Là gì đây? Những cảm xúc này là gì ? Tại sao lại khiến người ta không giữ nỗi bình tĩnh thế này ?
- Cháu có ổn không đó, Kaito-kun? Cháu ngồi đây cả buổi chiều rồi đó ! - ông lão già lắc nhẹ ly kem đặt lên bàn chỗ Kaito đang thẩn thờ ngồi đó.
Im lặng và thở dài, đôi mày thì nhíu lại, không phải là vấn đề bào cũng có thể khiến một chàng thiếu niên tuổi 18 biểu lộ được cảm xúc như vậy.
Chợt cất tiếng sau khi dường như đã im lặng được một lúc khá lâu, Kaito nhìn vào ông bác già đó :
- Hôm nay, cháu không muốn ăn kem hay uống nước cam đâu, Jii-san!
-Vậy à ?- ánh mắt ông lão không khỏi tỏ ra vẻ lo lắng.
- Chắc chỉ là tưởng tượng thôi nhưng, hôm nay cháu chẳng muốn đi đâu cả, mặc dù hôm nay là chủ nhật. Cháu chẳng muốn đi gặp Akako. Và hiện giờ, cháu lại muốn uống... Ý cháu là cháu là cháu lại muốn thử thứ gì cay một tí. - Kaito thoáng ngập ngừng khi chợt nói ra ý nghĩ của mình. Kể từ tối qua, những hình ảnh về Aoko cứ lặp đi lặp lại trên nền những lời cảnh báo từ Hakuba.
Cô ấy chẳng còn là của cậu ....
Cô ấy chẳng còn là bạn thân của cậu ...
Là ai cũng được mà, sao lại luôn là cậu cơ chứ?
Tránh ra đi !
Đừng gọi tôi như thế !
- Cháu biết cháu không thể uống rượu mà đúng không ? Mẹ cháu sẽ lo lắng đó !
-.... Cháu biết rồi.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi cũng đủ nói lên tình trạng của Kaito lúc này.
- Kaito-kun!- Jii-san nhẹ nhàng- Có chuyện đã xảy ra đúng không ? Cháu đã cãi nhau với Akako-chan à ?
Thở dài với đôi mắt khéo hờ nhao ngán, Kaito lắc đầu.
-Vậy hẳn là... Với Aoko-chan đúng không ?- ông có hơi do dự nhưng rồi cũng hỏi.
Quả nhiên đôi mắt chán chường ấy của Kaito khẽ lay động.
Lại đem đến chỗ của Kaito một ly nước cam, ông tiếp tục hỏi :
- Các cháu lại cãi nhau à ?
Kaito cười nhẹ :
- Cái đó còn không được gọi là một cuộc cãi nhau khi cô ấy cứ trốn tránh cháu một cách ngớ ngẩn. Ông nói thử xem,chẳng phải bọn cháu đã từng rất thân hay sao ? Vậy mà hiện giờ cậu ấy ghét cháu và đối với cháu như một người xa lạ !
- Thế còn cháu thì sao,Kaito-kun?
Kaito hơi ngẩn người khi ông tiếp tục hỏi.
- Cháu có trốn tránh không ?
Kaito giật mình đôi chút :
- Bác nói gì vậy, dĩ nhiên là cháu không..... Dĩ nhiên là ... cháu.....
Đúng vậy, còn bản thân cậu thì sao ? Có trốn tránh Aoko không ? Có trốn tránh mối quan hệ phức tạp mà Aoko đang có với Hakuba không? Và trong phút chốc, như một mũi tên cắm chặt vào tim, Kaito cũng tự hỏi, vậy, có phải thứ Aoko đang trốn tránh cũng chính là mối quan hệ giữa cậu và Akako hay không ?
Lắc đầu ra vẻ không hiểu lắm, Kaito lại thở dài trước khi giọng nói cũ lại vang lên :
- Hôm trước Aoko và cậu bạn mới có đến đây ! Họ gọi hai ly kem và nán lại cũng khá lâu !
Điều này làm Kaito ngạc nhiên hơn hẳn.
- Thế ạ ? Vậy họ có....
Đột nhiên Kaito im bặt như sợ hãi một sự thật nào đó.
- Kaito-kun ? Cháu có nghĩ bọn họ là một cặp không ?
- Cháu không biết nữa, nhưng Hakuba nói có !
- Vậy đó là lí do cháu buồn à?
Kaito khẽ gật đầu,và nói tiếp :
- Cháu cảm thấy không ổn với chuyện này, với một người mình không hiểu rõ như vậy, Aoko lại có thể dễ dàng nói tiếng yêu đương sao ? Cháu, lo cho cậu ấy!
- Hm. Yêu đương ? Thế Aoko đã thừa nhận là con bé cũng yêu cậu ta với cháu chưa?
- eh ? Chưa !- Kaito cũng khá ngỡ ngàng với câu hỏi ấy. - Cô ấy muốn,bọn cháu sẽ lại là bạn... bình thường.
- Vậy thì cháu phỉ hỏi con bé và suy nghĩ cho thật kĩ cảm xúc của mình! Nếu thật sự Aoko có bạn trai, cháu không nên ngăn cản con bé. Những thứ giống như kiểu ''cháu lo cho Aoko" chỉ giống như một lời nói dối để cháu chen vào giữa họ thôi. Cháu nên suy nghĩ cho kĩ. Nghĩ kĩ rồi thì quan tâm nhiều đến Akako-chan một chút! Nếu thật sự là cháu và Aoko,bác tin một ngày 2 đứa sẽ vui vẻ lại như trước thôi!
.
.
.
Những lời nói đó cứ vang vọng bên tai của Kaito suốt dọc đường. Về đến nhà, cậu cứ thế nằm ngay lên giường và suy nghĩ rất nhiều điều. Đột nhiên, Kaito lại xuống đất, nằm dài trên chiếc bàn tròn theo cái cách mà Aoko vẫn thường làm khi ngủ gục trong lúc làm bài tập. Kaito hiện giờ nghĩ rằng mình đã hiểu tại sao Aoko lại ngăn cản cậu lúc cậu quyết định sẽ trở thành 1 cặp với Akako.
Nhưng cũng có rất nhiều thứ cậu không hiểu. Nhất là việc giữa Hakuba và Aoko, họ đã tiếng triển đến mức nào rồi ?
Và rồi cái hôn bên má ngày hôm đó lại hiện ra. Cái khung cảnh một chàng trai khác cưng chiều đôi má phúng phính hồng nhạt của Aoko làm cậu nóng bừng. Và rồi Akako nhắn tin đến, cậu trả lời qua loa theo một cái mô tuýp lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Đôi mắt hơi nheo lại khi cảm thấy hơi mỏi, Kaito muốn đi tắm rồi ngủ sớm. Nhưng trước đó cậu cũng chợt để mắt đến những quyển comic để trên kệ ở góc phòng. Cũng đã lâu rồi cậu chưa chạm vào nó. Những quyển comic ấy hầu như đều là của Aoko đọc.
Kaito chợt nhớ đến chuyện cũ. Trước cái ngày mà Aoko dọn đi, cậu đã dọn dẹp căn phòng của mình và đem trả lại cô những thứ thuộc về cô. Và thật ngạc nhiên thay, căn phòng của cậu sau đó như thể đã bị một cơn sóng thần quét qua vậy. Điêu đó dường như cũng tương tự với phòng của Aoko.
Họ trả cho nhau rất nhiều thứ và nhiều nhất là sách và truyện đọc. Những quyển comic này luôn là những quyển mà Aoko thích nhất, nhưng nó là của cậu và cô cũng thường để lại phòng Kaito mà không xách về nhà.
Lật một vài quyển ra và chợt mỉm cười khi thấy những nét vẽ ngộ nghĩ. Một bức ảnh chợt bay ra khỏi trang sách và rơi xuống sàn nhà. Kaito khẽ nhặt lên. Đó là bản sao của bức ảnh được lồng khung đặt trên bàn học của Aoko trước đây. Vì có hai đứa nên phải sao ra. Đó là bức ảnh mặc yukata của cả hai vào mùa hè năm lớp 9. Cậu còn nhớ rõ là sau lễ hội mùa hè, cậu đã đưa cho cô bức ảnh, ngay chính căn phòng này. Nhưng cũng chẳng bất ngờ rằng cậu đã quên luôn bức ảnh của mình và giờ thì nó được kẹp ở đây.
- nè Aoko, cậu có nghĩ rằng một ngày nào đó, hai chúng ta có thể cười với nhau như thế này lần nữa không ?
- còn tiếp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...