngay lúc này, thay vì câu nói "cậu thật bình tĩnh đấy" thì tôi lại mong nhận được một câu an ủi như "đừng sợ, Aoko sẽ ổn thôi". Tôi thật sự rất muốn, ít nhất trong lúc này thôi, tôi muốn sống đúng với độ tuổi của con tim mình. Tôi không muốn làm một Kaito lí trí nữa. Tôi chỉ muốn làm một Kaito ngốc của Aoko mà thôi. Vậy nên làm ơn, đừng có nói với tôi cái câu "cậu bình tĩnh thật đấy" như thể giữa tôi và cô ấy chẳng có một thứ tình cảm nào đủ để khiến tôi hoảng loạn khi cô ấy gặp nguy hiểm cả. Con tim tôi sợ hãi đến mức sắp nổ tung nhưng vẻ ngoài của tôi vẫn không thể tự chủ được mà theo thói quen ấy, giữ một khuôn mặt bình tĩnh như thể tôi và cô gái nằm trong kia chẳng là gì của nhau cả.
Rất lạ đúng không? Một kẻ vô cùng bình tĩnh, phân tích tình hình, gọi cứu thương, sơ cứu vết thương và gọi điện cho người thân khi trong tay của mình là cơ thể lạnh lẽo của "cô gái chơi thân từ nhỏ" ấy. Tôi muốn, tôi thật sự muốn mình đã bỏ lỡ gì đó, rằng mình đã thể hiện sự bối rối, dù nhỏ nhất đi chăng nữa, tôi mong mình là một kẻ vụng về.
À phải rồi, nếu tôi là một kẻ vụng về, hẳn chúng tôi sẽ không đi đến mức này. *
(* Vui lòng đọc lại chap 1,2 để tìm hiểu thêm chi tiết chuyện gì đã xảy ra giữa họ.)
Aoko, một Aoko nhỏ nhắn tôi vẫn thường biết nằm gọn trong lòng của tôi, máu chảy ướt tà áo, loan cả sang người tôi. Máu chảy nhiều tới nỗi có tắm cả tối cũng không thể nào tẩy hết được mùi tanh.
Aoko yếu ớt với cái ánh nhìn lưu luyến luôn là hình ảnh làm tôi đau đớn nhất khi nhớ đến. Lưu luyến. Cô ấy bảo gương mặt tôi là thứ cô ấy lưu luyến suốt cuộc đời. Nhưng cô ấy chẳng biết, cô ấy mới chính là nỗi luyến lưu duy nhất của tôi ở cái cuộc sống này. Chiếc công tắc duy nhất cho tuổi thanh xuân tôi không tẻ nhạt. Quả thực, nếu có chiếc gương và khi soi mình trong đó, tôi sẽ nhận ra mình giống một Kaito hay cười và vô tư nhất khi và chỉ khi có Aoko ở đó thôi.
Cánh cửa phòng cấp cứu chưa mở, trong mắt tôi vẫn còn đó một màu xanh lá của chiếc bảng hiệu phòng cấp cứu. Chờ đợi và chờ đợi. Ông bác đến. Và lại tiếp tục chờ đợi. Tôi đã nghĩ ông ấy sẽ hỏi tôi tại sao lại không bảo vệ Aoko, con gái ông ấy. Nhưng không, ông bác lại hỏi "ai đã làm chuyện này với 'hai đứa' hả?".
Tôi chết lặng với câu nói ấy. Đó là lần thứ hai trong đời, tôi cảm thấy sự đau đớn khi đánh mất gia đình của mình. Nhưng lần này khác với lần của bố, lần này mọi lỗi lầm, là do tôi.
Đúng vậy, cha con họ, ngốc như nhau vậy. Họ ngốc đến nỗi chẳng bao giờ tin tôi có thể làm đau họ. Và cũng chính vì điều ấy, tôi đau đớn mà chẳng trả lời được gì. Đến nhìn mặt ông bác ấy cũng không còn dũng khí nữa.
Phòng bệnh của Aoko mở ra như chào đón vào vài giờ sau, Aoko tỉnh rồi. Tôi vẫn ở đó, và đến để nhìn cô ấy còn cô ấy thì mang một gương mặt rất khác, kiểu như người đã từng trải vậy. Trong đầu của tôi, đã có hàng chục cái kịch bản về chuyện cô ấy buông lời cay đắng, từ từ mà chối bỏ tôi. Nhưng quả thật, Aoko rất ngốc. Cô ấy ngốc đến nỗi chẳng tìm được câu mắng người nào để nói với tôi nữa.
Giây phút cô ấy bảo chúng tôi chẳng còn mối liên kết nào với nhau, xung quanh tôi đã hoàn toàn còn lại bóng tối. Đôi môi tôi mím rất chặt. Tôi muốn nói lắm chứ, rất nhiều thứ, trách móc, hối lỗi, hỏi thăm, bày tỏ... đều có hết nhưng quả nhiên, tôi không nói được gì cả.
Tôi bước ra cửa, dựa vào tường, giây phút muộn màng lại nhận ra rất nhiều thứ. Tôi như một kẻ sắp chết vậy, tất cả nhưng kí ức của cuộc đời tôi vụt qua trước mắt. Và tôi cũng biết chứ. Rằng trong đầu tôi chỉ có mỗi Aoko thôi, một dáng hình Aoko xinh như mộng và đôi môi mấp máy "Kaiii~to!"
.
Vậy đấy, trong hồi ức những năm tháng ấy của tôi, đấy là ngày đầu tiên tôi yêu Aoko. Hay nói đúng hơn, bây giờ nghĩ lại, đấy chính là ngày đầu tiên tôi biết mình yêu em.
.
Akako xinh đẹp trước mắt, những ly kem xinh xắn và ngon lành bày biện trên bàn nhưng trong mắt tôi thoáng một chút cay khi nhìn thấy đài phun nước và tượng của chú cá nhỏ. Vì Aoko chính là con cá đáng sợ nhất từng bơi qua đời tôi. Cô ấy biến mất, bỏ ngõ tình yêu mà tôi đang chật vật. Cũng như bỏ ngõ cho câu chuyện tình của tôi và cô ấy.
.
Aoko về rồi, nắm tay một tên con trai lạ về nữa. Mưa rơi rồi.
Ah~ có vẻ nhưng tình yêu của tôi, phải bỏ ngõ thật rồi. Tôi biết mình phải bình tĩnh nhưng.... Nó rất đau, khi tôi nhìn cô ấy, ngực tôi rất đau.
.
Sau khi trở về, Aoko không gọi tôi bằng tên nữa. Chúng tôi trở thành "người lạ sống đối diện nhà".
Nhưng tôi không ngăn mình được, tình cảm của tôi, trái tim tôi và sự chiếm hữu của tôi. Tôi không thể ngăn bản thân mình tức giận hoặc ghét bỏ khi nhìn thấy Hakuba bên cạnh cô ấy, tôi không muốn nhìn Aoko qua bờ vai của bất kì ai khác. Tôi cũng không thể ngăn mình ghen tị với Hakuba khi có thể nhận lấy từ cô ấy cái ánh mắt "đã từng chỉ dành cho tôi" như vậy.
.
Lần ấy, cái lần Aoko bị thương và nằm bên vệ đường khi tôi chạy xe qua. Sự thật không phải là trùng hợp mà tôi đã nhìn thấy cô ấy bị thương như vậy đâu. Là tôi đã đi tìm cô ấy.
Tôi chẳng biết mình đã làm gì nữa. Tôi đồng ý cho Akako đến nhà. Đúng rồi, tôi muốn tiến lên phía trước, buông bỏ Aoko. Nhưng tôi chột dạ khi Aoko phát hiện ra chuyện đó (chuyện Akako tới nhà chơi).
Sự thật là, tôi khi về đến nhà thì không thấy nhà Aoko bật đèn. Tôi biết rõ là ông bác chưa về. Mẹ tôi nói đã thấy cô ấy ra ngoài. Nhưng giờ đã khuya lắm rồi. Nỗi lo lắng khiến tôi vặn ga đi tìm cô ấy như những năm tháng trước kia, cái thời mà tôi có thể tự nhiên mà lo lắng cho Aoko như thể cô ấy là bạ gái tôi vậy. Và tôi đã tìm ra cô ấy thật. Tôi tìm ra Aoko và ôm cô ấy, rất chặt. Tuy vậy, tôi vẫn chưa tìm lại được đúng "Aoko" mà mình đã làm mất, một Aoko chỉ yêu thích mỗi mình tôi thôi.
.
Trong kí ức những năm tháng ấy của tôi, tôi yêu Aoko đến tận cùng của linh hồn này. Nhưng tôi là một kẻ ngốc với cái đầu lạnh và cái miệng khéo ăn nói. Vì vậy nên em mãi cũng không thể bỏ mặt một kẻ ngốc như tôi.
.
Tôi biết mình sẽ không buông bỏ Aoko được nên tôi đã choảng nhau với Hakuba. Hai lần. Lần nào cũng là hắn đúng và lần nào Aoko cũng bênh hắn. Hay nói đúng hơn là ở phía hắn.
Tôi biết mình không buông bỏ được tình cảm này nên tôi đã hôn Aoko, trước khi cô ấy cho phép. Vì tôi ghen đấy, tôi rất ghét khi nghĩ đến việc Hakuba sẽ hôn cô ấy.
Tôi biết mình không buông bỏ được tình cảm này nên tôi đã chia tay Akako và nhận lại cái tát trời gián ấy.
Tôi biết mình không buông bỏ được tình cảm này nên tôi đã quyết định cứ để mọi chuyện tự vận hành theo cách của nó. Thời gian vẫn trôi, gió vẫn thổi, trời vẫn trong và tôi cứ âm thầm yêu Aoko vậy thôi. Nhưng may thay, tuy bầu tời vẫn cao, trái đất vẫn quay nhưng mùa đông năm nay, em vẫn còn yêu tôi.
- Tớ yêu cậu, Aoko!
- Kaito ?
.
.
.
...
Chúng tôi đang nằm trên giường cùng nhau, cô ấy buồn ngủ rồi nhưng vẫn muốn trò chuyện. Mơ mơ màng màng nhưng đáng yêu như một đứa bé đang say sữa vậy.
~ Theo những gì em nhớ được, anh tốt với em đến ngốc nghếch đấy, Bakato! Em hẳn là cô gái may mắn nhất thế giới này rồi nhỉ! Hehe...
~ Vậy à? Nhưng trong hồi ức những năm tháng ấy của anh...
Nước mắt tôi chực rơi khi tôi chưa kịp nói xong câu nói ấy.
~ ah, Kaito. Sao anh lại khóc? Anh đang nói dang dở mà? Hồi ức những năm tháng ấy của anh... rồi sao nữa, đừng khóc. Có chuyện gì à?
Trước mắt tôi, đôi mắt cuống cuồn không biết làm gì ấy ngay trước mắt tôi khiến giọt nước mắt tiếp theo của tôi chảy xuống với một nụ cười. Tôi nói với giọng thì thào mà trước giờ chúng tôi vẫn dùng khi trò truyện với Aoko trước khi đi ngủ.
~ Aoko! Trong những hồi ức ấy, em mới là kẻ ngu ngốc nhất thế giới này đấy.
~ hả ?
Cô ấy nổi giận đùng đùng với tôi. Đúng vậy, cô ấy bảo cô ấy rất may mắn vì đã tìm được tôi. Nhưng tôi thì thấy cô ấy thật ngu ngốc vì không buông bỏ được một kẻ như tôi. Với cái giá cho sư ngu ngốc là cả cuộc đời của cô ấy, tôi mới là kẻ thật sự may mắn.
Tôi ôm cô ấy vào lòng, hôm nay có tuyết rơi. Ôm hôn một Aoko nhỏ nhắn trong lòng mình. Trước mắt nhau, chúng tôi trần trụi, không một giấu diếm, không một ngại ngần. Dũng cảm cho nhau thấy sự thiếu sót của chính mình.
Đôi môi của Aoko, rất ngọt và hôm nay, nó không lạnh như bàn tay của cô ấy khi vùi vào trong áo tôi để tìm hơi ấm nữa.
Tôi cứ ngỡ như mình có thể ôm cô ấy, hôn cô ấy và làm những thứ dẫu bình thường như vậy đến cuối cuộc đời này. Không bao giờ là đủ.
Vậy đấy, hôm nay lại là một ngày tôi yêu em.
- hết
Đây là extra hồi tưởng của Kaito về cả truyện này. Xen lẫn đó là cuộc trò truyện của hai người họ "ở hiện tại". Và những dòng in nghiên trong mạch hồi tưởng là suy nghĩ riêng của Kaito trưởng thành.
Cảm ơn mọi người đã đọc.
Thân ái,
Pikkyuu
P/s : mạch truyện chính vẫn đang được duyệt lại và lọc chính tả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...