Tiêu Kiến Thành dẫn Tô Lạc lên tầng trên cùng của tòa cao ốc Hằng Đông.
Anh không có cử chỉ thân mật nào mà chỉ đưa cô vào một căn phòng,
trước khi đi còn dặn cô khóa cửa cẩn thận. May mà không phải căn phòng
có buồng tắm trong, suốt của anh, bằng không, chắc Tô Lạc cũng khó lòng
chợp mắt.
Mỗi ngày đều có người mang quần áo và đồ ăn, quét dọn vệ sinh nhưng
Tiêu Kiến Thành không hề xuất hiện. Hai ngày sau, Tô Lạc hết kiên nhẫn,
không kìm được gọi điện cho anh.
“Anh đang ở đâu thế” Cô hỏi.
“Tôi đang bận.”
“Lúc nào anh mới về đây?”
“Tôi không biết.”
“Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Để sau đi!” Tiêu Kiến Thành thờ ơ trả lời.
Trong điện thoại, ngữ khí của anh lạnh nhạt, như biến thành một người khác.
Tô Lạc đột nhiên cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ.
Ngẫm đi nghĩ lại, cô quyết định xin ý kiến của luật sư Châu. Hai
người hẹn gặp nhau ở quán trà. Vừa ngồi xuống, Tô Lạc lập tức lên tiếng: “Tôi muốn hỏi về chuyện của bố mẹ và em trai tôi. Có cách giải quyết
không?”
“Theo như thông tin tôi nhận được, cơ quan chức năng đang chuẩn bị
khởi tội hình sự. Tội danh chưa xác định, hai ngày nay vẫn đang ở giai
đoạn thẩm vấn, cần phải tìm hiểu thêm mới biết họ chỉ định tạm giam
người nhà cô hay phát lệnh bắt giữ.
“Tình hình xấu nhất sẽ thế nào?”
“Căn cứ vào tình hình hiện tại, em trai cô nhiều khả năng sẽ bị kết
án tù. Bố mẹ cô tuổi tác đã cao, nêu có thái độ hợp tác tốt, chắc có thể được hưởng án treo.”
“Gia đình tôi đâu làm chuyện gì đặc biệt kinh khủng, cũng không ai bị thương nặng, tại sao lại nghiêm trọng như vậy?
“Bởi vì có ảnh hưởng rất xấu đến vấn đề an ninh trật tụ nên chính quyền không vui.”
Tô Lạc ôm một tia hy vọng, hỏi luật sư Châu: “Anh có thể biện hộ giúp người nhà tôi, để họ được thả mà không bị khép tội không?”
“Đó là tình tiết trong phim điện ảnh thôi.” Luật sư Châu đáp.
Tô Lạc im lặng hồi lâu.
Luật sư Châu an ủi cô: “Cô đừng lo lắng, chắc Tiêu Tổng sẽ có cách.
Nếu Tiêu Tổng ra mặt, nhiều khả năng chuyện lớn hóa nhỏ. Cô đã nói với
anh ta chưa?”
“Tôi nói rồi… nhưng anh ta không có câu trả lời rõ ràng.”
“Vậy… cô hãy tìm cơ hội nhắc lại một lần nữa đi. Tiêu Tổng cũng không phải người khó nói chuyện, nhiều khi có lẽ do tâm trạng không tốt nên
anh ta mới tỏ thái độ lạnh lùng.”
Tô Lạc lặng thinh, nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt đến thất
thần, một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Có đúng là chỉ anh ta mới có khả năng giải quyết không?”
“Cũng không hẳn. Nếu cô quen người có năng lực hơn Tiêu Tổng thì được rồi.”
Tô Lạc lắc đầu.
Luật sư Châu cất giọng bất lực: “Tô Lạc, tôi cũng muốn giúp cô theo vụ này, nhưng thực Tiêu Tổng có khả năng làm tốt hơn tôi.”
“Tôi biết.” Tô Lạc đáp.
“Nếu có việc gì cần tôi giúp, hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Trước khi ra về, luật sư Châu dặn đi dặn lại. Tô Lạc gật ầu cảm ơn,
trong lòng vô cùng sốt ruột.
Cô quay về tầng trên cùng của tòa nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng
của Tiêu Kiến Thành. Cô dứng ngồi không yên, bỗng có cảm giác nghe thấy
tiếng “dinh dong” của thang máy nhưng khi cô mở cửa ra xem lại không có
bất cứ động tĩnh nào, cuối cùng, cô ra khỏi phòng, ngồi ở bên ngoài chờ
đợi.
Đêm đã về khuya, Tô Lạc không rời mắt khỏi thang máy. Cô chưa bao giờ mong ngóng người đàn ông đó như thời khắc này. Tuy nhiên, cô chỉ có thể chờ đợi anh chủ động xuất hiện mà không dám gọi điện thoại.
Không biết bao lâu sau, một giọng đàn ông đột nhiên vang lên trên đầu cô: “Này, em ngồi ở đây làm gì thế?”
Tô Lạc mở mắt, mới phát hiện mình ngủ gật từ lúc nào.
Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Kiến Thành đang đứng cạnh mình. Cô muốn đứng
dậy nhưng do ngồi quá lâu, thân thể cứng đờ nên đành giữ nguyên tư thế,
đáp: “Tôi đợi anh.”
“Đợi tôi làm gì?”
“Muốn tìm anh nói chuyện.”
“Đựợc thôi, em nói đi! Tiêu Kiến Thành cũng tựa vào tường, ngồi xuống cạnh cô.
Ngửi thấy hơi rượu từ người anh, Tô Lạc lên tiếng: “Nếu anh mệt rồi thì nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tính sau.”
“Tôi không sao. Em muốn nói gì thì nói ngay bây giờ đi!”
Hành lang tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ đèn hiệu cứu hỏa.
Tiêu Kiến Thành ngồi trong bóng tối, Tô Lạc chỉ nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh. Cô không nhin rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy chấm đỏ lúc
tỏ lúc mờ ở đầu hành lang, trong lòng mờ mịt.
Đợi một lúc vẫn không thấy Tô Lạc lên tiếng, Tiêu Kiến Thành giục: “Mau nói đi, em định bàn chuyện gì?”
“Anh biết mà.” Tô Lạc lên tiếng.
“Tôi làm sao biết được?”
“Hôm đó, anh bảo tôi không đủ thông minh, không biết chủ dộng mở
miệng, vì vậy, tôi muốn cầu xin anh… Anh có thể giúp người nhà của tôi
không?” Tô Lạc nói lí nhí.
“Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu bọn họ vi phạm pháp luật thì nên bị
trừng phạt. Việc khác tôi có thể nghĩ cách nhưng liên quan đến hành vi
phạm tội, tôi không có khả năng.”
“Tôi biết bố mẹ và em trai tôi không đúng, nhưng cũng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, anh có thể nghĩ cách cứu họ không?”
“Ai bảo chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng? Việc làm của họ khiến dự án bị trì hoãn, ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội, hơn nữa còn phải huy động bao nhiêu cơ quan đi thi hành nhiệm vụ, em tưởng không tốn kém hay
sao?”
“Chúng tôi có thể bồi thường.”
“Em định lấy gì bồi thường? Một chút tiền đền bù của nhà em à? Hơn
nữa, dù em muốn bồi thường, người nhà em thà ngồi tù cũng không chịu bỏ
tiền ấy chứ.”
Nghe Tiêu Kiến Thành nói vậy, Tô Lạc hoàn toàn á khẩu.
“Được rồi, em đã nói xong đúng không?” Tiêu Kiến Thành định đứng dậy. “Chưa!” Tô Lạc vội lên tiếng. “Còn gì nữa, em mau nói đi!”
“Dù thế nào, họ cũng là người thân của tôi, tôi không muốn họ bị nhốt vào tù, không muốn họ bị giam giữ dù chỉ một ngày. Tôi tin, người nhà
tôi cũng muốn sớm được thả ra. Trong số những người tôi quen biết, chị
mình anh có thể giúp tôi, vì vậy mong anh, à không, xin anh hãy giúp họ. Chỉ cần có thể giúp đỡ, anh bảo tôi làm gì cũng được.”
Tô Lạc nhìn chằm chằm gương mặt nhìn nghiêng của Tiêu Kiến Thành
trong bóng tối, không biết thái độ của mình đã đủ chân thành hay chưa.
Nhưng một lúc lâu sau, Tiêu Kiến Thành vẫn không trả lời. Cô hồi hộp chờ đợi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cuối cùng, Tiêu Kiến Thành lên tiếng: “Làm gì cũng được sao?
“Đúng thế.”
“Em có biết tôi muốn làm gì không?”
“Tùy anh.”
“Thật à?”
“Thật”
“Vậy tối nay em hãy ở cùng tôi.
“Được”
Hai má Tô Lạc nóng ran nhưng cô vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh để mỗi câu trả lời đều tỏ ra tự nhiên và nhiệt tình.
Tiêu Kiến Thành cười ha hả một lúc lâu, sau đó đột nhiên cất giọng
lạnh nhạt: “Tô Lạc, mấy ngày nay, bỗng dưng tôi cảm thấy… chuyện này
chẳng thú vị gì cả.”
“Anh nói gì cơ?”
“Tôi đột nhiên mất hứng. Tôi biết, sau khi nói những lời đó với em,
chắc chắn em sẽ cầu xin tôi giúp đỡ, nhưng khi em thật sự làm vậy, tôi
lại thấy rất vô vị.”
“Tôi… Vậy tôi…” Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dữ liệu của Tô Lạc nên cô ấp a ấp úng.
“Em cho rằng tôi là thằng ngốc, hay em nghĩ mình là tiên nữ? Em tùy
tiện nói một câu là tôi sẵn sàng vì em lên núi đao, xuống biển lửa? Nói
thật, đúng là tôi có chút hứng thú khó lý giải đối với em, nhưng đàn ông ấy mà, phụ nữ càng tỏ ra không chịu khuất phục, họ càng muốn chinh
phục. Lẽ nào em cho rằng tôi thiếu đàn bà hay sao? Không biết bao nhiêu
cô gái xinh đẹp, thông minh hơn em, hiểu chuyện hơn em đang đợi điện
thoại của tôi. Bây giờ để cứu người nhà, em mới dùng bản thân giao dịch
với tôi. Thật sự chẳng thú vị gì cả, em có hiểu không?”
Tiêu Kiến Thành đứng dậy, nói tiếp: “Thời gian này, em không có nơi
nào để đi, ở chỗ tôi cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện khác thì thôi đi!”
Nghe anh nói vậy, Tô Lạc biết đã không còn hy vọng. Cô lặng lẽ đứng
lên, về phòng thu dọn quần áo và đồ vật tùy thân rồi xách túi đi ra
ngoài.
Thấy Tiêu Kiến Thành vẫn đứng yên một chỗ xem điện thoại Tô Lạc đi đến trước mặt anh, cất giọng chân thành: “Cảm ơn anh!”
Tiêu Kiến Thành nhướng mắt nhìn cô. “Em định đi ngay bây giờ à?”
“Đúng vậy, tôi không làm phiền anh nữa.”
“Tôi có đuổi em đi đâu.”
“Tôi biết”. Tô Lạc gật đầu, quay người rời đi. Nhưng ngẫm nghĩ thế
nào, cô lại dừng bước, ngoảnh đầu nói: “Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ
nghiêm túc. Có lẽ tôi thật sự ngu ngốc, không biết mình đang làm gì. Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Ánh đèn từ màn hình điện thoại hắt lên mặt Tiêu Kiến Thành nhưng Tô
Lạc không nhìn ra bất cứ biểu hiện nào ở trên đó. Kỳ thực, cô cũng chẳng biết mình muốn biểu đạt điều gì, chỉ nở nụ cười một cách khó nhọc.
“Thật ngại quá, người nghèo thường chẳng có chí hướng gì cả.”
Sau khi thốt ra câu này, nước mắt cuối cùng cũng trào khỏi khóe mi Tô Lạc, may mà cô đang ở trong bóng tối. Cô nhanh chóng quay người, đi
nhanh về phía thang máy, vào trong, bấm nút xuống tầng một. Con số hiển
thị ở bên trên nhảy không ngừng, cô ngước nhìn, nước mắt chảy giàn giụa
xuống gò má.
Thang máy đột nhiên dừng lại ở lưng chừng. Bảng hiển thị cố định ở
con số “chín” một lúc lâu. Tô Lạc thử mở cửa mà không được, bấm các tầng khác nhưng vẫn bất động, xem ra thang máy bị trục trặc, cô liền bấm nút báo động khẩn cấp, từ loa vọng ra tiếng chuông nhưng chẳng có ai trả
lời. Bây giờ là nửa đêm, có lẽ nhân viên trực ban đã đi nghỉ nên không
người nào nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Tô Lạc đứng tụa vào tường thang máy, nhìn cánh cửa khép chặt, cảm
thấy hoàn toàn bất lực. Trong đầu cô chợt vụt qua một ý nghĩ, nếu thang
máy rơi xuống cũng chẳng sao, có lẽ sẽ được bồi thường một khoản tiền
lớn. Bây giờ, liệu cô có nên viết di chúc, để lại một nửa khoản tiền cho bố mẹ, nửa, còn lại quyên góp cho quỹ từ thiện hay không?… Nghĩ đến
đây, nước mắt lại chảy đài, cô ngồi xổm xuống góc thang máy, ôm mặt khóc nức nở.
Không biết bao lâu sau, thang máy cuối cùng cũng khởi động, tiếp tục
chạy xuống dưới. Tô Lạc đứng dậy, dùng tay áo lau sạch nước mắt.
Cuối cùng cũng xuống đến tầng một, cánh cửa thang máy từ từ mở ra.
Tiêu Kiến Thành đứng ngay ở bên ngoài không đợi cửa mở hết, anh đã sải
bước dài đi vào trong, lại bấm tầng trên cùng và đập mạnh vào nút đóng
cửa.
Tô Lạc đứng sau lưng anh, vừa bất ngờ vừa ngượng ngập.
“Xin lỗi tôi phải đi bây giờ.” Tô Lạc nói. “Em định đi đâu?” Tiêu Kiến Thành hỏi.
Tô Lạc không trả lời.
Lúc này, thang máy bắt đầu di chuyển lên trên. Tiêu Kiến Thành châm
một điếu thuốc lá, rít mạnh vài hơi. Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng người
đàn ông nhưng Tô Lạc dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ từ nội
tâm của anh.
Đúng là phẫn nộ, nhưng tại sao anh lại có tâm tình này, Tô Lạc không hiểu nổi.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, hai người lại quay về tầng trên
cùng của tòa nhà. Tiêu Kiến Thành chẳng nói chẳng rằng, kéo Tô Lạc ra
khỏi thang máy. Khi cánh cửa khép lại, hai người lại chìm vào trong tối. Tô Lạc chỉ có thể nhìn thấy đầu thuốc lá lập lòe trên tay anh, mùi
thuốc dần lan tỏa khắp nơi.
“Tôi đã thay đổi ý định. Tôi đồng ý giúp em.” Tiêu Kiến Thành cuối cùng cũng lên tiếng.
“Anh không cần nhắc đến chuyện này nữa.” Tô Lạc đáp.
“Tại sao?”
“Thôi khỏi. Nếu tôi không quen biết anh, tất cả những chuyện này vẫn
sẽ xảy ra. Người nhà tôi có số phận của mình, tôi cũng có vận mệnh của
tôi, không liên quan đến anh.”
Nếu em không quen biết tôi ư?” Tiêu Kiến Thành lặp lại câu nói của
cô. “Làm gì có chuyện đó? Tô Lạc, tôi nói cho em biết, tôi chính là vận
mệnh của em.”
Tiêu Kiến Thành đột nhiên ném mẩu thuốc lá xuống đất rồi ôm vai Tô
Lạc. Giây tiếp theo, anh cúi xuống hôn cô dùng sức đè vào môi cô. Tô Lạc giãy giụa theo bản năng nhưng đời nào anh chịu buông tha. Anh càng ôm
chặt cô vào lòng, ngấu nghiến đôi môi cô.
Thân thể của Tiêu Kiến Thành ấm nóng, đồng thời tỏa ra mùi rượu lẫn
mùi thuốc lá khiến Tô Lạc bất chợt nhớ đến thuở ấu thơ. Lúc đó, gia đình cô còn êm ấm, bố mẹ vẫn sống cùng nhau. Bố cô thường uống rượu trong
bữa ăn hay ngồi hút thuốc ở ngoài sân. Ông bế cô đặt lên đầu gối, hôn
lên má cô. Vào giây phút này, Tô Lạc bỗng không muốn phản kháng nữa,
ngược lại, cô giơ hai tay ôm Tiêu Kiến Thành. Người đàn ông này tuy cay
nghiệt và vô lại, buồn vui thất thuờng nhưng dù sao cũng là một chỗ dựa, tốt hơn bóng đêm vô cùng vô tận.
Dần dần, Tiêu Kiến Thành rời khỏi đôi môi Tô Lạc, bắt đầu hôn lên
tóc, tai, cổ cô, thậm chí di chuyển xuống ngực cô. Sau đó, anh bế ngang
người Tô Lạc, đi thẳng vào phòng, đặt cô xuống giường. Anh cởi quần áo
của cô một cách thô lỗ sau đó anh đè cô xuống dưới thân, đốt cháy cô,
dường như muôn hòa tan cô vào thân thể mình.
Đầu óc Tô Lạc trở nên hỗn loạn, cô chỉ cảm thấy thế giới xoay tròn,
trời đất đảo điên, xung quanh chỉ tồn tại một người, người đó thở dốc,
không ngừng gọi tên cô. Một cảm giác đau đớn kịch liệt như muốn xé nát
thân thể dội tới vừa định hét lên một tiếng, cô liền bị anh dùng miệng
chặn lại. Anh vừa hôn vừa tiến sâu vào, đến mức cô cảm thấy mình như nát tan, linh hồn phiêu tán.
Tô Lạc lại nằm mơ thấy mình đang leo núi, đường núi bùn lầy, hai bên
đều là cành lá đầy gai nhọn. Do đường trơn ướt nên cô thường xuyên bị
trượt chân, không còn cách nào khác, chỉ có thể túm lấy cành cây ở bên
đường. Gai đâm vào da thịt nhói đau, máu không ngừng nhỏ xuống. Cuối
cùng cô cũng leo lên đỉnh núi, Dương Nhuệ đang đợi cô. Ánh nắng chiếu
xuống gương mặt hai người.
Dương Nhuệ gọi tên cô: “Tô Lạc, anh gọi điện cho em, tại sao em không nghe máy?”
“Em có nghe thấy gì đâu?”
“Anh gọi cho em suốt. Anh có chuyện muốn nói với em…”
“Anh muốn nói gì?”
“Em mau nghe máy đi, anh sẽ nói trong điện thoại.”
“Nhưng em chẳng nghe thấy gì cả, điện thoại của em đâu rồi?” Tô Lạc ngó quanh tìm kiếm.
Cuối cùng nghe thấy tiếng chuông, cô lập tức mở mắt, mò di động trên tủ đầu giờng. Người ở đầu dây bên kia là Tiêu Kiên Thành.
“Mười giờ sáng hôm nay em hãy đến trại tạm giam chờ luật sư Châu, anh ta sẽ dẫn em đi làm thủ tục bảo lãnh.” Không đợi Tô Lạc lên tiếng, anh
liền cúp máy.
Tô Lạc ngồi dậy, đầu óc vẫn hỗn độn. Cô ngơ ngẩn ngẫm nghĩ hồi lâu,
không biết cuộc điện thoại nào mới là thật? Dương Nhuệ hay Tiêu Kiến
Thành?
Cô quan sát xung quanh, phát hiện mình đang mặc bộ đồ ngủ, nằm trên
giường, ga trải giường trắng tinh. Chuyện xảy ra tối hôm qua, bao gồm
cuộc đối thoại trong bóng tối, thang máy đi xuống lại đi lên, thái độ
lạnh nhạt của người đàn ông đó, nụ hôn mãnh liệt như trút hết sự phẫn
nộ, còn cả nỗi đau xuyên thấu cơ thể… tất cả dường như không chân thực.
Chỉ có tình trạng thân thể ê ẩm, nhức mỏi là rõ ràng. Hay là Dương Nhuệ ở trên đỉnh núi lẫn Tiêu Kiến Thành trong đêm tối đều là giấc mộng?
Tô Lạc thử gọi điện cho luật sư Châu. Vừa bắt máy, luật sư Châu nói ngay: “Tôi đã xuất phát rồi, nửa tiếng nữa đến nơi.”
“Đến đâu cơ?
“Trại tạm giam, Tiêu Tổng chưa nói với cô sao?”
“Rồi, tôi sẽ đi ngay.”
Tô Lạc nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi rời khỏi phòng. Lúc đợi
thang máy, cô chợt nhìn thấy trên tấm thảm ở bên chân có một vết cháy
bởi đầu thuốc lá, vết cháy nhỏ màu đen đó nổi bật trên tấm thảm màu xám
sạch sẽ. Tối qua, mẩu thuốc lá cháy dở bị người đàn ông đó ném xuống đất còn bắn ra đốm lửa nhỏ. “Tô Lạc, tôi nói cho em biết, tôi chính là vận
mệnh của em.” Xem ra, người trong bóng đêm mới là chân thực. Lúc Tô Lạc
đến trại tạm giam, luật sư Châu đã chờ cô ở cửa.
“Hôm nay tôi bảo lãnh bố mẹ cô ra trước. Em trai cô còn phải tiếp tục nghĩ cách.”
“Sao thế? Anh không thể bảo lãnh cùng một lúc à?”
“Sự việc lớn như vậy, ba người ra cùng một lúc sẽ khó ăn nói với bên trên.”
“Liệu em tôi có sao không?”
“Tôi cảm thấy vẫn có hy vọng.”
Tô Lạc và luật sư Châu vội vàng đi vào văn phòng, lập tức có người
tiếp đón, đưa họ đi làm thủ tục. Một nhân viên in văn bản đưa cho luật
sư Châu ký tên, sau đó nói: “Mỗi người ba mươi ngàn, hai người sáu mươi
ngàn tiền bảo lãnh.”
Tô Lạc ngây người, cô không biết phải nộp nhiều tiền như vậy.
Luật sư Châu lập tức rút từ ca táp ra một cái phong bì, đưa cho nhân viên đó.
“Tôi sẽ trả cho anh. Tô Lạc lên tiếng.”
“Nếu cô có trả, cũng không phải trả cho tôi.” Luật sư Châu Tô Lạc hiểu ý anh ta, không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau, ông Tô và bà Nhạc cuối cùng cũng từ cánh cổng sắt đi ra ngoài. Trông họ rất tiều tụy, dường như già đi cả chục tuổi “Bố!
Mẹ!” Tô Lạc đi tới đón.
Nhìn thấy con gái, ông Tô lên tiếng: “Tiểu Lạc, con không sao đấy chứ?”
Còn mẹ cô hỏi: “Tiểu Kiệt đâu rồi, sao nó vẫn chưa được thả ra?”
“Một lần không thể bảo lãnh nhiều người như vậy, con sẽ nghĩ cách lo cho Tiểu Kiệt sau.” Tô Lạc đáp.
“Vậy thì để tôi vào trong đó, đổi cho nó ra ngoài!” Bà Nhạc quay người định đi vào trại tạm giam.
Tô Lạc vội kéo tay bà. “Không thể tùy tiện đổi người đâu mẹ.”
“Lúc nào Tiểu Kiệt mới được thả?” Mẹ cô hỏi.
“Nhanh thôi mẹ ạ!”
“Nhanh là bao giờ? Tôi còn phải đưa Tiểu Kiệt đi Bắc Kinh khiếu nại nữa.
Chuyện này không thể trì hoãn lâu.”
Luật sư Châu đi đến, tiếp lời: “E rằng không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Mọi người gây chuyện ầm ĩ như vậy nên đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo. Bởi vì Tô Klệt có hành vi tấn công nhân viên công vụ nên
không được phép bảo lãnh, có lẽ phải đợi đến khi bên công an kết thúc
điều tra, chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm sát, lúc đó chúng tôi sẽ nghĩ cách tác động vào bên kia.”
Nghe một loạt thuật ngữ chuyên ngành từ miệng luật sư Châu, bà Nhạc
đờ ra, không dám nói nhiều. Ông Tô lập tức lên tiếng: “Thế thì nhờ cậu
nghĩ cách giúp chúng tôi.”
“Tiêu Tổng đã dặn dò, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nhắc tới Tiêu Kiến Thành, luật sư Châu tỏ ra cung kính.
Bà Nhạc nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt ngờ vực. Cô liền chuyển đề tài: “Mẹ, tổ dân phố đã tạm thời để đồ đạc của chúng ta ở thư viện của phường.
Chúng ta đi nhận đồ, sau đó thuê một căn nhà ở tạm…”
Luật sư Châu liền ngắt lời cô: “À, Tiêu Tổng đã thu xếp chỗ ở cho hai vị rồi.”
Bà Nhạc lên tiếng phản đối: “Hai vị gì chứ? Tôi và ông ta không phải người một nhà, không thể ở cùng nhau.”
Ông Tô cũng lên tiếng: “Không cần thu xếp cho tôi, tôi có chỗ ở rồi.”
Luật sư Châu lắc đầu. “Tiêu Tổng là người đứng ra bảo lãnh cho hai
vị, Tiêu Tổng sợ hai vị, đặc biệt là bác gái làm chuyện không lý trí nên hy vọng hai vịạm thời ở cùng một chỗ để giám sát lẫn nhau.”
Bà Nhạc đương nhiên không chịu, vẫn luôn miệng từ chối.
Luật sư Châu đã có sự chuẩn bị từ trước, lập tức nói: “ý của Tiêu
Tổng là, nếu hai vị không chịu sống ở nơi Tiêu Tổng sắp xếp, vậy thì
Tiêu Tổng cũng không gánh nổi trách nhiệm. Hai vị có thể tiếp tục ở lại
đây để chính quyền giám sát.”
Nghe câu này, bà Nhạc không phản đối nữa. Ông Tô cũng vui vẻ gật đầu.
Luật sư Châu lái xe đưa Tô Lạc và bố mẹ tới một khu chung cư mới xây
dựng ở ngoại ô thành phố. Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, tiện tích không lớn nhưng đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
Tô Lạc rút hết tiền trong thẻ đưa cho mẹ. Bà Nhạc nhận tiền, hỏi nhỏ con gái: “Tiểu Lạc, cô và cậu Tiêu Tổng có quan hệ gì vậy?”
“Bọn con chẳng có gì, chỉ là bạn bè thôi.”
“Cật đó đúng là người có tiền, ngoại hình cũng không tồi nhưng tính
cách quá bá đạo, nếu cô theo cậu ta, chỉ e sẽ khó sống.” Bà Nhạc tuy thô lỗ nhưng ít nhiều cũng biết nhìn người.
“Không có chuyện đó đâu ạ.” Tô Lạc phủ nhận ngay.
Nghe hai mẹ con nói chuyện, ông Tô phát biểu ý kiế: “Con gái à, cậu
đó được đấy. Bố làm bảo vệ ở công ty của cậu ta nên bố biết, quy mô làm
ăn không phải lớn bình thường đâu. Khuyết điểm duy nhất của cậu ta là…”
Ông ngập ngừng, muốn nói nhưng lại thôi.
Bà Nhạc liền truy vấn: “Việc làm ăn lớn đến mức nào?”
“Tôi không rõ, chỉ biết mấy đời tiêu xài không hết tiền.”
“Vậy mà thằng đó chỉ cho chúng ta căn nhà nhỏ như thế này.” Bà Nhạc tỏ ra bất mãn.
“Điều này chứng tỏ quan hệ giữa Tiểu Lạc và cậu ta cũng bình thường thôi.”
“Còn bình thường? Hồi trước chẳng phải cậu ta khiến con bé bị ngã xuống núi hay sao?”
“Đó là do Tiểu Lạc sơ suất, đâu phải lỗi của cậu ta.”
“Đàn ông các ông không bao giờ chịu nhận lỗi về mình, chỉ biết trách phụ nữ chúng tôi.”
Hai ông bà không ngừng tranh luận, Tô Lạc im lặng từ đầu đến cuối.
Thật ra, điều cô muốn biết là khuyết điểm duy nhất mà bố vừa nhắc tới,
nhưng đã không còn ai quan tâm đến cô. Tuy nhiên, Tô Lạc lại nghĩ, biết
thì sao chứ? Trước sau gì cô và người kia cũng đường ai nấy đi.
Sau khi lo chỗ ở cho bố mẹ xong xuôi, Tô Lạc ngồi xe luật sư Châu
quay về thành phố. Trên đường, cô cầm điện thoại, đắn đo xem có nên gọi
cho Tiêu Kiến Thành hay không?
Luật sư Châu biết ý, nói: “Không cần gọi đâu, Tiêu Tổng bảo tôi đưa
cô đi ăn cơm cùng anh ta. Khi nào gặp mặt, cô cảm ơn sau cũng được.”
Tô Lạc liền bỏ di động vào túi xách, cất giọng khách sáo: “Luật sư Châu, hôm nay làm phiền anh cả ngày, cảm ơn anh nhiều!”
“Không cần cảm ơn. Đây là chuyện lãnh đạo giao phó, tôi đương nhiên phải giải quyết ổn thỏa.”
“Phiền anh để ý đến vụ của em trai tôi một chút.”
“Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức trong phạm vi năng lực của mình, nhưng tốt nhất, cô nên tiếp tục nhờ Tiêu Tổng thì hơn.
Tô Lạc gật đầu. Luật sư Châu không nói thêm điều gì, bầu không Khí
trở nên tẻ nhạt. Bên ngoài, trời đột nhiên đổ mưa. Hạt mưa lớn rơi xuống cửa kính, phát ra âm thanh lộp bộp.
“Cuối cùng cũng mưa rồi!” Luật sư Châu cảm thán.
“Đúng vậy, tốt quá đi!” Bởi vì nắng hạn đã lâu nên khi gặp cơn mưa, tâm trạng của Tô Lạc cũng tốt hơn.
“Tô Lạc!” Luật sư Châu gọi tên cô.
“Gì cơ?
“Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cô.”
“Vậy à?”
“Đúng thế. Lúc đó, tôi đi thu hồi số đồ quyên tặng cô xông đến tranh luận với tôi, bộ dạng của cô rất hùng dũng.”
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Tô Lạc thở dài. “Tôi có cảm giác như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.”
“Đâu có, chẳng phải mới tháng Tư hay sao?”
Đúng vậy. Nhưng mấy tháng qua, cuộc đời Tô Lạc đã trải qua rất nhiều chuyện.
Xe ô tô đi tới một ngôi biệt thự quen thuộc, chính là nơi Tiêu Kiến
Thành từng dẫn cô đến một lần. Luật sư Châu dừng xe trước cửa ra vào. Cô mở cửa, chuẩn bị xuống xe.
Luật sư Châu dường như vẫn có điều muốn nói. Anh ta nhìn Tô Lạc, đồng thời lên tiếng dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạc liền đóng cửa. “Anh hãy cho tôi biết tôi sẽ gặp chuyện gì?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”
“Đừng úp úp mở mở như thế. Đây không phải tranh luận ở chốn pháp
đình, anh hãy nói thật với tôi, tôi gặp phải tình huống như thế nào thì
nên gọi điện cho anh?”
“Thật sự không có gì đâu.” Luật sư Châu chống chế.
“Nếu anh không nói, tôi sẽ đi hỏi thẳng anh ta.” Tô Lạc tỏ thái độ kiên quyết.
“Đừng mà!”
“Vậy anh mau cho tôi biết đi…”
Luật sư Châu bị Tô Lạc dồn ép, đành nói thật: “Tiêu Tổng là bậc kỳ
tài trong giới kinh doanh, sự nghiệp vượt biên giới, hơn nữa còn làm rất lớn. Anh ta có gia thế hiển hách, có mối quan hệ rộng, nhưng nghe nói
anh ta là người buồn vui thất thường, người ở bên cạnh không biết đâu mà lần, phải cẩn thận từng li từng tí. Ngoài Thẩm Doanh là đối tượng kết
hôn mà Tiêu Tổng vừa ý, bên cạnh anh ta còn có rất nhiều đàn bà nên khó
có thể đi đến kết quả cuối cùng.”
Nghe xong, Tô Lạc bình thản gật đầu, chuyện này cũng chẳng phải thông tin gây sốc. Luật sư Châu ngạc nhiên khi bắt gặp vẻ mặt này của cô. “Cô không thất vọng sao?”
“Tại sao tôi phải thất vọng?”
“Lẽ nào cô không muốn được gả cho Tiêu Tổng?”
Tô Lạc không muốn nói nhiều về đề tài này, cô cười cười rồi mở cửa xuống xe.
Luật sư Châu không cam lòng, cũng xuống xe, tiếp tục truy vấn: “Cô và Tiêu Tổng rốt cuộc là thế nào vậy?”
Tô Lạc nghiêm mặt. “Luật sư Châu, anh quan tâm nhiều quá đấy.”
Biết mình thất thố, luật sư Châu vội giải thích: “Cô đừng trách, là tôi luôn lo lắng cho cô.”
Bắt gặp vẻ mặt có chút ngượng ngùng của đối phương, Tô Lạc liền đoán
ra phần nào. Cô chẳng nói chẳng rằng, lập tức rời đi. Nếu là trước kia,
luật sư Châu cũng là một đối tượng tốt, nhưng bây giờ đã không còn khả
năng đó, bởi một khi dựa vào quyền thế, kiểu gì cũng phải trả giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...